Chương 3

Ba người Đỗ gia nhìn chằm chằm Chu Nặc, chờ cô trả lời.

Chu Nặc mím môi, bất an nói: “Ông nội, chú dì, anh Hạo Vũ hiện tại đã có người mình thích, chuyện năm đó con thật sự buông bỏ rồi, con không dám đính hôn với anh ấy, huống chi bọn con đã rất lâu không gặp, hiện tại trong đầu con rất loạn. Còn việc có trở về nhà hay không, con không quen với Tần gia, năm đó bọn họ đã chịu đưa con ra, con cảm thấy bọn họ căn bản không thích con...”

Cô không muốn đi, thoát khỏi Đỗ gia chính là cách tốt nhất, nhưng dưới tình huống chưa làm rõ mọi việc, tốt nhất không nên đắc tội Đỗ gia. Mà Đỗ Hạo Vũ đã có người mình thích rồi, mặc kệ có phải lúc trước nguyên chủ thích anh ta hay không, Chu Nặc cũng không muốn có tí quan hệ nào với Đỗ Hạo Vũ.

“Nặc Nặc, con đừng sợ, đây là mọi người bồi thường cho con. Nữ hài mà Hạo Vũ nhìn trúng kia quá tầm thường, không lên được bàn tiệc, dì với bà nội đã qua đời của con dựa theo tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các để bồi dưỡng con, đây cũng là nỗi khổ tâm của Đỗ gia ta.” Tưởng Yên Nhiên tận tình khuyên bảo.

Chu Nặc nhíu mày cắn môi, bộ dáng do dự, Đỗ Chấn Quốc cũng không thể cưỡng bạch cô quyết định ngay lúc này.

Đỗ Trọng ra hiệu với Tưởng Yên Nhiên, bà ta tiếp tục ôm lấy bả vai Chu Nặc, giọng nói thân thiết: “Nặc Nặc, con có thể chậm rãi suy xét, con cùng Hạo Vũ đều còn trẻ, không cần phải vội.”

Biết đúng điểm dừng, Chu Nặc để lộ ra biểu tình cảm kích: “Cảm ơn dì.”

...

Một lát sau, bác sĩ tới kiểm tra cho Đỗ Chấn Quốc, người nhà phải rời đi, Chu Nặc cùng Tưởng Yên Nhiên và Đỗ Trọng đến phòng khách nhỏ ngồi, nhưng còn chưa ngồi ổn định đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Chu Nặc gần cửa nhất, cô đứng lên mở cửa cho khách, ngoài cửa là một đôi nam nữ, khi nhìn thấy cô đều rất kinh ngạc.

“Chu Nặc? Em trở lại rồi à?” Nam nhân mày bén mắt sáng kinh ngạc hỏi, nữ hài mi thanh mục tú đứng phía sau cũng đánh giá thật kỹ Chu Nặc, lại rất nhanh che giấu cảm xúc.

(Mi thanh mục tú: lông mày dài mỏng, đôi mắt đẹp)

Chu Nặc rất mẫn cảm với sự dao động cảm xúc của nữ nhân, vừa mở cửa ra đã có thể cảm nhận được địch ý của nữ hài xa lạ kia, cô chỉ cúi đầu trầm mặc với nam nhân kia: “Đúng vậy, hôm qua mới về.”

Đỗ Hạo Vũ gật đầu, nắm tay Lương Gia Ý đi vào cửa, cho đến khi đến trước mặt ba mẹ: “Ba mẹ, thật trùng hợp, con đưa Nhất Nhất tới thăm ông nội, mọi người cũng ở đây à?”

Đối mắt với người con dâu không được lòng mình, Tưởng Yên Nhiên nhanh chóng bày ra bộ dáng cao quý lãnh đạm, liếc con trai một cái, lại như không nhìn thấy Lương Gia Ý, vẫy tay với Chu Nặc ở phía sau bọn họ, nụ cười tràn ngập yêu thương: “Nặc Nặc, tới đây, ngồi cạnh dì này.”

Tuy rằng phương thức này kéo theo thù hận, nhưng Chu Nặc đành phải nghe lời mà đến ngồi, sau đó nghe được Tưởng Yên Nhiên oán trách: “Hạo Vũ, Nặc Nặc đã trở lại, sao con không nói với con bé vài câu? Tình cảm của hai đứa từ nhỏ đã tốt, là thanh mai trúc mã đấy!”

“Mẹ!” Đỗ Hạo Vũ không vừa lòng khi mẹ xem nhẹ bạn gái mình, lại kéo Lương Gia Ý đến bên cạnh: “Mẹ, con đã nói chuyện với Nặc Nặc rồi, đây là bạn gái con, Lương Gia Ý, nhũ danh là Nhất Nhất. Nhất Nhất, đây là ba mẹ anh, lúc trước em từng gặp rồi.”

Lương Gia Ý lấy hết dũng khí, thanh âm nhu nhược của nữ hài truyền đến trong phòng khách xa hoa vô cùng êm tai. “Con chào bác trai, bác gái, con tên là Lương Gia Ý.”

Đỗ Trọng gật đầu một cái, nhưng Tưởng Yên Nhiên lại giống như không nghe thấy, nhàn nhạt liếc một cái, mở miệng nói chuyện khác.

Chu Nặc cẩn thận đánh giá hai người ngồi trước mặt mình, trước khi bị phát hiện thì rời tầm mắt, nội tâm gào thét vô cùng lớn, nếu có trạng thái hữu hình, phỏng chừng có thể bay đến tận chân trời! Mặc cho người nào sau sáu năm xuyên không lại đột nhiên phát hiện mình ở trong thế giới tiểu thuyết thì đều sẽ không nhịn được mà mắng người, huống chi còn không phải xuyên làm nữ chính hay nhân vật chính diện, mà là một nhân vật phản diện đường đường chính chính!

Buổi tối trước khi xuyên không, Chu Nặc vừa tắm gội thay quần áo xong, tâm tình rất tốt, khi lướt vòng bạn bè thì thấy có đề của một cuốn sách, khóc lóc nói răng đây là cuốn ngọt văn hay nhất mà mình xem từ khi chào đời đến nay. Chu Nặc tin tưởng nên thức cả đêm đọc, mở đầu nhẹ nhàng hài hước, cô đọc thật sự rất vui vẻ, nhưng đến một phần ba, tác giả bỗng nhiên viết ngược, cho nữ phụ độc ác cùng tên cùng họ với cô đến phá hoại cảm tình của nam nữ chính, khiến hai người chia lìa hết mấy năm, đến khi nữ chính ôm theo em bé trở về liền hóa thành nữ cường nhân, chống lại những người hại mình suýt chết, nam nữ chính hiểu lầm nhiều lần dẫn đến chia rồi lại hợp, tận phiên ngoại mới chính thức về bên nhau.

Chu Nặc đọc xong, bị ngược đến mức nửa đêm chưa ngủ, cô nhắn tin hỏi người bạn đầu sỏ đã giới thiệu cuốn sách này, người ta chỉ nhàn nhạt trả lời: Hôm nay là cá tháng tư.

Thực sự muốn thổ huyết... Sự khó chịu kia khiến Chu Nặc vẫn nhớ ra tên họ của nam nữ chính trong tiểu thuyết suốt sáu năm trời, tuy rằng đã quên đa số cốt truyện, nhưng cũng biết bản thân không phải người tốt.

“Nặc Nặc, con nghĩ cái gì thế?” Tưởng Yên Nhiên gọi cô hai tiếng nhưng cô không trả lời, bà duỗi tay vỗ lên mu bàn tay cô.

Chu Nặc bừng tỉnh, xấu hổ giải thích: “Thực xin lỗi dì, con, trong đầu con rất loạn.”

Lúc này thật sự còn loạn hơn cả cháo bát bảo!

(Cháo bát bảo: một loại cháo được nấu từ nhiều nguyên liệu như gạo nếp, đậu xanh, long nhãn, hạt sen...)

Tưởng Yên Nhiên thu thần sắc của cô vào trong mắt, cho rằng cô vì nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ cùng Lương Gia Ý ở bên nhau nên mới mất hồn mất vía, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp, không biết suy nghĩ cái gì, rất nhanh đã mỉm cười vừa lòng nói: “Có phải thân thể không thoải mái không, dì bảo Hạo Vũ đưa con về nhà nhé?”

“Không cần đâu dì, con tự về là được rồi.” Hôm nay Chu Nặc biết quá nhiều chuyện, vẫn phải tận chức tận trách làm một bông hoa nhu nhược.

“Hạo Vũ, con đưa Nặc Nặc về đi.” Đỗ Trọng lên tiếng.

Tuy rằng Đỗ Hạo Vũ rất không vui, nhưng rốt cuộc thì đã lâu không gặp Chu Nặc, vẫn đồng ý, Lương Gia Ý cũng đành đứng lên đi ra ngoài với anh. Nhưng khi đi ra khỏi phòng bệnh lại gặp phải một nam sĩ mặc tây trang đen đi tới, Đỗ Hạo Vũ lập tức đứng lại chào hỏi: “Tần đại ca!”

Người được gọi là Tần đại ca dáng cao chân dài, tây trang không một nếp nhăn, cà vạt thắt rất gọn gàng, cổ áo sơmi không che hết được hầu kết gợi cảm. Chu Nặc nhìn thấy hầu kết của người nọ giật giật, lại nhìn lên trên là khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lạnh như băng, môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt phượng đạm nhiên, nhìn thấy người trước mắt thì dừng bước chân, hơi hơi gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đến thẳng phòng bệnh cuối hành lang.

Lương Gia Ý cũng không dám nhìn người này, cụp mi rũ mắt nhìn đôi tay mình đang nắm lấy tay Đỗ Hạo Vũ.

Chu Nặc rất thưởng thức giá trị nhan sắc này, chủ động hỏi một câu: “Anh Hạo Vũ, người đó là ai vậy?”

Trên khuôn mặt Đỗ Hạo Vũ tràn đầy hâm mộ: “Là con trai cả của Tần gia, Tần Kiền, Kiền trong kiền thành, có lẽ là lúc trước em chưa từng gặp, bệnh viện này chính là của ông ngoại anh ấy.”

(Kiền thành - 虔诚: thành kính)

“Đúng là em chưa từng gặp.” Chu Nặc nhẩm lại cái tên này hai lần, đến lần thứ ba bắt đầu cảm thấy rất quen thuộc, đến lần thứ tư thì đột nhiên nhớ ra, Tần gia! Là Tần gia! Giây tiếp theo, cô hụt chân, kinh hôm một tiếng mà ngã về phía trước...

Bọn họ đang đi ở bậc thang trong bệnh viện, Đỗ Hạo Vũ ôm lấy Chu Nặc theo phản xạ mới giúp cô tránh khỏi bi kịch đập mặt xuống sàn!

“Cảm ơn anh Hạo Vũ, vừa rồi em thất thần, nếu không nhờ anh thì đã ngã rồi.” Trong lòng Chu Nặc còn sợ hãi, ngã khỏi cầu thang sẽ bị hủy dung đó!

Đỗ Hạo Vũ cảm thấy cô rất kỳ quái, buột miệng hỏi: “Nặc Nặc, em làm sao vậy?”

Lương Gia Ý bên cạnh không khỏi muốn rút cái tay bị anh nắm ra, nhưng sức lực của anh quá lớn, cô căn bản không rút được, chỉ đành cái giận nhìn Chu Nặc một cái.

“Em không sao, anh Hạo Vũ, anh với Lương tiểu thư về trước đi, em sẽ trở về sớm thôi, em còn muốn đi dạo xung quanh đây, hai người không cần phải đi cùng em.”

Cho dù Chu Nặc nỗ lực chứng minh bản thân rất kiên cường, nhưng Đỗ Hạo Vũ vẫn có phần không tin, “Em có mang tiền không? Hay là anh chuyển cho em một ít nhé?”

Chu Nặc vội xua tay, “Không cần, em có, hai người đi đi.”

Đỗ Hạo Vũ xác nhận là cô không cần trợ giúp nên cùng Lương Gia Ý rời đi, ngồi lên xe thì ngoan ngoãn báo cáo với bạn gái về thanh mai trúc mã Chu Nặc kia.

Chu Nặc cũng không biết Đỗ Hạo Vũ đang tỏ lòng thủy chung với Lương Gia Ý, cô chỉ muốn tìm một tiệm cà phê thanh tỉnh, hòa hoãn sự kinh hãi của ngày hôm nay.

Đến tiệm gọi một ly cà phê không đường không sữa, Chu Nặc mạnh mẽ uống một ngụm, nhân viên phục vụ đến đưa bánh kem cho cô, thấy vậy thì bị dọa sợ, đặt bánh xuống rồi nhanh chóng rời đi.

Tiềm cà phê rất yên tĩnh, Chu Nặc thở nhẹ ra một hơi, dựa vào sô pha. Vừa rồi nghe được cái tên Tần Kiền này cô mới nhớ tới quan hệ của nữ chính cùng nữ phụ với Tần gia. Nữ phụ nguyên tác sau này đổi tên thành Tần Nặc, là thiên kim Tần gia đính hôn với nam chính, nhưng cô ấy không phải thiên kim Tần gia, mà là con gái của một đầu bếp từng làm việc trong Tần gia!

Nữ đầu bếp này và Tần phu nhân sinh con cùng ngày, nữ đầu bếp kia nổi lòng xấu, đổi hai nữ hài với nhau, muốn cho con gái của mình hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn nữ chính trở thành con gái của đầu bếp. Hai gia cảnh khác nhau một trời một vực, nữ phụ không tiếp thu được sự chênh lệch này, căn bản không muốn tiếp thu hiện thực, về sau hình như gả cho một phản diện thích nữ chính, tiếp tục đối nghịch với nữ chính. Nhưng lúc này nam nữ chính đã môn đăng hộ đối, lại tâm đầu ý hợp, hạnh phúc ân ái, nhưng nữ phụ lại đứng núi này trông núi nọ, phản diện không chấp nhận trong lòng cô ấy nhớ thương nam nhân khác, rất nhanh đã bị đuổi ra khỏi nhà, nữ phụ hoàn toàn trở thành trò cười!

Đương nhiên, cốt truyện này tới vài năm sau mới có thể phát sinh.

Chu Nặc vô thức ăn một miếng bánh kem, đau đầu muốn chết. Về Tần gia tuyệt đối là con đường chết... Từ từ! Trong nguyên tác từng giải thích vì sao thiên kim Tần gia lại bị đưa đến Đỗ gia. Lúc ấy Tần gia sa sút, của hồi môn của con gái út Đỗ gia là Đỗ Thanh Nguyệt đều bị cầm đi để bù lỗ, thật sự không trả được tiền nên mới đưa ra hạ sách này.

Nhưng vì cái gì mà hài từ đến Đỗ gia bị đổi, mà nữ chính bị bế đi từ nhỏ lại sinh hoạt cùng mẹ ở Tần gia, tuy rằng không phải tiểu thư thiếu gia của Tần gia, nhưng đãi ngộ lại giống y hệt thiếu gia Tần gia, cũng là anh trai sinh đôi của nữ chính. Cô còn nhớ rất rõ, khi mẹ con ruột nhận lại nhau, Tần phu nhân còn cảm khái đúng là có duyên mẫu tử với nữ chính!

Chẳng lẽ chuyện năm đó còn có ẩn tình gì khác?

Chu Nặc lại gọi thêm một ly cà phê, muốn hồi tưởng lại nội dung năm đó, nhưng dù là ký ức sáu năm trước hay nội dung chi tiết của cuốn tiểu thuyết, thứ cô có thể nhớ lại cũng rất hữu hạn.

Trong nguyên tác, nam nữ chính lần đầu tiên chia tay là do nguyên chủ đi du học về, cầm chi phiếu Tưởng Yên Nhiên đưa, nói nữ chính cút đi. Nhưng sáu năm trước, muốn nguyên chủ xuất ngoại là Đỗ gia, vào lúc này, Đỗ gia lại có ý tốt kêu cô về Tần gia là có ý gì? Con gái nuôi được bồi dưỡng nhiều năm, không có ý định liên hôn mà lại thả hổ về rừng, Đỗ gia mà có lòng tốt như vậy thì năm đó sẽ làm ra chuyện chia lìa mẹ con người ta sao?

Chu Nặc nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Đỗ gia đang muốn lợi dụng cô chia rẽ uyên ương, nếu như thuận lợi thì còn có thể khiến thiên kim thật giả của Tần gai xâu xé nhau. Dựa vào sự cường thế của Đỗ gia ở giai đoạn đầu nguyên tác, hiện tại Tần gia khẳng định không dám nhận con gái ruột, Đỗ gia cũng trút được cơn giận.

Như vậy, Đỗ gia biết được thân phận của Lương Gia Ý sao?

Chu Nặc xoa huyệt thái dương, luôn cảm thấy con đường phía trước mờ mịt, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ phương hướng, phải tránh con đường dẫn đến tương lai thê thảm, làm một hắc liên hoa an an tĩnh tĩnh!