Chương 5: Vị hôn phu đã có người trong lòng?

Sau đó lại tự mình đi lục soát từng nhà và diệt tộc. Nghe nói phàm là nam đinh tham gia vào âm mưu đó, dù chết cũng không được thống khoái, đều bị hành hình tàn bạo.

Tuy nói thông đồng với địch, phản quốc quả thật là đại tội diệt tộc, nhưng sự tàn bạo độc ác của hắn vẫn khiến nhiều người khϊếp sợ.

Huống chi sau này hắn nhận chức Chỉ huy sứ Minh Kính ti, phụ trách giám sát bách quan, thủ đoạn tàn nhẫn càng không hề che giấu. Ngay cả Ngô quốc cữu ngạo mạn nhất kinh thành trước mặt hắn cũng phải cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế.

Tuy nhiên so với sự e ngại của đám nam nhân, các cô nương hoài xuân cũng chỉ có hưởng tới —— Sau khi Trấn Quốc Công qua đời, Tạ Hành thừa kế tước vị giáng cấp, chưa đến tuổi đôi mươi đã trở thành Trấn Bắc Hầu, tài mạo song toàn, quyền thế hiển hách, nếu được gả cho hắn, lập tức trở thành Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, quả thật là chất liệu tốt để mơ mộng.

Vì sao nói là mơ mộng ư? Bởi lẽ ai ai cũng biết trong lòng Tạ Hành đã có người.

Mục Uyển lập tức dỏng tai lên, ba năm không ở kinh thành, quả thật đã bỏ lỡ không ít chuyện bên lề.

Kết quả là Vân Linh chợt như sực tỉnh, "Ôi chao, suýt nữa quên mất chính sự." Vội vàng chen ngang hỏi, "Các vị tỷ tỷ, sau khi Trấn Bắc Hầu đuổi đi Ngô quốc cữu, thì cuối cùng Mục Nhị cô nương được ai cứu vớt?" Ngàn vạn lần đừng là Lý Lục lang.

Tuy nghĩ vậy, song Vân Linh chẳng mấy hy vọng, trước bao nhiêu con mắt, cơ hội tốt như vậy, làm sao Nhị cô nương có thể bỏ lỡ?

Bỗng nghe một cô nương mặt đầy vẻ tán thưởng nói, "Mục gia Nhị cô nương quả nhiên là người chính trực, lúc ấy nàng ấy gần như không xong rồi, Lý Lục lang định xuống nước cứu, nhưng bị nàng ấy quyết liệt từ chối, bảo rằng không thể phụ lòng đại tỷ tỷ. Cuối cùng là một bà tử biết bơi ôm lên."

Vân Linh cảm thấy không thể tin nổi, không biết mẹ con Thẩm thị trong hồ lô lại bán thứ thuốc gì, còn Mục Uyển thì rất rõ, vì Mục Nhu đã có lựa chọn tốt hơn.

Cô nương bên cạnh vẫn còn tiếc nuối, "Xem ra Lý Lục lang thật sự sẽ cưới cái kẻ không khác gì bao cỏ của Mục gia rồi..."

Bao cỏ Mục Uyển cũng đi theo thở dài, "Quả thật, ta thấy vị Lý Lục lang đó dường như cũng chẳng bình thường đối với Mục Nhị cô nương."

Cô nương kia như gặp tri kỷ, lén lút gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng điều này không tiện nói ra, dù sao cũng liên quan đến danh tiết của cả hai người, ta cũng mong họ có thể là đôi uyên ương trời định, nếu Lý Lục lang nhất định phải cưới nữ nhi thương hộ, thì cưới một người xinh đẹp lại thông minh, vẫn hơn là cưới kẻ kiêu ngạo lại ngu ngốc."

Mục Uyển đưa cho cô nương kia một nắm hạt dưa, tiếc nuối nói, "Đúng vậy, nhưng biết nói lý lẽ với ai bây giờ? Hôn sự đã định từ lâu, Mục Nhị cô nương dù có làm tốt đến đâu, cũng không bằng Mục đại cô nương tốt số..."

Cô nương nhận lấy hạt dưa, gật đầu lia lịa, "Ai mà chẳng nói thế!"

Mục Uyển thản nhiên nói, "Nhưng nói đến tốt số, người trong lòng Trấn Bắc Hầu mới là người tốt số chứ?" Vậy rốt cuộc là vị cô nương nào?

Vân Linh: ...

Vì muốn nghe bát quái, người lại tự tạo tin đồn về mình sao!