Bữa cơm tối là thức ăn đã chín mua từ buổi trưa nên Lục Tử Kỳ làm thêm canh rau cải trứng, Tống Tiểu Hoa uống trà ăn điểm tâm cả một buổi chiều nên cũng không thấy đói, hơi ăn chút đã no, mà Lục Tử Kỳ ăn còn ít hơn nàng.
Lục Lăng thấy lần này mình bị đuổi đi không những phụ thân cùng mẫu thân không gây gổ mà còn vui tươi hớn hở, thì cậu nhóc cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, ăn một lèo hơn một phần ba so bình thường, kết quả ăn xong thì kêu bụng khó chịu. Làm Tống Tiểu Hoa vừa giận vừa buồn cười xoa nhẹ một lúc lâu cho cậu nhóc, Tống Vô Khuyết cũng thỉnh thoảng giẫm giẫm nhảy nhảy lên cái bụng nhỏ của cậu nhóc, giúp cậu nhóc tiêu hóa.
Lục Tử Kỳ nói mình còn có công vụ phải xử lý, sau khi ăn xong liền vào thư phòng.
Tống Tiểu Hoa dễ dàng làm Lục Lăng ngoan ngoãn, lại giúp cậu nhóc rửa mặt, nhét cậu vào chăn rồi cậu nhóc còn quấn quýt đòi kể truyện xưa, đến lúc này mới ngoan ngoãn ngủ.
Suy nghĩ một chút, lại nhẹ nhàng đem Tống Vô Khuyết đã ngủ khìn khịt trong ổ nhỏ, ôm cả con chó nhỏ và cậu nhóc đến phòng của mình. Đêm qua đã làm Lục Tử Kỳ phải lăn qua lăn lại một đêm, hôm nay cũng không thể để như vậy, dù sao hắn còn phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình......
Làm xong mọi việc, cũng mới gần chín giờ tối. Tống Tiểu Hoa đã ngủ đủ thì lại bắt đầu khôi phục bản chất cú đêm, càng tối thì lại càng có tinh thần, không mệt mỏi chút nào.
Ngẩn ngơ một lúc rồi quyết định đến chỗ Lục Tử Kỳ mượn hai quyển sách để đọc, xác định tình trạng “mù chữ” của mình chán đến mức độ nào.
Gõ cửa, thì một lúc sau cửa mới mở.
“Không phải chàng ngủ gật trong phòng chứ?”
Lục Tử Kỳ khoác trường sam, đứng ở cửa, bóng che nên không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có thể theo giọng nói khàn khàn thì biết hắn kinh ngạc: “Không có...... Nàng tìm ta có chuyện gì sao?”
“Ừ...... Sao, thư phòng là nơi bí mật, không thể vào sao?”
“Không phải......” Lục Tử Kỳ ngừng lại một chút, nghiêng nghiêng người sang bên cạnh: “Nhà mình, sao có nơi nào không thể vào chứ.”
Một cái bàn, một cái ghế dựa, một bàn dài, mấy giá sách chất đầy sách.
Trên bàn có giấy và bút mực, quyển trục cùng với một chiếc đèn dầu, trên bàn để một bài vị, một lư hương.
Tống Tiểu Hoa nhìn vật trên bàn mà ngẩn ngơ.
Lục Tử Kỳ nhẹ giọng nói sau lưng nàng: “Diêu Diêu, đây là mẹ đẻ Lăng Nhi, người vợ đã chết của ta, thắp nén hương đi!”
“Ừ...... Được......”
Tống Tiểu Hoa vội vàng lấy hương, châm hương, học bộ dạng trên ti vi, vái bài vị ba vái, không cảm thấy ngượng ngùng chút nào.
Có lẽ là bởi vì người sống luôn có mấy phần kính ý đối với người chết, mặc kệ là có quen biết hay không.
Nhìn từng làn khói trắng mỏng quanh quẩn không tiêu tan, khóe miệng Lục Tử Kỳ là một nụ cười đau buồn.
Đồng Nhi, không ngờ, hai người gặp nhau nhanh như thế, đúng là không kịp trở tay......
“A...... Ta tới tìm chàng là.....”
Tống Tiểu Hoa quay người lại, thấy Lục Tử Kỳ dựa khung cửa, khom lưng, tay phải ấn bụng thật chặt, dưới ánh đèn lờ mờ cũng có thể thấy được sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt toát mồ hôi lạnh: “Chàng làm sao vậy? Bị bệnh sao?” Trong lòng lo sợ, giọng nói cũng thay đổi.
Lắc đầu một cái, nhẹ nhàng tránh không để nàng đỡ, cố gắng tự mình trở về bàn đọc sách rồi ngồi xuống, khẽ nhếch miệng, nở nụ cười yếu đuối: “Chỉ hơi đau dạ dày thôi, chút nữa ổn.”
“Dạ dày? Từ lúc nào thì không thoải mái? Có phải là trước cơm tối hay không? Cho nên mới ăn được ít như vậy có đúng hay không? Chàng làm gì thế sao không nói sớm? Ta đi tìm Hồ đại phu đến khám nhé?”
Tống Tiểu Hoa nói một thôi một hồi làm Lục Tử Kỳ không khỏi cười khổ nhấn mi tâm: “Không quan trọng, nàng không cần khẩn trương như vậy, là bệnh cũ, ta bảo đảm, sẽ ổn ngay thôi.”
“Vậy...... Ta đi đun ít nước nóng cho chàng nhé, trời mưa to thì lại càng lạnh, uống nước cho ấm áp dạ dày, sẽ thoải mái hơn.” Nói xong, không đợi Lục Tử Kỳ trả lời, Tống Tiểu Hoa giống như một trận gió lốc đi ra ngoài.
Lục Tử Kỳ nhìn khe cửa khép hờ, vô lực lắc đầu, nhẹ nhàng thì thầm: “Đồng Nhi, nàng xem, nàng đối với ta là vô cùng khẩn trương, nàng cũng yên tâm đi, đúng không?”
Trong dạ dày từng đợt từng đợt quặn đau kéo tới, khiến cho hắn buộc phải tập trung tinh thần suy nghĩ vấn đề khác để phân tán lực chú ý.
Sau khi nhìn thấy cảnh ở quán trà vào buổi chiều, hắn đến nha môn thì lén lút sai Hình đầu mục đi thăm dò tra xét lai lịch người nam tử trẻ tuổi kia, thuận tiện đi một chuyến đến cửa hàng may.
Rất nhanh, Hình đầu mục đã bắt người về.
Nam tử tự xưng Nguyên Hạo, Tây Bắc nhân sĩ, du lịch khắp nơi trong nhiều năm cũng không có hướng đi cố định, ngày hôm trước vừa mới đến ‘Bắc Nhai huyện’, đang ở trong khách sạn tốt nhất huyện.
Ngoài ra, so sánh giữa lời của ông chủ hiệu may kể về đoạn đối thoại và hành động của hai người Tống Tiểu Hoa, Nguyên Hạo, có thể xác định, bọn họ chỉ là vô tình gặp nhau.
Chỉ là, Nguyên Hạo có khí chất quá mức nổi bật bất phàm, hành động của Tống Tiểu Hoa ngoài dự tính của người khác, cho nên mới làm cho hắn nghi ngờ trong giây phút đó.
Hôm nay mặt ngoài hai nước Tống Liêu có vẻ hòa bình nhưng thật ra xung đột liên tục, chỗ tiếp giáp dfienddn lieqiudoon ‘‘Bắc Nhai huyện’ là biên giới thì càng khó khăn hơn, thành phần người qua lại cực kỳ phức tạp. Hơn nữa tân hoàng kế vị không lâu, tuổi còn quá nhỏ, thế cục trong triều loạn, kẻ địch dòm ngó biên cương, người trong thời buổi rối loạn, không thể không đề phòng.
Vậy mà, hoài nghi đề phòng đến cả vợ mình, cũng không khỏi quá......
Đổi tư thế, ấn chặt bụng vào cái tay vịn ghế, con mắt mở to nhìn thấy một mảnh khói màu đỏ thẫm và như được phủ lên một tầng lụa trắng.
Đồng Nhi......
Nếu người đó là nàng, ta sẽ không có ý nghĩ này.
Nếu người đó là nàng, ta có thể tỉnh táo đi phân tích, đi điều tra như vậy không.
Nếu người đó là nàng, ta có thể kiềm chế không xông vào, thì sau khi về nhà cũng khổng thể nào coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, chẳng quan tâm.
Đồng Nhi, ta gạt được mình, cũng không lừa được ngươi, đây không phải là rộng lượng, đây là......
Ba ly rượu đó...... Lời xin lỗi và áy náy của ta thì ba ly rượu làm sao có thể chứa đủ......
Cửa phòng mở, gió lạnh tràn vào phòng, thổi tan khói sương lượn lờ, cũng thổi tan lụa trắng trong mắt.
Tống Tiểu Hoa cẩn thận từng li từng tí bưng một chén nước nóng hổi đi vào: “Mau uống khi nước còn nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon, sáng mai nếu như vẫn cảm thấy không thoải mái, ta sẽ đi mời Hồ đại phu.”
Lục Tử Kỳ nói tiếng cám ơn, nhận lấy khẽ nhấp một cái, ngọt ngào.
“Ừ...... Thả một ít đường đỏ, ta nhớ được, cái này giống như có thể......”
Tống Tiểu Hoa ấp úng không tiếp tục nói, thực ra, nàng là nhớ ra nước đường đỏ có thể trị cái đó...... đau bụng kinh...... Chỉ là, cũng sẽ có hiệu quả với đau dạ dày chứ? Dù sao đều là đau mà......
Hết cách rồi, nàng nhớ năm đó thân thể vô cùng khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng đến cả bị cảm cũng ít lắm, kiến thức đối với bệnh tật ít đến đáng thương.
Lục Tử Kỳ khẽ mỉm cười, không nói gì, chỉ cúi đầu uống từng ngụm từng ngụm, trong dạ dày, trong lòng cũng ấm áp......
“Cám ơn ngươi, ta đỡ hơn rồi.”
“Thật sao?” Tống Tiểu Hoa nhận lấy chén không, cẩn thận nhìn Lục Tử Kỳ, hình như sắc mặt cũng không dọa người như lúc nãy nữa: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, hì hì, phương pháp trị liệu quả nhiên là giống nhau......”
“Cái gì?”
“Buổi sáng chàng ăn cái gì?”
Khả năng học tập của Tống Tiểu Hoa cũng rất mạnh, chiêu đột nhiên chuyển đề tài mới học đã dùng ngay, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Thấy Lục Tử Kỳ ngẩn ra, không trả lời được, lập tức xụ mặt xuống: “Chưa ăn điểm tâm sáng đúng không? Lúc chuẩn bị thức ăn tôi, ta đã phát hiện ra, lượng thức ăn gần như là không giảm, tức là chỉ có Lăng nhi ăn, ta còn tưởng rằng chàng ăn sáng quá no nên không ăn trưa. Như vậy, cả ngày nay chàng không ăn gì, sau đó để bụng rỗng uống rượu, chàng là muốn đau dạ dày, phải không?”
Lục Tử Kỳ bị chất vấn phải chỉ có thể lắc đầu cười khổ: “Sao lại có người cố tình làm như thế......”
Tống Tiểu Hoa nghiêm trang: “Tại sao không có? Tự làm khổ, hoặc là mất não đấy!”
Hai người này danh từ này Lục Tử Kỳ chưa từng nghe thấy, nhưng nghĩa ở mặt chữ nên cũng không quá khó hiểu: “Lời này......”
“Ta tự nghĩ ra!”
“Được rồi được rồi, dù sao đều là ta sai, thế này được chưa?” Lục Tử Kỳ bị những lời quấy rối của nàng, không thể làm gì khác hơn là nhận thua: “Tay của nàng đau, dạ dày ta đau, chúng ta cũng coi là huề nhau, đây không phải là rất tốt sao?”
“Vậy cũng đúng, dù sao đều là tự gây nghiệt, tự làm tự chịu. Được, ai về nhà nấy, tự về phòng tắm rửa đi ngủ thôi!”
Tống Tiểu Hoa dùng một câu khiến Lục Tử Kỳ nghe được có chút không được tự nhiên ‘ tổng kết phân trần’, kết thúc cuộc nói chuyện hôm nay. Lúc đến cửa quay đầu lại nói một câu: “Tống Vô Khuyết hôm nay ngủ cùng ta, từ nay về sau, hai chúng ta mỗi người ngủ cùng một tối, cho đến khi nó được sáu tháng, thế có được không?”
“Sáu tháng?”
“Đúng vậy, con chó được sáu tháng sẽ thành niên..., sau khi trưởng thành thì sức đề kháng cũng tăng thêm thì lúc đó cũng không cần chúng ta vất vả chăm sóc nữa!”
“À......”
Tống Tiểu Hoa nhìn cái mặt ngơ ngơ của Lục Tử Kỳ bĩu môi: “Chọc chàng chơi đấy! Nhìn chàng bị dọa sợ đến thế kia, con chó thì nhiều nhất đến ba tháng là có thể tự nó chăm sóc nó rồi!”
“A.....”
Vẻ mặt Lục Tử Kỳ không thay đổi, Tống Tiểu Hoa bất đắc dĩ nói: “Được, được, được, không đùa chàng nữa? Vô Khuyết sau này sẽ không phiền hà đến chàng nữa, ngộ nhỡ chàng luôn ngủ không ngon, ăn không ngon; kết quả ảnh hưởng đến công việc của đại nhân thì, ta không phải sẽ bị dân chúng toàn huyện nguyền rủa chết tươi mất sao!”
Tống Tiểu Hoa nói xong liền ra khỏi phòng, Lục Tử Kỳ sửng sốt nhìn cửa phòng đóng chặt trong chốc lát, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười nhàn nhạt đầy bất đắc dĩ.
Hắn sao có thể vì phải chăm sóc con chó nhỏ thì mới thất lễ?
Mặc kệ là năm tháng hay là hai tháng thì hình như cũng hơi lâu.
Nhiều nhất là nửa tháng nữa Hoắc Nam sẽ trở lại, đến lúc đó, gian phòng...... Phải làm sao bây giờ?
Nha đầu này rõ ràng đối với việc đấy thì vô cùng ngây thơ, mà mình......
Ôi, sao lại biến thành tình huống xấu hổ như vậy......