Chương 6: Kế hoạch lấy chồng

Cuối cùng, Mục Uyển không nghe hết được bát quái liên quan tình ái của Trấn Bắc Hầu, bởi vì Mục Nhu vừa được cứu, đột nhiên sốt cao và ngất xỉu. Thẩm thị dẫn theo tỳ nữ Mục gia hối hả thu xếp hồi phủ, Lý Diệc Thần mặt đầy lo lắng hộ tống toàn bộ quãng đường, những động tĩnh ấy giữa thanh thiên bạch nhật thật khó giấu được thiên hạ. Thế nên, đề tài bàn tán của mọi người lại chuyển từ Trấn Bắc Hầu sang chuyện liệu Lý gia Lục Lang có vượt qua trở ngại để đến với nhị tiểu thư hay chăng, nếu không thì việc cưới đại tiểu thư Mục gia sẽ là tai họa như thế nào.

Thấy Vân Linh như muốn nổi giận, Mục Uyển vội vàng dẫn nàng ấy rời đi.

Đầu tháng ba, trong núi vẫn còn hơi lạnh, nhất là khi đêm xuống, càng lạnh thấu xương. Tuy nhiên, tại một trang viên nhỏ dưới chân Linh Lung sơn, sau viện lại nóng hừng hực, sương trắng lượn lờ.

"Mục gia A Uyển, nghe nói vị hôn phu của ngươi đuổi theo Nhị muội muội của ngươi mà chạy, có thật không? Ngươi định tính sao..." Nam Khê hương quân hấp tấp bước vào sân, lời nói trong miệng bỗng im bặt khi thấy cảnh tượng trước mắt.

So với bên ngoài cỏ cây mới nhú xanh, khu vườn này đã um tùm rậm rạp, những đóa mẫu đơn to lớn tranh nhau khoe sắc trong làn sương trắng mờ ảo, nhưng vẫn không che lấp được vẻ diễm lệ trong hồ nước nóng.

Thiếu nữ 16 17 tuổi, da trắng như ngọc, mái tóc đen buông sau lưng, chiếc áo đơn trắng đã bị nước thấm ướt, bám sát vào thân, phác họa đường cong tinh tế của xương quai xanh và vòng ngực ẩn hiện, cùng với gương mặt đỏ ửng vì ngâm nước nóng như đào lý... Chúc Nam Khê vô thức nuốt nước bọt, lần đầu tiên có cảm nhận cụ thể về bốn chữ "tuyệt sắc giai nhân".

Thiếu nữ dường như không biết mình quyến rũ ra sao, lười biếng nhắm mắt, vẻ mặt tự tại vô ưu. Nếu không phải đã quen biết đối phương từ trước, với khung cảnh, tình huống và con người này, nàng ấy còn tưởng mình lạc vào địa giới kỳ lạ của thần tiên hoặc yêu tộc.

Thiếu nữ nghe tiếng động quay đầu nhìn nàng một cái, "Hương quân tin tức linh thông tốt thật, chẳng phải đang cùng tổ mẫu đi lễ Phật sao? Sao lại đến đây?"

Chúc Nam Khê thấy nàng ngâm mình thật thoải mái, không khách sáo dang tay ra hiệu cho tỳ nữ cởi xiêm y cho mình, "Không phải là nghe nói ngươi bị ủy khuất, nên vội vàng đến xem náo nhiệt sao? Nghe nói Lý gia Lục Lang hôm nay cũng gặp ngươi, cuối cùng lại bỏ mặc ngươi như vậy? Thật là không có phong độ."

"Ta còn tưởng sẽ thấy một kẻ bị bỏ rơi đáng thương, nào ngờ... Ôi chao... Thật sự quá thư thái," Chúc Nam Khê bước xuống bậc thang bên bờ suối nước nóng, trong đêm đông lạnh lẽo này, khi dòng nước ấm áp dần dần bao bọc thân thể, trong lòng lại nảy sinh cảm giác hạnh phúc tràn trề, "Vẫn là ngươi biết hưởng thụ."

Nàng ấy vừa dứt lời, đã có tỳ nữ đặt mấy khay gỗ vào trong nước, Chúc Nam Khê thở dài sảng khoái, "Rượu nho trong chén lưu ly, dưa hấu mát lạnh cùng vải thiều thơm ngon, người ta còn bảo ta là nữ hoàn khố (ăn chơi) đệ nhất kinh thành, thật nên để mọi người đến xem. Nói đến hưởng thụ, đại cô nương Mục gia dám nhận thứ hai thì chẳng ai dám xưng nhất, ta còn phải học hỏi ngươi đấy."

Mục Uyển cầm que xiên một miếng dưa hấu, liếc nhìn nàng ấy, "Hương quân đừng hủy hoại danh tiếng của ta."