Chương 37: Nanh vuốt của Mục Uyển

Mục Uyển mở mắt nói dối, "Không có gì, Trấn Bắc Hầu ngưỡng mộ con."

Mục Hưng Đức mang vẻ mặt "ngươi tưởng ta là đồ đần sao", Mục Uyển cũng không đổi lời, ông ta chẳng phải cũng coi nàng là đồ đần sao, cha con họ ngang ngửa nhau.

"Thực ra dù không tìm Trấn Bắc Hầu, đến lúc đó nếu con vào cung, để sống tốt hơn, leo cao hơn, dâng hết gia sản, cũng thức thời sáp nhập Mục gia vào Ngô gia, tin rằng Thái hậu chắc chắn sẽ đối đãi với con bằng con mắt khác, người nghĩ sao?"

Mục Hưng Đức lập tức toát mồ hôi lạnh sống lưng, ông ta không ngờ nữ nhi này lại liều lĩnh đến thế, trên mặt vẫn thở dài, nghiêm túc dạy bảo, "Uyển Uyển, trong thế đạo này, nữ nhi đứng vững một là nhờ nhà mẹ đẻ, hai là nhờ nhà chồng, con hủy hoại Mục gia, có lợi gì cho con?"

Mục Uyển hỏi ngược lại, "Nương vì con, đã cùng người đồng tâm hiệp lực đem kinh doanh Mục gia phát đạt, nhưng cuối cùng con được lợi gì? Hôn sự tốt đẹp không còn, tài sản phải giao ra hết, còn phải bị nhốt trong cung chờ chết."

"Đã định sẵn con phải mất tất cả những gì nương để lại cho con, chi bằng con dâng trước, ít nhất không phải vào cung, còn được tự do tự tại, Mục gia không có tài sản trong tay con, cũng sẽ không sa sút, xem ra vẫn có lợi hơn phải không?"

Mục Hưng Đức chợt nhớ đến sự bất thường của Trấn Bắc Hầu hôm qua, thậm chí còn hạ mình hỏi riêng về tình hình của ông ta và Thẩm thị, phải chăng Mục Uyển đã dùng tài sản trong tay để giao dịch với Trấn Bắc Hầu? Nhận ra khả năng này, Mục Hưng Đức tiếp tục dò xét, "Trấn Bắc Hầu cần bạc? Con đã cho bao nhiêu?"

Mục Uyển bí hiểm đáp, "Người đoán xem?" Lại ý vị thâm trường nói, "Nhưng người yên tâm, những gì liên quan đến sản nghiệp Mục gia vẫn còn trong tay con, sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn của cha đâu."

Mục Hưng Đức không thể coi nhẹ sự cứng đầu của Mục Uyển nữa, "Ngươi đang uy hϊếp ta?"

Mục Uyển nhìn thẳng vào mắt ông ta, cười ngọt ngào đáng yêu, "Đúng vậy, Tàng Trân Lâu chỉ là một lời nhắc nhở. Nếu vậy chưa đủ, Thuận Phong Tiêu Cục người hẳn đã tiếp xúc rồi, lần sau không phải là khó khăn trong việc cung cấp hàng, mà là không còn hàng để cung cấp nữa."

Mục Hưng Đức giật mình, "Ngươi có ý gì?"

Mục Uyển đáp, "Cha làm ăn nhiều năm, có thấy nghề nào làm gia chủ ba năm không quản không hỏi, chỉ dựa vào những quản sự bên dưới mà vẫn làm ăn ngày càng tốt không?" Nàng liếc nhìn Mục Hưng Đức, "Ồ, người khác cho thù lao cao đến mấy cũng không lôi kéo được họ."

Mục Hưng Đức lại thêm bất an, ông ta nhìn Mục Uyển, như thể lần đầu nhận biết nữ nhi này.

Trong ấn tượng của ông ta, Mục Uyển hoặc là suốt ngày nghĩ đủ trò vui chơi trong phủ, hoặc là theo Hứa Khuynh Lam ra ngoài du ngoạn. So với Mục Nhu dậy sớm thức khuya luyện viết chữ, ngâm thơ, nàng tựa hồ đều không có ngâm qua vài câu trong sách. Đối với Thẩm thị và Mục Nhu, nàng cũng luôn giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng, kỳ thực chưa từng nghe nàng gây rắc rối gì, nhiều lắm chỉ là thỉnh thoảng nghe Thẩm thị lo lắng nói rằng nàng không học không hành như vậy, tương lai sẽ bị Lý gia chê cười, chẳng giúp ích gì cho Mục gia.

Nào ngờ lần đầu tiên nhe nanh múa vuốt, lại cắn mạnh một cái vào người làm cha là ông ta, mà nhiều khả năng sẽ thành công.