Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Cho Phản Diện Chú Định Yểu Mệnh

Chương 20: Giống như có ngón tay vàng?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Linh và Mục Uyển cùng lớn lên từ nhỏ, tất nhiên cũng hiểu rõ tính cách của mẹ con Thẩm thị. Do xuất thân, Thẩm thị đặc biệt coi trọng dòng dõi, thường tự hào là hậu duệ của môn đệ thư hương, đối với Mục Nhu cũng nuôi dạy theo tiêu chuẩn tiểu thư khuê các của gia đình quan lại, luôn cho rằng Mục Nhu sinh nhầm nhà, nếu không thì làm Hoàng hậu cũng chẳng có vấn đề gì.

Giờ đây có cơ hội làm Hoàng hậu, đáng lẽ không nên từ bỏ chứ?

"Có lẽ đã từng vào rồi." Mục Uyển lẩm bẩm.

Vân Linh không nghe rõ, "Người nói gì ạ?"

"Không có gì." Mục Uyển đáp.

Chuyện trọng sinh này, đại khái ngoại trừ nàng, đã từng trải qua việc xuyên không ra, thì chẳng ai dám nghĩ tới.

Khí chất đột nhiên có được của Mục Nhu, sự tu dưỡng khi đối mặt với nàng, tất cả những điều này đều cần sự tích lũy qua nhiều năm tháng. Thêm vào đó là sự hiểu biết về cung đình, Mục Uyển cho rằng, chỉ có Mục Nhu đã từng vào cung kiếp trước thì mọi chuyện mới giải thích được.

Trên đời này chỉ có nơi đó mới có những quy củ lễ nghi nghiêm khắc nhất, ngoài quy củ ra, điều đầu tiên học được ở đó chính là ẩn nhẫn...

Cuộc sống trong cung nghĩ cũng biết là không tốt đẹp, nên Mục Nhu hiện tại gần như sợ hãi việc vào cung.

Vì vậy mà sự việc mới có biến số.

Vân Linh nói: "Muốn đưa cô người vào cung, nàng ta nhặt được hôn sự với Trung Dũng Bá phủ, nhị cô nương nghĩ đẹp thật, nhưng e rằng tính toán của nàng ta sẽ thất bại."

Mục Uyển lắc đầu, "Không, hôn sự này ta sẽ hủy."

Vân Linh sửng sốt, "Tại sao ạ?"

Mục Uyển đáp: "Tuy ta không phiền lòng nếu phu quân có người trong lòng, nhưng việc phá hoại uyên ương thì ta không làm đâu."

Nếu Mục Nhu vào cung, Lý Diệc Thần cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không chỉ không cản trở mà còn thuận tiện cho nàng. Nhưng giờ xem ra Mục Nhu hiển nhiên sẽ không vào cung, vậy thì hai người rất dễ gây ra chuyện, bởi vì Thẩm thị và Mục Nhu đều không phải tính cách an phận, Lý Tam thái thái là kẻ hồ đồ, Lý Diệc Thần hiện tại xem ra cũng không phân biệt được phải trái. Đạo đức cá nhân là một hạng mục quan trọng trong việc khảo sát quan lại, ngay cả việc sủng thϊếp diệt thê cũng ảnh hưởng đến tiền đồ quan trường, huống chi là những chuyện khác. Mục Uyển tìm một công ty tốt là để sống thoải mái, chứ không phải để hàng ngày phải lau mông cho cấp trên.

Huống chi, một đồng nghiệp lập dị thì còn có thể chịu đựng, dù gì công ty nào mà chẳng có người cực phẩm, nhưng nếu cả hai lãnh đạo trực tiếp đều là người kỳ quặc thì thật sự sẽ rất khổ sở.

Dù sao, Lý gia đối với nàng chỉ là một công ty tương đối tiện lợi và phù hợp lúc này, cũng không phải lựa chọn duy nhất.

Vân Linh nghi ngờ, “Nhưng vừa nãy người nói rất dứt khoát là không hủy hôn.”

Mục Uyển đáp, “Thách giá cao, ngồi đợi người trả thấp thôi. Hủy hôn thì chắc chắn là phải hủy, nhưng không thể để Lý gia được lợi dễ dàng như vậy. Nương ta đã đầu tư vào hắn mấy năm nay, giờ hắn danh lợi song toàn, lại còn muốn vi ước mà đổ hết tiếng xấu lên ta, khiến ta phải hủy hôn. Làm gì có chuyện dễ dàng thế.”

Phải biết rằng, ở thời đại này, thanh danh của cô nương chính là sơ yếu lý lịch, muốn tìm một công việc tốt thì lý lịch phải cực kỳ quan trọng. Lý gia đã muốn phá bỏ hợp đồng, thì đương nhiên phải trả phí vi phạm.
« Chương TrướcChương Tiếp »