Mà những người này cũng chính là đối tượng mục tiêu của Mục Uyển, vì vậy nàng quyết định đến gặp chưởng quầy trước để thu thập thông tin.
Tuy nhiên, do ra ngoài hơi trễ, trên xe, Vân Linh giúp Mục Uyển chỉnh tóc, lại không nhịn được mà than thở, “Bảo người thích chưng diện, thì người lại không bao giờ lộ mặt. Bảo người không thích chưng diện, thì mặt nạ các kiểu người lại rất chăm chỉ làm.” Hai người bị việc đắp mặt nạ mà trễ mất thời gian.
Mục Uyển nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, tâm trạng rất tốt, bông đùa, “Mỹ mạo là thứ có thể không cần, nhưng không thể không có, biết đâu lúc quan trọng lại có thể dùng kế mỹ nhân chẳng hạn.”
Vân Linh đùa theo, “Đúng vậy đúng vậy, bây giờ là lúc quan trọng! Lần này người phải tìm một dòng dõi cao hơn nhà Trung Dũng Bá, sau đó hủy hôn một cách ung dung, khiến họ tức điên lên.” Nàng ấy bất chợt nghĩ đến tấm thẻ cầu nguyện của Nam Khê Hương quân tại Khám Vân Quán, “Thế nào, Trấn Bắc Hầu phủ có được không?”
Nói rồi bắt đầu liệt kê điều kiện của Trấn Bắc Hầu, “Vừa vào cửa đã là chính thê, mà Trấn Bắc Hầu trong lòng còn vướng bận một cô nương khác, lại nổi danh là không gần nữ sắc, hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của người không phải hầu hạ phu quân, lại có thể cáo mượn oai hùm mà đòi hỏi.”
Mục Uyển giơ tay điểm vào trán nàng ấy, định trách nàng ấy dám trêu chọc chủ tử, thì nghe thấy bên ngoài cửa xe có tiếng cười nhạo, “Thật biết nghĩ.”
Hai người lập tức im bặt.
Chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên từ bên ngoài xe, một lúc lâu sau, người đánh xe là Hứa thúc mới lên tiếng, “Đi rồi.”
Chủ tớ không hẹn mà cùng lúc thở phào, Vân Linh rón rén vén một khe màn xe hỏi Hứa thúc, “Vừa rồi là ai vậy?”
Hứa thúc lộ ra vẻ mặt khó nói, “Mặc dù mặc thường phục, nhưng nhìn dáng vẻ có lẽ là người trong quân doanh, khả năng cao là người của Minh Kính Ti.”
Mục Uyển & Vân Linh:...
Thôi rồi, bêu xấu ngay trước mặt sếp lớn.
Vân Linh co rúm lại một góc tự bế—một lần vui vẻ đổi lại cả đời ngại ngùng.
Mục Uyển cũng xấu hổ đến mức ngón chân co rúm lại, may mà từ trước đến nay nàng luôn nghĩ thoáng, liền an ủi, “Khắp thiên hạ có biết bao cô nương mơ ước gả cho Trấn Bắc Hầu, họ đâu có biết chúng ta là ai.”
Nghe vậy, Vân Linh cựa quậy đôi chút.
Mục Uyển tiếp tục, “Minh Kính Ti chắc không đến nỗi vì chuyện nhỏ nhặt này mà tra xét chúng ta.”
Vân Linh cuối cùng cũng có chút sức sống, “Đúng vậy, xe ngựa của chúng ta cũng chẳng có dấu hiệu gì, ai mà biết chúng ta là ai chứ.”
Mục Uyển gật đầu mạnh mẽ, “Đúng đúng.” Vậy nên vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
“Xe ngựa Mục gia!” Một giọng nói có sức xuyên thấu vang lên từ phía sau, “Quốc cữu gia, phía trước là xe ngựa Mục gia!”
Mục Uyển & Vân Linh: …
Vân Linh tuyệt vọng kêu lên, "Sao bọn họ nhận ra được chứ? Trên xe chúng ta có đánh dấu gì đâu?!"
Mục Uyển cũng thấy lạ, vừa lúc nghe phía sau có người lớn tiếng gọi thẳng về phía họ, “Đại cô nương Mục gia, dừng xe!”
"Đại cô nương Mục gia?" Mục Uyển lặp lại, rồi chợt nhận ra điều gì đó, liền ra lệnh ngay, "Vân Linh, mở đường!"
"Hứa thúc, chạy mau!"