Chương 28: Quả nhiên Trấn Bắc Hầu danh bất hư truyền

Tạ Hành lại không nói gì nữa, chỉ tháo xuống một chuỗi tràng hạt trên cổ tay, cẩn thận tỉ mỉ xâu hạt mới khắc vào.

Mục Uyển chăm chú nhìn chuỗi tràng hạt màu sắc không đồng nhất, có cũ có mới kia, trong lòng nảy sinh một suy đoán táo bạo, tên điên này chẳng lẽ cứ gϊếŧ một người lại khắc một hạt tràng hạt xâu vào đó sao? Nàng nhìn chuỗi tràng hạt dài ấy, dường như số lượng cũng thật sự không phải là bình thường. Lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

Tiếp theo chẳng phải đến lượt nàng rồi sao?

Quả nhiên Tạ Hành bước tới, "Ngươi đến đây bằng cách nào?"

Lúc này Mục Uyển cũng đã hiểu ra vì sao đối phương không để nàng đi, có lẽ tưởng nàng là thám tử hoặc thích khách của phe khác. Thế là nàng vội nói: "Dân nữ vốn hẹn với người đi đến Thanh Phong Các, nào ngờ nửa đường gặp Ngô Quốc Cữu chặn đường, hoảng hốt chạy bừa vào núi, trời xui đất khiến mới chạy đến nơi này."

Tạ Hành nhướng mày: "Trời xui đất khiến?"

Mục Uyển gật đầu lia lịa, nàng thật sự không phải thích khách hay thám tử gì cả!! Chỉ là tình cờ thôi!

"Hầu gia," thiếu niên võ phụ đưa cho Tạ Hành một chiếc nỏ tay, "Tên có tẩm độc."

Đó là vật vừa tháo ra từ cánh tay nàng khi họ trói nàng lúc nãy.

Tạ Hành cầm lấy chiếc nỏ tay, nhìn chằm chằm vào mũi tên, nheo mắt lại, lặp lại lần nữa: "Trời xui đất khiến?"

Mục Uyển đáp: "Cũng phải có chút thủ đoạn để bảo mệnh chứ."

Thiếu niên võ phục đã mở bao tuỳ thân của nàng ra, nhìn đống đồ trên mặt đất: một bó nỏ tay, vài gói gia vị, mấy lọ sứ đựng thuốc độc và thuốc giải, thậm chí còn có cả một bộ bát đĩa gỗ.

Tạ Hành nheo mắt lại.

Mục Uyển yếu ớt nói: "Dân nữ quen thói lo xa." Ai quy định bỏ trốn không được thoải mái chút à?

Tạ Hành hỏi: "Nếu đổi ngươi là ta, ngươi có tin không?" Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, chỉ là nụ cười ấy nhìn thế nào cũng thấy rợn người.

Mục Uyển gật đầu lia lịa: "Tin ạ! Ngài xem dân nữ thế này đâu có vẻ gì là thám tử."

Tạ Hành không đáp, ánh mắt lại rơi vào đống thuốc độc và nỏ tay kia, cười nói: "Cô nương bình thường hình như cũng không phải thế này."

Mục Uyển tuyệt vọng, vạn lần không ngờ có ngày mình sẽ vì quá coi trọng mạng sống mà mất mạng.

Tạ Hành vuốt ve thanh đao bên hông, vừa rồi y dùng nó để gϊếŧ phản đồ, thấy hắn có dấu hiệu rút đao, Mục Uyển nhanh chóng nói: "Ngưu Mã Lệnh!"

Tạ Hành dừng tay: "Gì cơ?"

Mục Uyển vô thức nuốt nước bọt: "Ngưu Mã Lệnh, mẫu thân của dân nữ từng vận chuyển lương thảo cho Bắc Cương, được Trấn Quốc Công ban tặng Ngưu Mã Lệnh."

Từ xưa thương nhân muốn làm ăn lớn đều phải có chỗ dựa, chỗ dựa của Hứa Khuynh Lam chính là Trấn Quốc Công. Bà ấy thường xuyên lo liệu vận chuyển lương thảo cho biên ải. Dĩ nhiên, Hứa Khuynh Lam có thể nổi bật giữa đám thương nhân là vì tìm được bản đồ cơ quan mộc ngưu lưu mã đã thất truyền từ thời cổ. Vì thế Trấn Quốc Công mới ban tặng một miếng Ngưu Mã Lệnh, ý nói nếu thật sự gặp khó khăn, có thể đưa ra ba yêu cầu hợp lý.

Sau khi Hứa Khuynh Lam qua đời, lệnh bài này đã về tay nàng.

"Mẫu thân ngươi là ai?"

"Hứa Khuynh Lam, Hứa nương tử." Mục Uyển đáp: "Không biết Hầu gia có thể thay Trấn Quốc Công thực hiện lời hứa này chăng?"

Tạ Hành bỗng mỉm cười: "Tin rằng phụ thân ta ban lệnh bài, hẳn là nói sẽ thỏa mãn yêu cầu hợp lý, nhưng ngươi dòm ngó cơ mật triều đình, phạm tội chết, ngươi nghĩ ta tha tội chết cho ngươi có hợp lý không?"