Sau khi xem qua vết thương của Lục Tử Kỳ Hồ đại phu cho ra kết luận cuối cùng là chỉ bị thương ngoài da, mặc dù miệng vết thương sâu, nhưng do được xử lý kịp thời cộng với việc sử dụng thuốc trị ngoài da là dược liệu trân quý, cho nên đã không còn đáng ngại, chỉ cần dùng thuốc phối hợp với việc tĩnh dưỡng khoảng mười ngày nửa tháng, cộng với việc cử ăn những thức ăn gây ảnh hưởng đến vết thường thì sẽ khỏi hẳn.
Trong lúc khám bệnh, Hồ đại phu thường nhìn trộm đôi vợ chồng đang hòa hợp đến cực điểm không giống như đang làm bộ làm tịch trước mặt người ngoài, âm thầm chậc chậc cảm thấy kỳ lạ.
Vốn tưởng rằng với tính tình của Tống Tiểu Hoa, coi như lần này không làm ra cái chuyện lớn gì, cũng tất nhiên sẽ làm cho cả ba người tan rã trong không vui, không ngờ lại có thể khiến Lục tri huyện thật vui mừng theo trở về nhà. Uổng phí hắn vẫn còn vì mình lắm mồm sám hối cả
buổi chiều.
Chẳng lẽ, là Tống Tiểu Hoa đón nhận cô gái kia? Nhưng nếu thật là như vậy, nàng như thế nào lại có bộ dạng mặt mày hớn hở giống như là gặp được chuyện cực kỳ vui......
Nghĩ như thế nào cũng không ra, đến cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành đối với Tri Huyện đại nhân cùng Tri Huyện phu nhân bội phục cuồn cuộn. Không cần biết hai người đến tột cùng là người nào ‘ăn hết’ người nào, tóm lại là họ ‘có chút tài năng ’mới có thể làm được......
Suy nghĩ như thế, nhất thời cảm thấy mình không có may mắn chính mắt thấy trận quanh co khúc khuỷu đùa giỡn vui như thế, hôm nay còn bị buộc làm ‘lão mụ tử’ chăm sóc đứa con nít hết nửa ngày, hơn nữa hắn còn gặp thêm cảnh ngộ bi thảm là bị đứa con nít nói mình giống con chuột lớn thích ăn trộm gạo, làm cho người ta tích tụ khí đến sắp hộc máu.....
Mà Tống Tiểu Hoa ở một bên nhìn Hồ đại phu vì Lục Tử Kỳ tra xét vết thương thì thầm
lo lắng đề phòng nhìn vết thương bị một tầng đen sì dược cao bao trùm, bên cạnh đó tập trung tinh thần nghe ngày nào cần thay dược và một số chú ý, thậm chí còn hoàn toàn quên việc nhân cơ hội này tỉ mỉ thưởng thức l*иg ngực xích͙ ɭõa* trắng trợn, chứ đừng nói tới việc cảm thụ cảm xúc mất hồn khi bàn tay nhỏ bé tiếp xúc thân mật với da thịt màu lúa mạch......
Đợi đến lúc tỉnh táo lại, l*иg ngực cùng da thịt lại bị trùng trùng điệp điệp quần áo che cực kỳ chặt chẽ. Nàng rất hối hận suýt nữa liền biến thành một ác lang đang chuẩn bị vồ mồi trực tiếp xé bỏ vật cản trở để có thể sờ cho đủ......
Dĩ nhiên, ý nghĩ xấu như vây cuối cùng chỉ dám lưu lại trong đầu chứ không dám thực hiện, dù sao nhiều lắm là nhịn hai tuần nữa là có thể vui vẻ hưởng thụ việc đẩy ngã hoặc là bị đẩy ngã hoặc là cùng đẩy ngã lẫn nhau. Thật đúng là việc nhỏ không nhẫn việc lớn sẽ bị loạn, tạm thời
bây giờ □ áp chế đói khát khó nhịn đang đốt khắp người, nghĩ đến tương lai ngày sau mình có thể tận tình thưởng thức khúc dạo đầu......
Quyển quyển xoa xoa chưa thành công, đáng thương củi khô vẫn cần cố gắng......
Cơm tối mới vừa làm xong, liền chợt có khách không mời mà đến thăm, lại là hai đại hán vạm vỡ buổi sáng tới ‘trắng trợn cướp đoạt phụ nam’. Một người trong đó lấy vật trong bao bố đang cầm trên tay nhét vào tay Tống Tiểu Hoa, tên đó còn rống lên một câu như tiếng Hồng Chung ‘đây là lễ vật ra mắt của công chúa đưa cho ngươi’, sau đó, liền một chút cũng không dừng lại nhịp nhàng xoay người lên ngựa rời đi. Lưu lại một người từ đầu đến cuối vẫn chưa hé miệng, ngay cả đơn âm tiết cũng không kịp phát ra đứng đần độn u mê ở đàng kia nhìn con ngựa ở trong bùn lầy vui mừng nhảy lên móng sau ngẩn người.
Đầu đầy mê hoặc mở ra bao bố, một cái áo xanh lá khảm viền bạc ở dưới ánh mặt trời lặn chiếu lấp lánh, tỏa sáng làm cho Tống Tiểu Hoa hoa mắt.
"Đây là...... Hưng Bình công chúa đưa tới?"
Lục Tử Kỳ chờ bên bàn cơm thấy nàng thật lâu không trở về liền ra ngoài tra xét tình huống, xa xa vừa thấy vật này cũng hơi kinh hãi, thật có chút sợ vị công chúa kia làm theo ý mình trực tiếp tới đây, cùng Tống Tiểu Hoa cây kim so với cọng râu gây ra việc không thể vãn hồi, thật là nhức đầu một phen.
"Là nàng phái người đưa tới, nói cái gì là cho ta lễ ra mắt, còn chưa có cho ta nói chuyện liền chạy mất tăm rồi."
Thả lỏng một chút thản nhiên cho biết: "Àh...... Buổi chiều ta nói muốn mua cho nàng bộ y phục, công chúa liền tự tiến cử giúp ta lựa chọn cho nàng. Đang chọn, nàng liền tới, sau đó, chúng ta liền đi về. Cái này là công chúa chọn trúng, chỉ là cuối cùng, công chúa lại đưa cho nàng."
Đảo mắt vui mừng nhướng mày: "Thì ra là, hai người ở cửa hàng may là vì chọn quần áo cho ta? Chàng cư nhiên tuyệt không sợ nàng mất hứng......" Trong bụng buồn cười, ngoài mặt lại nghiêm trang vỗ vỗ vai hắn: "Chàng làm hay lắm, đáng được khen ngợi!" Giũ mở y phục ra quan sát một chút, không khỏi bĩu môi: "Hình dáng và đồ án cũng tính là được, chỉ là......"
Lục Tử Kỳ tiếp lời nói: "Màu sắc này, sợ là nàng không thích lắm."
Nàng thích màu trắng trong thuần khiết, hoặc là loại nhàn nhạt nhàn nhạt, tuyệt không phải màu sắc chói mắt rêu rao như vậy.
Tống Tiểu Hoa thật bất ngờ: "Ơ, không nhìn ra, chàng thật ra rất hiểu ta!"
Thật ra thì Trương thẫm đã nói qua với nàng thiệt nhiều lần, tân nương tử nhất định phải ăn mặc vui mừng một chút mới được, nếu ứng cảnh không hợp quy củ là điềm xấu. Nhưng là, nàng thật sự không tiếp thụ nổi mặc đồ màu đỏ màu xanh lá làm cho mình giống như cây đèn xanh đèn đỏ, thật không dễ dàng mới ở đáy rương tìm ra vài món y phục có màu tương đối là ít nổi. Thấy Lục Tử Kỳ đối với việc này một chút cũng không vui hay không phản đối, liền vẫn cứ như vậy cho tới bây giờ. Còn tưởng rằng là hắn không thèm để ý hoặc là căn bản hoàn toàn không nhìn, không ngờ, không ngờ lại nhớ kỹ yêu thích của nàng...... Hơn nữa, còn nghĩ là nàng ngoài lạnh trong nóng...... & % & D @ Đ $ L ~ Q! Đ & % &
"Không bằng ngày mai ta đi trả lại cho công chúa, sau đó sẽ đưa nàng chọn lần nữa, được không?"
"Không được! Chẳng phải như vậy các ngươi lại có cơ hội gặp mặt sao?"
Bất đắc dĩ than thở: "Ta cũng không có nói là ngày mai ta tự đi trả."
Nhếch miệng cười một tiếng: "Biết rồi, chọc chàng thôi! Ta chỉ là lo lắng nếu chàng không cấp cho công chúa chút mặt mũi, thì có thể hay không rước lấy phiền toái gì?"
"Sẽ không. Thật đúng là vô công bất thụ lộc. Nếu là ta tiếp nhận, mới thật sự là về lý về tình đều không hợp."
"Ừ...... Có đạo lý!"
Phá hỏng toàn bộ phương pháp của người muốn tới kết thân, đặt tất cả công sự tới trên mặt bàn. Đường đường chánh chánh không bao che hay mượn cớ, quả nhiên là lang Tâm Như Thiết...... Chỉ là con sói này, ta thích!
Lần nữa xếp y phục trở về bao như cũ Tống Tiểu Hoa có chút hả hê: "Mình thì mặc một thân đỏ rực, sau đó lại cho ta một thân xanh lá, là muốn biểu đạt ý tứ ‘hoa hồng sánh cùng lá cây’ hay sao? Hừ hừ, quản ngươi là hoa hồng hay là lá cây, tỷ tỷ hay là muội muội, tóm lại hàng ngày ta sẽ không để cho mưu kế của ngươi được như ý!"
Lục Tử Kỳ ở bên khi nghe chỉ có âm thầm cảm thán, nữ nhân tâm địa thật là gian giảo nhỏ mọn, hắn làm sao lại không ngờ có ngày hắn lại vướng vào......
——— —————— —————— ————————
——— —————— —————— ————————
Ngày thứ hai, Lục Tử Kỳ theo lẽ thường đi làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, Tống Tiểu Hoa cũng theo lẽ thường ở nhà giặt quần áo nấu cơm giữ đứa bé.
Làm xong việc nhà, Tống Tiểu Hoa lấy ra bức tranh vẽ con chồn của Lục Tử Kỳ, chuẩn bị cho Lục Lăng dựa theo bức tranh này để vẽ. Không ngờ hắn vừa nhìn thấy liền vui mừng kêu to: "Ah? Đạp Tuyết!"
"Cái gì Đạp Tuyết?"
"Lúc trước kia Hoắc thúc thúc mang Lăng Nhi đi săn thú, bắt được một con cùng cái con trong bức tranh này giống nhau như đúc, Hoắc thúc thúc nói, dáng dấp của nó cùng con chồn của thúc nuôi dưỡng giống nhau như đúc, con chồn kia tên gọi Đạp Tuyết, mẹ của con cũng rất thích nó. Sau đó, chúng ta liền thả con chồn kia rồi...... A đúng rồi mẫu thân, đây là người vẽ sao? Mẫu thân đã từng gặp qua Đạp Tuyết sao? Hoắc thúc thúc nói, Đạp Tuyết rất nghe lời và thông minh! Đáng tiếc, Lăng Nhi chưa từng thấy qua. Hoắc thúc thúc nói, nó cùng với mẫu thân cùng ở trên bầu trời rồi......"
Lục Lăng nói xong có chút dây dưa không rõ, chỉ là Tống Tiểu Hoa khi nghe tới đã có thể rất rõ ràng biểu đạt một ý tứ —— mẹ ruột của Lăng Nhi đã từng dưỡng quá một con sủng vật, mà cha của nó thì tại bức tranh này, mượn vật nhớ người.
Theo bản năng tiện tay vẽ vài nét bút, đấy chính là nhớ nhung đối với nàng, người vợ đã chết của hắn, Tử Đồng.
Xoa xoa lỗ mũi, bỗng nhiên dâng lên chua xót: "Lăng Nhi, hay là chúng ta trước tới học vẽ con vịt thích ăn đường kia sẽ tốt hơn!"