Chương 4: Vị hôn phu đã có người trong lòng?

Vân Linh tức giận giậm chân: "Nhị cô nương lại diễn trò gì đây?!"

Mục Uyển nhướng mày, cảm thấy có điều kỳ lạ. Theo lý thì mẹ con Thẩm thị bây giờ sẽ phá rối, nhưng đáng lẽ không nên chọc giận Lý Diệc Thần mới phải.

Nàng cũng tò mò: "Đi xem thử."

Đến chân núi đã thấy từng nhóm ba nhóm năm người tụ tập, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó.

Vân Linh tiến lên dò hỏi, mới biết Mục Nhu thực sự gặp rắc rối.

Hóa ra khi nàng ta đang cùng mấy cô nương trong thi xã thi đối thơ, bị Ngô quốc cữu đến du xuân nhìn trúng trêu ghẹo, hoảng sợ chống cự nên ngã xuống nước.

Mục Uyển nhíu mày, danh tiếng của Ngô quốc cữu ngay cả nàng ở tận quê nhà cũng nghe nói đến.

Tham hoa háo sắc, hoang da^ʍ vô độ, không biết bao nhiêu thiếu nữ đã bị hắn ta hãm hại. Thương hộ bình dân không nói làm gì, ngay cả nữ nhi của tiểu quan cũng không ít.

Đáng tiếc hắn ta là thân đệ đệ của Thái hậu đương triều, cho dù bị Ngự sử vạch tội, thậm chí bị phủ Thuận Thiên bắt giữ, cuối cùng cũng chỉ là giơ cao đánh khẽ, ngược lại những người tố cáo đều không có kết cục tốt đẹp, mọi người đều bó tay.

Tuy nàng không ưa Mục Nhu, nhưng cũng không muốn thấy nàng ta gặp phải chuyện như vậy.

Vân Linh vội hỏi cô gái bên cạnh: "Ngô quốc cữu không được toại nguyện chứ? Lý lục lang đã cứu nàng ta phải không?"

"Ngô quốc cữu không được toại nguyện, nhưng cũng không phải Lý lục lang cứu đâu. Ngô quốc cữu căn bản không nể mặt Lý lục lang. Chính là Trấn Bắc Hầu đến." Cô nương đó nói đến đây, hai mắt sáng rực, cẩn thận nhìn quanh, vừa hả hê vừa đắc ý nói: "Ngô quốc cữu sợ đến mức không dám hó hé một tiếng, lủi thủi bỏ đi."

"Đáng tiếc các ngươi đến chậm rồi, không thấy được Trấn Bắc Hầu trong truyền thuyết, quý uy phong! Aaaa!"

Lời này lập tức được mọi người xung quanh phụ họa. Hóa ra mọi người tụ tập ở đây không phải vì xem náo nhiệt, mà là để bàn luận về Trấn Bắc Hầu.

Mục Uyển tất nhiên cũng nghe nói về Trấn Bắc Hầu. Nếu nói Lý Diệc Thần nổi danh ở kinh thành, thì Trấn Bắc Hầu Tạ Hành là nhân vật như sấm rền bên tai toàn bộ Đại Dĩnh đô.

Hắn là tiểu đích nhi tử của cố Trấn Quốc Công, là thân đệ đệ của Tiên hoàng hậu. Theo lễ pháp, hắn mới chính là Quốc cữu gia danh chính ngôn thuận.

Tuy nhiên đối với Trấn Bắc Hầu mà nói, danh hiệu Quốc cữu có lẽ là thân phận ít đáng nhắc đến nhất. Điều mọi người kính sợ hơn là bản lĩnh và thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của hắn.

Nghe nói hắn mười bốn tuổi ra chiến trường, mười sáu tuổi đã có thể tự mình dẫn quân xâm nhập vào hậu phương địch, đánh không ít trận lấy ít thắng nhiều.

Ba năm trước, tộc Xích Linh nhân lúc triều cương Đại Dĩnh hỗn loạn mà toàn lực tấn công biên cảnh. Triều đình không những không hỗ trợ Trấn Quốc Công trấn thủ biên quan, mà còn có kẻ gian nhân cơ hội trừ khử dị đảng, đến nỗi Trấn Quốc Công cùng hai nhi tử và toàn bộ tinh binh Tạ gia đều chiến tử sa trường, chỉ có ấu tử Tạ Hành thoi thóp một hơi được đưa về.

Kết quả trong triều còn có kẻ đổ lỗi ngược, nói rằng vì Trấn Quốc Công tham công liều lĩnh mới dẫn đến Đại Dĩnh thất bại thảm hại, làm lung lay nền tảng lập quốc.

Lúc bấy giờ Tạ Hành mười tám tuổi, kéo một thân trọng thương ném nội gian ra, rồi trước mặt những đại thần kia, từng đao từng đao lăng trì bức cung, cuối cùng thẩm ra được chủ mưu đứng sau.