Vân Linh nghe tin tức giận gần chết, “Rõ ràng là bọn họ có lỗi, vậy mà còn muốn đổ tội cho chúng ta.”
Mục Uyển thận trọng vun đất cho thảo dược rồi mỉm cười: "Chuyện bình thường thôi, giận làm chi, rồi họ nói ra sao thì cũng phải nuốt lời về như vậy."
Mục Hưng Đức biết tin còn nhanh hơn nàng, nên khi Tam thái thái bưng thϊếp canh và sính lễ đến cửa, Mục Hưng Đức đã chặn người ta ngay ngoài cổng: “Tam thái thái, đại cô nương nhà ta vừa mới thủ hiếu cho mẫu thân ba năm về kinh, sao lại bảo là đức hạnh khiếm khuyết? Nếu thật có bằng chứng thì đưa ra đây, bằng không thì sau này người người đều học theo, rõ ràng là tự mình muốn bội tín phụ nghĩa, lại còn vu khống cô nương không căn cứ, còn cô nương nhà nào dám định thân nữa?"
Tam thái thái kinh ngạc nhìn Mục Hưng Đức, bà ta tưởng lần này ắt mười phần nắm chắc chín, nhiều lắm thì cũng chỉ gặp chút khó khăn ở phía Mục Uyển, nào ngờ trở ngại đầu tiên lại là Mục Hưng Đức. Chẳng lẽ Thẩm thị không nói với ông ta rằng họ từ hôn là để cưới Nhu tỷ nhi sao?
Thẩm thị ở trong nội viện nghe tin vốn đang mừng thầm, Mục Uyển cuối cùng cũng bị từ hôn rồi, vội vàng chạy ra nhưng lại thấy cảnh Mục Hưng Đức nổi giận không chịu từ hôn, trong lòng lo lắng, tiến lên kéo kéo tay áo ông ta: “Lão gia.”
Mục Hưng Đức lạnh lùng liếc nhìn bà ta, bảo tiểu đồng bên cạnh: "Mời phu nhân về phòng, chưa được phép, không được ra ngoài!"
Lúc này Mục Hưng Đức thật sự tức giận. Ông ta thừa nhận, trước đây ông ta thiên vị Mục Nhu hơn, sau khi nói chuyện với Mục Uyển, dù biết việc này Mục Uyển chịu thiệt, trong lòng hối hận nhưng vẫn đồng ý theo ý nàng ta, coi như để hai nữ nhi đều được toại nguyện. Nhưng so với dương mưu vừa khéo léo vừa độ lượng của Mục Uyển, sự âm độc của Thẩm thị và Mục Nhu khiến lòng ông ta lạnh buốt. Sau khi Trấn Bắc Hầu đứng ra bênh vực Mục Uyển, họ nhận ra danh tiếng mình sẽ không tốt, bèn thêm mắm dặm muối, tự hạ thấp mình xuống bụi đất, để Lý Diệc Thần thương xót, rồi nhân đó đổ tội cho Mục Uyển, tạo cớ để Lý gia từ hôn.
Dù chỉ là đơn thuần xúi giục Lý Diệc Thần, Mục Hưng Đức cũng không đau lòng đến thế, nhưng họ lại chọn cách hãm hại Mục Uyển. Danh tiếng của khuê nữ quan trọng dường nào! Đối với thân tỷ muội mà còn độc ác như vậy, nếu Mục Uyển không phải người rộng rãi thông minh, cả đời có thể đã bị hủy hoại rồi!
Nghĩ đến đây, Mục Hưng lúc này đối với Lý Diệc Thần cũng không còn ưa thích nữa: "Lý gia muốn từ hôn, được, hãy tỏ rõ thành ý, nói ra lý do thực sự, đừng đổ cái nồi phân lên đầu cô nương nhà ta! Bằng không, hôn sự này chúng ta nhất quyết không hủy!"
Lý Tam phu nhân chống nạnh định mắng người, nhưng bị Lý Diệc Thần ngăn lại, hắn không muốn trở mặt với Mục Hưng Đức, dù sao còn phải cưới Mục Nhu.
Trong lúc hai bên giằng co, Mục Uyển từ trong cửa bước ra, đứng trên bậc thềm cao nhìn xuống Lý Diệc Thần: "Lý Thám hoa, ta đồng ý từ hôn, nhưng có ba điều kiện."
Lý Diệc Thần nghiêm chỉnh thi lễ: "Xin cứ nói, miễn là tại hạ làm được."
Mục Uyển cũng thẳng thắn: "Thứ nhất, chính thức viết một phong thư từ hôn, ghi rõ lý do từ hôn thực sự của ngươi, đừng để ta mang tiếng xấu." Nàng lạnh nhạt liếc nhìn hắn, "Ngươi biết thời thế này đối với nữ tử khắc nghiệt, lý do từ hôn thực sự của ngươi bất quá là chuyện phong lưu tình ý, qua một thời gian mọi người sẽ quên đi, nhưng đối với ta, có thể là kết cục một đời thắp đèn tụng kinh."
"Ngươi theo đuổi tự do hôn phối, không có lý do gì phải lấy cuộc đời ta làm đánh đổi."
Lời Mục Uyển vừa dứt, một phụ nhân trong đám người xem bỗng nói: "Nói phải lắm!"