"Ý tổ mẫu là việc này do Mục thái thái và nhị cô nương làm?" Lý Diệc Thần đáp: "Người có thành kiến với họ, thái độ của Mục Uyển đối với Mục phu nhân nhiều người đều thấy, Mục phu nhân chưa từng dám quản nàng, điều này cũng là rõ như ban ngày, dù là kế mẫu, ít nhất cũng phải có sự tôn trọng cơ bản."
"Vả lại nếu như người nói vậy, những ngày này bên ngoài truyền về nhị cô nương cũng đặc biệt khó nghe, chuyện câu dẫn nam nhân không nói làm gì, còn nói nàng đã có thai trong bụng, từng qua lại với nhiều người, việc này chẳng phải do Mục Uyển làm sao?"
Chính vì điều này, Lý Diệc Thần không đành lòng để người mình yêu chịu ủy khuất, mới quyết tâm nhanh chóng dứt khoát từ hôn với Mục Uyển để cưới Mục Nhu.
Lý lão phu nhân giận dữ: "Làm sao có thể!"
Lý Tam thái thái lẩm bẩm: "Sao lại không thể? Chuyện mấy ngày trước đã truyền khắp nơi, còn nói gì đó về việc ở cùng Trấn Bắc Hầu, cũng chỉ lừa được người ngoài, ta thấy đó chính là giấu đầu hở đuôi, phố Vinh Xương có biết bao nhiêu người thấy Ngô Quốc Cữu đuổi theo nàng ta, chắc là nàng ta đã mất trong trắng, nên mới muốn hủy hoại danh tiếng của Nhu nhi."
Lý lão phu nhân nghe xong tức đến nỗi ngực phập phồng, giận dữ nói: "Trương thị, ngươi cũng là nữ nhân! Mở miệng đã hủy hoại thanh bạch của khuê nữ nhà người ta, tâm địa thật đáng chết!" Lại hỏi: "Nếu không phải Mục Uyển có bản lĩnh, vì sao Trấn Bắc Hầu phải giúp nàng ấy che giấu? Trấn Bắc Hầu không phải là người tùy tiện giúp đỡ người khác."
Lý Tam thái thái tất nhiên không nói được gì, nhưng vì chuyện chung thân đại sự của nhi tử, bà ta vẫn không nhường một bước: "Nếu không phải nàng ta thật sự có vấn đề, tại sao Mục Hưng Đức đột nhiên gấp gáp đề cập hôn kỳ? Hơn nữa trước đây rõ ràng đã nói tốt đổi thành nhị cô nương, hôm qua ta đến lại kiên quyết không đồng ý, có thể thấy Mục Uyển đã gây ra chuyện gì đó xấu hổ, sợ để lỡ cơ hội."
Tam thái thái càng nói càng thấy đúng, đã quyết tâm dù lão phu nhân phản đối thế nào cũng không thể cưới về một nữ nhân vừa không tài không sắc, lại mất trong trắng để ủy khuất nhi tử của bà ta.
Lý lão phu nhân trừng mắt nhìn bà ta: "Ngươi đã đến nhà Mục gia đòi từ hôn?"
Tam thái thái chột dạ co rụt cổ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra cứng cỏi: "Phụ mẫu chi mệnh, môi mối chi ngôn, hôn sự của Thần ca nhi, sao ta lại không thể làm chủ?"
*Phụ mẫu chi mệnh, môi mối chi ngôn: hôn nhân phải theo lệnh cha mẹ và lời của người mai mối.
Lý lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng ngoan cố của Lý Trương thị bỗng mất hết ý muốn nói chuyện, chỉ cố gắng cuối cùng với tôn tử còn tính thông minh: "Mục Uyển vì để tang mà trì hoãn hôn kỳ, vốn giờ đây mới nên bàn chuyện hôn sự, nếu thật như lời nương ngươi nói đã xảy ra chuyện, Mục gia còn dám gả Mục Uyển vào nhà ta, chẳng lẽ không sợ đắc tội với Lý gia chúng ta?"
"Ngươi nói ta có thành kiến với nhị cô nương, thử hỏi có khuê nữ đoan chính nào lại đi câu dẫn vị hôn phu của tỷ tỷ mình?"
Lý Diệc Thần vội vàng biện giải: "Nàng không có câu dẫn, là tôn nhi nhất kiến chung tình."
"Tổ mẫu, năm trước tôn nhi du học ở Thượng Liễu, từng tận mắt thấy nàng không quản vất vả chữa bệnh cho dân nghèo, còn dẫn đầu quyên bạc giúp dân nghèo sửa nhà phát cháo, một thiếu nữ như vậy làm sao có thể phẩm tính không tốt?"
Lý lão phu nhân nhíu mày nghi hoặc: "Ngươi chắc chắn là nhị cô nương Mục gia? Ngươi đã nói chuyện với nàng ta?"