Editor: quynhbac1997
Vào thu, trời xanh không mây, nước chảy róc rách.
Ngoài thành, một nông trang được xây dựng hướng về phía bờ sông
đã được hai hộ gia đình đến du ngoạn thuê lại, mặc dù trên người chỉ là phục sức (trang phục+ trang sức) bình thường, nhưng chỉ cần nhìn hành động và lời nói liền biết họ thuộc dạng không phú thì quý, hơn nữa nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp, trẻ con thì đáng yêu đến ngay cả chú chó nhỏ cũng mang dáng vẻ không tầm thường, khiến cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy đúng là cảnh đẹp ý vui.
Lần này đến ‘Nông gia Nhạc’(nơi vui vẻ dành cho nhà nông) là do Tống Tiểu Hoa đề nghị, trải qua cuộc sống tiền hô hậu ủng(sung túc, đầy đủ), có nhà cao cửa rộng, có sơn hào hải vị, cũng đã đến lúc trở về với thiên nhiên để hít thở bầu không khí trong lành. Nhân tiện, đưa tiễn Hoắc Nam và Tiết Vũ Hàm vừa mới đại hôn chuẩn bị khởi hành đến biên giới Tây Bắc.
Mang rau mua từ chợ về rửa sạch, lại vò sạch gạo, sau đó trong lúc nhóm lửa không cẩn thận khiến cho khói đen mù mịt, Tống Tiểu Hoa bị sặc khói, nước mắt mũi lưng tròng vọt ra từ phòng bếp: "Lâu rồi không làm nên ngượng tay, thật đúng là ngựa mất vó trước, lật thuyền trong mương (*)!"
(*): cả hai câu đều chỉ sự thất bại bất ngờ trong một vấn đề vô cùng đơn giản, tưởng sẽ không thể nào thất bại được
Lục Tử Kì thấy thế, nhắm mắt phơi nắng tựa vào bên người Tống Vô Khuyết thở dài nói với Lục Việt còn đang cười ngây ngô: "Kỳ thực Việt Nhi à, mẫu thân con vốn không có khả năng nấu cơm, cái này gọi là......"
Còn đang bị hương thơm vịt nướng tản ra tứ phía khiến cho nước miếng giàn giụa,
Hoắc Nam lớn tiếng nói tiếp: " Thứ gì đó không ra được thì thôi (*).”
Ngồi xổm bên cạnh hắn, nước miếng chảy thành hàng dài còn có cả Lục Lăng đang rất hăng hái học tập hỏi: "Hoắc thúc thúc, thứ gì đó kia là cái gì?"
Tiết Vũ Hàm đang thêm gia vị liền vươn tay kéo phu quân nhà mình lại, đáp: "Buồn nôn vừa thôi!"
Tống Tiểu Hoa không nhịn được nữa giơ chân rống giận: "Phụ thân đứa nhỏ, còn không mau lăn qua đây giúp thϊếp! Nếu lỡ thiêu lụi phòng bếp nhà người ta, xem thϊếp thu thập chàng thế nào!"
"...... Việt Nhi, từ khi mẫu thân con có con đã không còn là nữ nhân đanh đá nữa, mà đổi thành nữ nhân chanh chua rồi." Lục Tử Kì đuổi theo phu nhân nhà mình còn đang nổi bão phía trước ngoan ngoãn xông qua làn khói đặc vây quanh bếp, đợi cho đến lúc thu dọn xong tàn cuộc đi ra, gương mặt tuấn tú đã trắng đen lẫn lộn vô cùng thê thảm.
Lục Lăng chỉ vào hắn, cười lăn lộn trên mặt đất: "Phụ thân phụ thân, giống mèo hoa lớn!”
Lục Việt cũng bắt chước bộ dạng ca ca lăn lộn trên mặt đất, kết quả không cẩn thận va vào gốc cây đại thụ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn lại, khóc đến kinh thiên động địa.
“Đệ đệ không khóc, ca ca giúp đệ giáo huấn nó!" Tiểu gạo nếp (*) vội vàng bò dậy, mặt đầy khó chịu làm bộ đánh rễ cây hai cái thay đệ đệ trút giận: "Cho ngươi đánh đệ đệ ta này, ai bảo ngươi làm đau đệ đệ nhà ta!"
Tiểu Gạo nếp nhỏ (**) chỉ nước mắt lưng chòng nhìn một chút, sau đó lại tiếp tục gân cổ gào khóc.
(*)(**): vì cả hai bé đều được gọi là “tiểu gạo nếp” chỉ hơn nhau một từ “tiểu” nên xin mạn phép dịch như trên
Bất đắc dĩ, tiểu gạo nếp đành phải ra sức đánh, chính mình cũng không nhịn được mà nhe răng trợn mắt: "Đệ đệ xem này, ca dùng sức đánh nó, nó biết sai rồi, sẽ không dám nữa."
Chớp chớp đôi mắt nhìn bàn tay ca ca nhà mình đã đỏ hồng, tiểu gạo nếp nhỏ lập tức nín khóc mỉm cười, một chút nói lắp cũng không có.
Tống Tiểu Hoa dở khóc dở cười nắm bàn tay nhỏ bé của Lục Lăng: "Tiểu tử ngốc, sao con có thể làm vậy để dỗ đệ đệ chứ?" Vừa nói còn không quên dí cái trán của Lục Việt: "Tên nhóc con đấy, mới có mấy tháng thế này đã biết bắt nạt ca ca rồi, lớn thêm chút nữa chắc không kiêng nể gì mà ngồi lên đầu ca ca đi?"
"Mẫu thân, Lăng Nhi không đau, đệ đệ bị cụng đầu, đệ đệ đau."
Vì thế Tống Tiểu Hoa càng thêm đau lòng, ôm tiểu gạo nếp vào lòng thơm vài cái: "Con mới đúng là nhi tử đáng yêu của lão nương, chúng ta không để ý đến tên tiểu tử xấu xa kia nữa."
Tiểu gạo nếp nhỏ thấy thế liền không vui, cái miệng vừa định gào khóc, Lục Tử Kỳ vội vàng đi tới đặt thằng nhóc lên cổ mình: "Việt Nhi ngoan, phụ thân làm đại mã cho Việt Nhi cưỡi."
Vẻ mặt Lục Việt thay đổi với tốc độ chóng mặt sét đánh không kịp bưng tai, miệng cười ‘ khanh khách ’ không ngừng, kết quả vui quá hóa buồn, nướ© ŧıểυ......
Hoắc Nam mải mê nhìn Tiết Vũ Hàm: "Ta cũng muốn có nhi tử ngoan, tốt nhất là nàng sinh cho ta hai đứa đi."
Sau đó thật không may lại ăn một chưởng......
Lục Tử Kỳ đổi một bộ trang phục của nông phu, quần thô áo ngắn đầy bụi bẩn khiến cho mặt hắn càng thêm đen.
Tống Tiểu Hoa lấy khăn ẩm lau mặt cho hắn, nhón chân ghé sát vào lỗ tai hắn thấp giọng: "Năm đó lần đầu tiên thϊếp nhìn thấy chàng, chính vì đức hạnh chàng như thế này khiến cho thϊếp phải hung hăng hỏi thăm tổ tông nhà chàng vài lần!"
Vẻ mặt Lục Tử Kỳ ra vẻ thấu hiểu gật đầu: "Ta cũng vậy." Ngay sau đó bên hông liền thấy đau nhói, thì ra là bị véo một cái......
Còn Lục Lăng thì ôm Lục Việt nấp sau hàng rào, để tránh bị vạ lây từ cặp đôi tai họa nhà Hoắc Nam còn đang đánh lộn.
"Ta nói này, một ngày hai người không đánh nhau đến tám lần thì không để cho người ta yên hả?"
"Tẩu Tẩu, tẩu còn không hiểu sao? Chúng ta đây gọi là tình chàng ý thϊếp đó.”
"Xì, rõ là gian phu da^ʍ phụ mới đúng!"
"Mẫu thân, gian phu da^ʍ phụ là gì?"
Bốn người trong viện lập tức chỉ đối phương, nói: " Chính là bọn họ đó!"
"Lăng Nhi hiểu rồi. Phụ thân cùng Hoắc thúc thúc là gian phu, mẫu thân cùng tiểu di là da^ʍ phụ."
"............"
Tống Vô Khuyết ngáp dài một cái đổi thành tư thế phơi nắng bốn chân chổng vó lên trời, Lục Việt sắp mọc răng thì ‘ ê ê a a’ không ngừng dụi dụi đầu vào lòng ca ca, vẻ mặt đầy thèm thuồng ứa nước miếng nhìn con vịt nướng đang chảy mỡ.
Lục Tử Kỳ rất nghiêm túc hỏi Tống Tiểu Hoa: "Nàng có thấy sau này lúc nói chuyện trước mặt tụi nhỏ nên chú ý một chút không?"
Tống Tiểu Hoa cũng thực nghiêm túc suy nghĩ: "Lăng Nhi, lý giải vừa rồi của con có chút vấn đề. Ta và phụ thân con, Hoắc thúc thúc và tiểu di, cũng không được tính là gian phu da^ʍ phụ, bởi vì chúng ta đều là phu thê đã bái đường thành thân. Chỉ có giống như ta cùng Hoắc thúc thúc, phụ thân cùng tiểu di, không có bái đường mà ở cùng một chỗ mới gọi là gian phu da^ʍ phụ. Con hiểu không?"
"Ở cùng một chỗ là như thế nào?"
"À...... Chính là mấy loại ôm ôm hôn nhẹ đó...."
"À thế thì tiểu di cùng Hoắc thúc thúc trước kia chính là gian phu da^ʍ phụ rồi, bởi vì Lăng Nhi thường hay nhìn thấy Hoắc thúc thúc ôm tiểu di, hôn tiểu di. Mà lúc ấy tiểu di còn chưa có đội khăn voan hồng, Hoắc thúc thúc cũng không có mặc đồ đỏ cưỡi đại mã!"
Tiết Vũ Hàm thẹn quá hóa giận một đường đuổi đánh Hoắc Nam ra bên ngoài, Tống Tiểu Hoa ngửa mặt lên trời cười to, Lục Tử Kỳ bất đắc dĩ vỗ trán, Tống Vô Khuyết thì lật người tiếp tục ngáy gỗ...
Sau khi ăn xong, hai ‘da^ʍ phụ ’ ở bên trong phòng bếp thu dọn bát đĩa, muôi, chảo, hai tiểu tử và ‘chó bảo mẫu’ nằm ngủ trưa trên mặt cỏ ở viện ngoài, hai ‘gian phu ’ thì chém gϊếŧ nhau trên bàn cờ bên bàn đá dưới tán cây.
Tuy nói bây giờ Hoắc Nam đã là vị công tử tao nhã, nhưng ngôn hành cử chỉ vẫn không câu nệ tiểu tiết hào phóng thẳng thắn như trước. Lúc hưng phấn thì gϊếŧ người, còn những lúc thế này thì lại ngồi xổm trên ghế đá, nhướng mày trừng mắt la lối om sòm.
Lục Tử Kỳ vừa mới hạ xuống một quân cờ đen, liền nghe thấy hắn rống giận một câu: "Bà nội nó! Thế mà lão tử không phát hiện ra!"
Ngăn cản bàn tay có ý định đi lại (quân cờ) của hắn, Lục Tử Kỳ nói: "Đã hạ(cờ) rồi không hối hận mới là anh hùng."
Hoắc Nam mặt dày cười nói: "Huynh cho ta thắng một trận đi, cùng lắm thì ta không làm anh hùng, làm cẩu thôi.”
"...... Đệ thật đúng là co được dãn được."
"Đây mới là đức tính cần có của một bậc anh hùng hào kiệt!"
Lục Tử Kỳ bất đắc dĩ, nói: "Ta xem như đã hiểu vì sao người đời gọi đệ với cái tên ‘Hoắc hồ ly’ rồi. Thì ra không phải là nói đệ đa mưu túc trí, mà là muốn nói đệ vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào."
Hoắc Nam đắc ý: "Ở trên chiến trường chỉ cần có thể thắng, quản chi chuyện nó là quang minh chính đại hay đê tiện vô sỉ, có thể khiến cho quân địch tổn thất lớn nhất, các huynh đệ bên mình tổn thương ít nhất, đây mới là chuyện mà một vị tướng nên làm. Vinh nhục(vinh quang+nhục nhã) của bản thân thì quan trọng lắm làm gì!"
Lục Tử Kỳ khẽ cong ngón trỏ gõ xuống bàn cờ bên cạnh, nói: "Hạ quốc có nhiều dị động, chỉ sợ binh mã ở tiền tuyến sẽ xảy ra chuyện. Vốn còn muốn cho đệ ở lại Kinh thành một thời gian nữa, dù sao đệ cùng Tiểu Hàm cũng mới tân hôn......"
Hoắc Nam liền khoát tay một cái: "Huynh không biết rồi, xú nha đầu kia còn sốt ruột muốn khởi hành hơn cả ta, suốt ngày đều kêu buồn bực muốn chết, chỉ muốn ra trận gϊếŧ địch cho đã, thật sự chưa từng thấy qua nữ tử nào hiếu chiến như vậy."
Lục Tử Kỳ lắc đầu cười yếu ớt: "Cho nên mới nói đệ phải cẩn thận, chọc giận nàng, mạng nhỏ sẽ gặp nguy hiểm đó."
Hoắc Nam nâng mắt khẽ nói: "Ta tình nguyện trêu chọc nàng ấy để cho nàng ấy đánh nhau với ta vài lần, có như vậy, ở trên chiến trường, có lẽ có thể cứu nàng ấy được thêm vài lần."
Im lặng một lát, Lục Tử Kỳ đột nhiên cười: "Quen biết đệ lâu như thế, nhưng ta còn không nhìn quen khuôn mặt này của đệ, phỏng chừng các tướng sĩ trong quân doanh cũng giống ta."
Hoắc Nam làm vẻ mặt đau khổ nhíu mày: "Đừng nói đến huynh, ngay cả ta mỗi lần tắm, soi mặt vào trong nước còn thấy buồn nôn nữa là. Lần này trở về, còn không biết sẽ bị đám hỗn đản kia giễu cợt thế nào. Nhưng xú nha đầu nàng ấy có đại ca làm chỗ dựa, nói nếu ta có can đảm nuôi lại râu, nàng ấy sẽ bỏ ta! Huynh nói một chút, từ xưa đến nay nào có đạo lý nữ tử hưu phu thế này? Thôi thôi, ta cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân hảo nam không thèm tranh với nữ nhân, không so đo với nàng ấy."
Lục Tử Kỳ không nhanh không chậm nói: "Đệ không cần mạnh miệng, nếu không phải cam tâm tình nguyện, trên đời này còn ai có thể ép buộc đệ? Tục ngữ nói, nữ tử sẽ vì người mình yêu mà làm đẹp, trái lại cũng vậy. Nếu nàng thích dáng vẻ này của đệ, thì đệ cứ thuận theo nàng là được, không phải sao?"
Hoắc Nam tùy ý buông quân cờ trong tay xuống: "Xem ra, huynh bị tẩu tẩu uốn nắn không ít! Ta cũng phải cách xa nha đầu kia một chút mới được, nếu không chẳng mấy chốc mà cũng giống huynh thôi."
Lục Tử Kỳ liếc mắt nhìn một cái, phủi y phục đứng dậy: "Chấp nhận thôi chàng rể."
Hoắc Nam nhìn thoáng qua bàn cờ, lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại: "Con mẹ nó không để ý, không tính không tính, chúng ta chơi lại!"
Lục Tử Kỳ thong thả cất bước ra khỏi viện: "Chiêu liều chết quấn người này của đệ hãy lưu lại để dùng đối phó với quân địch đi, thứ cho ta không thể phụng bồi."
Hoắc Nam ủ rũ nói thầm: "Thôi khỏi nói đến cái này, ta thật có chút sợ người ta thấy được dáng vẻ lúc đáng tôn quý lúc lại đáng xem thường này của ta. Tuy rằng mấy ngày đã liều mạng phơi nắng cho đen một chút, nhưng ta cảm thấy vẫn quá giống nữ tử.”
Tống Tiểu Hoa vừa mới đi ra xem tình huống của mấy nhi tử, nghe thấy hắn nói thế liền nghiêng người đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Kỳ thật, đệ có thể không chiến cũng khiến cho quân địch khuất phục."
"Xin chỉ giáo?"
"Mỹ nam kế nha! Đệ chính là loại hình nam nữ đều ăn, công thụ đều thích đó."
Hoắc Nam há to miệng còn chưa kịp phản ứng, nhưng Lục Tử Kỳ đã chịu đủ sức tàn phá vô lý của nàng dĩ nhiên đã hiểu, nói: "Dao Dao, lại nói bậy!"
"Nhưng mà đổi lại ta thực sự có một cách." Tống Tiểu Hoa nghiêm mặt nói: " Đệ có thể làm một cái mặt nạ đặc biệt oai phong dũng mãnh mang theo ra trận, như vậy có khi người ta
chẳng những không nhìn thấy dương mặt mất hồn kia của đệ, nói không chừng còn đột nhiên giật mình mà lộ ra sơ hở nào đó." Trong lòng nàng yên lặng sám hối đối với Địch Thanh, tục ngữ nói, sáng tạo ý tưởng mới chính là từ đạo văn mà ra, mong ngài hãy kìm nén đau thương......
Cân nhắc một chút, Hoắc Nam liền mỉm cười quay sang cho Lục Tử Kỳ một đấm: "Chủ ý này không tồi nha!"
"...... Thế sao đệ lại đánh ta?"
"Nhất thời hưng phấn nên ngứa tay. Chẳng lẽ huynh muốn ta đánh tẩu ấy?"
Ai nha, lại dám bắt nạt nam nhân nhà ta!
Tống Tiểu Hoa nhìn hiện trường tan hoang trước mặt, lại nhìn da dẻ trắng như tuyết của Tiết Vũ Hàm, rồi Cổ Thiên Nhạc
cuối cùng một đường thẳng đến màu da của Hoắc Nam, cười nham hiểm, nói: "Ta có thể chắc chắn nói cho hai người biết, Bảo Bảo tương lai của hai người sinh ra đúng là rất nguy hiểm."
Hai người bỗng khẩn trương: "Có ý gì?"
"Bởi vì hai người rất có khả năng sinh ra một bảo bảo lốm đốm giống ngựa vằn nha!"
"...... Ngựa vằn? Cái gì vậy?"
Vẻ mặt Hoắc Nam mờ mịt, Lục Tử Kỳ đã sắp cười đến sặc sụa ho khan không ngừng.
Lục Lăng bị đánh thức dụi dụi đôi mắt mơ màng, nói một câu: "Chính là một đường trắng một đường đen xen kẽ, loại ngựa này rất xấu"
Nhìn Hoắc Nam bị nghẹn đến suýt không thở nổi, Tống Tiểu Hoa sáng khoái xoay người cười rồi đi thẳng......
"Ta còn tưởng tẩu tẩu cuối cùng cũng sửa đổi tính tình làm hiền thê lương mẫu, thì ra tất cả chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác!"
Lục Tử Kỳ vỗ vỗ Hoắc Nam còn đang tức giận, nín cười, an ủi: "Cũng không thể nói vậy, những ngày gần đây, nàng ấy đã thay đổi rất nhiều. Đầu tiên là đồng ý đi theo Tứ di nương học tập xử lý, tiếp quản chuyện trong nhà, tiếp theo là qua lại với một số ít gia quyến của một vài quan viên. Trước kia, đối với những chuyện phiền phức liên quan đến yến tiệc xã giao, nàng ấy vô cùng căm ghét."
" Ồ? Vậy huynh có biết vì sao tẩu ấy lại thay đổi lớn như thế không?"
"Ta có hỏi rồi, nàng ấy chỉ nói là bây giờ bỗng có hứng thú nên theo học." Như nghĩ tới cái gì, Lục Tử Kỳ lắc đầu khẽ cười, nói: "Làm sao lại có người chỉ trong một đêm liền có hứng thú với vấn đề này được?”
Hoắc Nam nhìn nữ tử còn đang cười nói với Tiết Vũ Hàm bên kia, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý trêu đùa: " Ta biết nguyên nhân rồi.”
"Nói nghe xem."
"Không nói! Chuyện hư hỏng của phu thê hai người ta lười quản, ta chỉ quan tâm..... Ôi chao, ngoan, con nuôi lão tử tỉnh ngủ rồi!"
"............"
Lục Việt tỉnh dậy cũng không khóc không nháo, ngửa mặt nhìn trời, duỗi tay đá đá cái chân, sau đó hai tay nhỏ bé bắt lấy hai cọng râu mép của Tống Vô Khuyết không chịu buông tay.
Lục Lăng thấy lỗ tai cẩu dựng thẳng lên có vẻ không thoải mái lại chỉ có thể bất đắc dĩ nghiêng đầu cho Lục Việt chơi đùa, trong lòng liền không đành, nói: "Nghịch râu của Tống Vô Khuyết chẳng vui gì, chúng ta đi chơi cái khác được không? Lại đây, cho đệ chơi với ngón tay của ca này.”
Lục Việt lập tức nghe lời nắm lấy ngón tay của ca ca cho vào miệng mυ"ŧ ngon lành.
Lục Lăng lại kiên nhẫn dỗ dành nói: "Có phải đệ đói bụng không? Ca ca đi tìm mẫu thân lấy nước cơm cho đệ uống. Ngón tay của ca ca không thể ăn, cũng không phải ‘ti ti’ của bà vυ"
."
"Ti...... Ti......"
Hoắc Nam vắt hết óc suy nghĩ cẩn thận xem có ý gì, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của mình mà chết: "Lăng Nhi, đây cũng là mẫu thân con dạy con có phải không?"
"Bởi vì lần đó Hoắc thúc thúc nói, nữ tử không có ‘chim nhỏ’, chỉ có nam tử mới có. Con liền hỏi mẫu thân, cái gì nữ tử có mà nam tử không có? Mẫu thân liền nói cho con biết là ‘ti ti’, chính là cái bà vυ" đút cho đệ đệ ăn đó. Mẫu thân nói, mỗi người khi còn nhỏ đều ăn ‘ti ti’ mà lớn lên, ‘ti ti’ là thứ vĩ đại nhất trên đời, chúng ta đều phải cảm ơn trân trọng cũng như bảo vệ nó. Hoắc thúc thúc, nhất định là thúc thúc cũng từng ăn rồi đúng không? Có ăn ngon không? Lăng Nhi đã không nhớ rõ mùi vị nó thế nào rồi, Hoắc thúc thúc còn nhớ không?"
Hoắc Nam trợn mắt há hốc mồm choáng váng trong chốc lát, sau đó cúi người ôm hai tiểu tử vào trong ngực: "Hai đứa vẫn cứ theo ta đi trấn thủ biên quan thôi! Nếu còn ở cùng với mẫu thân của hai đứa, thực sự là quá nguy hiểm."
Lúc này, Lục Việt thấy Tiết Vũ Hàm cười dài đi tới, liền liều mạng uốn éo người, vươn tay cánh tay như ngó sen về phía nàng.
Tiểu tử kia mặc dù chưa đến 7 tháng nhưng đã hình thành tiêu chuẩn cho mọi thứ mình yêu thích.
Tỷ như, người trẻ tuổi và lớn tuổi, thích người trẻ tuổi. Tướng mạo thường thường với dung nhan xuất chúng, thích dung nhan xuất chúng. Nam với nữ, thích nữ......
Sau khi Lục Việt được Tiết Vũ Hàm ôm vào trong ngực, một bên khoa chân múa tay vui sướиɠ bập bõm gọi, một bên chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực của nàng cọ tới cọ lui, lưu lại vô số vệt nước miếng......
Lục Lăng ở bên cạnh quan sát vì thế mà ngộ ra: "Hoắc thúc thúc, xem ra đệ đệ thật thích ‘ti ti’ của tiểu di, nhất định là ăn rất ngon, thúc đã ăn qua chưa?"
Hoắc Nam không nói gì, hai hàng lệ tuôn rơi, ôm hắn khóc rống: "Đại đệ tử nhập môn của ta cứ như vậy mà bị hủy rồi!"
............
Lần đó đến ‘Nông gia Nhạc’ được vài ngày, Hoắc Nam cùng Tiết Vũ Hàm liền khởi hành, rời đi trước bọn họ còn có một nhà Lục Tử Hằng.
Không còn làm quan cả người như nhẹ nhõm hẳn, trách nhiệm nhiều năm gánh vác cuối cùng cũng buông xuống, khí chất lạnh nhạt bẩm sinh của Lục Tử Hằng cũng tiêu biến không ít.
Đứng dưới ánh mặt trời, cả người hắn yên tĩnh, đạm mạc lại không mất đi sự nổi bật, khóe miệng mỉm cười, mơ hồ còn mang theo vài phần thoát tục.
Trước khi chia tay, Lục Tử Kỳ còn kiên trì tự mình đưa bọn họ ra ngoài thành chừng 30 dặm. Xe ngựa của gia quyến đã chậm rãi lên đường, huynh đệ hai người sóng vai theo sau.
"Đông Thanh, ta đi rồi, trong nhà hết thảy liền dựa vào đệ."
"Vâng."
"Chuyện trong tộc phức tạp, hiện tại đã có Tứ di nương và đệ muội hai người cùng tiếp quản, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Có điều bây giờ đang ở trong thời kỳ chuyển tiếp, khó tránh sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, đệ hãy bớt chút thời gian trông nom nhé."
"Vâng."
"Lần này ta đi sớm cũng phải 3 năm, muộn có thể 5 năm mới trở về. Đến lúc đó, mọi chuyện đã lắng lại, ta sẽ lại kiếm chức quan để làm."
"Vâng."
"Đệ phải nhớ kỹ làm việc không được quá mức cậy mạnh. Trước phải lưu lại đường phòng thân, sau mới bàn đến lòng trung thành, báo quốc, mới có thể nói đến khát khao hoài bão của mình. Nếu không, tất cả đều không thể nói."
"Vâng."
"Về phần đại tẩu đệ, mong đệ có thể thỉnh thoảng đến thăm, trong lòng nàng ấy sẽ nghĩ thoáng hơn, đệ không cần lo lắng."
"Vâng."
Lục Tử Hằng dừng bước nghiêng người: "Đông Thanh, trong lòng đệ vẫn còn khúc mắc chưa giải sao?”
Im lặng một lát, Lục Tử Kỳ nói: "Đại ca, huynh cứ làm những việc mà mình muốn làm, ngao du sơn thủy bao lâu cũng được. Một mình huynh chèo chống Lục gia đã vất vả nhiều năm, mà đệ tiêu dao nhiều năm cũng đủ rồi, đã đến lúc nên quay lại tiếp quản thay đại ca huynh.”
Lục Tử Hăng chăm chú nhìn hắn, nhướng mày, sảng khoái cười, đáp: “ Được."
Vó ngựa thong dong, đoàn xe lăn bánh lên đường.
Thay một bộ y phục trang trọng, nghiêm túc, bóng dáng tao nhã dần biến mất cuối con đường.
Khói bụi cuồn cuộn, không lâu liền tan biến vào hư vô.
Đại ca, mong huynh mau chóng tìm được một gia đình ấm áp, mong cho nàng ấy có thể tìm lại được diện mạo ban đầu của chính mình......
Lục Tử Kỳ xoay người, đi về phía cổng lớn Hoàng Thành.
——— ————
——— ————
Lại là một năm nữa đông qua xuân về, Lục Việt nay đã tròn một tuổi.
Trong buổi lễ ‘chọn đồ vật đoán tương lai’ của hắn, tiểu tử kia hoàn toàn không có hứng thú với giấy bút, nghiên mực, kỳ trân dị bảo thậm chí là son phấn bột nước trước mặt. Tên tiểu tử kia vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, hai bàn chân nhỏ chụm lại, trước ánh mắt lo lắng cùng chờ đợi của người lớn trong nhà, hắn cứ ngồi yên bất động như vậy.
Thẳng đến khi hạ nhân bưng nước trà tiến vào không cẩn thận làm rớt một đồng tiền, đôi mắt đen lung liếng của hắn mới phát sáng đảo loạn như tên trộm.
Xoay người một cái sử dụng cả chân và tay bò nhanh về phía đồng tiền như sợ có người sẽ cướp mất của hắn, rốt cục cuộc cũng bắt được, hắn giơ đồng tiền lên nhìn trái nhìn phải, mặt mày hớn hở như nhặt được chí bảo, cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn nhếch lên, hé ra cái răng cửa mới nhú, cả khuôn mặt tươi cười rạng rỡ......
Lại qua không lâu, Lục Việt có thể nói chuyện.
Tiếng thứ nhất hắn gọi không phải ‘phụ thân’ cũng không phải ‘mẫu thân’ lại càng không là ‘ca ca’ hoặc là ‘cẩu cẩu’, bàn tay xinh xắn chỉ vào một tiểu cô nương gọi to: ‘muội muội’.
Từ thứ hai xuất hiện từ miệng tên tiểu tử này là: ‘Tiền tiền’......
Vì thế Tống Tiểu Hoa che mặt rơi lệ, tương lai nhi tử nhà nàng có vẻ như có thể dùng 4 từ để khái quát ——
‘Tham tài- Háo sắc’