Hai người đều tự thanh toán tiền quần áo của mình, mượn cái ô giấy dầu của chủ hiệu may, Tống Tiểu Hoa và Nguyên Hạo che ô đi tới quán trà phía đối diện.
Chỉ vài bước ngắn, giày tất của hai người đã bị ướt hơn một nửa, vạt áo cùng tóc cũng dính không ít nước mưa.
Tiểu nhị đứng ở một bên đã đón từ sớm, thu cây dù cho hai người, lại lấy hai chiếc khăn sạch cho bọn họ lau nước mưa, phục vụ cực kỳ tỉ mỉ chu đáo.
Tống Tiểu Hoa đổi nam trang, dĩ nhiên là không người nào vừa nhìn đã nhận ra thân phận của nàng. Cho dù có người cảm thấy quen mặt, cũng không dám nghĩ tới phương diện kia......
Đi theo tiểu nhị dẫn đường vào phòng bao trên lầu, sau khi ngồi xuống, chuyện gọi trà bánh trái cây đều giao cho Nguyên Hạo làm. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Cũng không phải Tống Tiểu Hoa khách khí nhún nhường mà là nàng không hiểu những thứ này. Để cho nàng bình luận cà phê còn miễn cưỡng có thể nói chút xíu......
Nguyên Hạo hiển nhiên vô cùng quen thuộc, là một người trong nghề. Sau khi nói với tiểu nhị hai ba câu, thì đến bên cửa sổ, cùng nhau nhìn ra bên ngoài với Tống Tiểu Hoa, người đang nằm ở trên bệ cửa sổ. Gần như là muốn đem trời đất tạo thành một bức tranh trên tấm rèm, những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi trên nóc nhà nhỏ, rơi trên mái hiên, rơi trên mặt đất tạo thành những tiếng “bẹp bẹp’.
Hình như không khí kia có một chút xíu...... Mập mờ......
Tống Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn người nam tử trẻ tuổi đang đứng chắp tay lỗi lạc bên cạnh mình.
Mi như Viễn Sơn, con mắt như điểm nước sơn, sống mũi cao cao, một đôi mắt tràn đầy chí tiến thủ khẽ nâng lên, bễ nghễ mà ngạo khí.
Thì ra là, nam nhân mắt một mí cũng có thể đẹp trai như vậy......
“Sao, trên mặt ta dính vật gì à?”
Nguyên Hạo quay mặt lại, đúng lúc Tống Tiểu Hoa cười như không cười tùy ý nhìn chàng, môi mỏng khẽ nhếch lên, có vài phần hài hước ranh mãnh.
“Không có, không có, không có gì......”
Tống Tiểu Hoa vội vàng lắc đầu khoát tay, tiện thể còn lén lút dùng sức nhéo mình một cái.
Đúng là đồ không có tiền đồ, vứt mặt mũi đến nhà bà ngoại rồi! Chẳng lẽ bởi vì đến nơi này không được nhìn hình các nam minh tinh để phun máu mũi, chảy nước miếng cho nên đói khát đến mức một người đàn ông hơi dịu dàng đều có thể quyến rũ nàng làm cho xuân tâm nàng nhộn nhạo?
Không không không, không thể tiếp tục như vậy!
Nàng hiện nay mặc dù là tâm Ngự tỷ, nhưng cơ thể lại là của Loli! Trên lý thuyết thì còn chưa trưởng thành, không thích hợp cùng nam nhân gì gì đó......
Nhưng nàng lại quên, hoặc có thể nói là lựa chọn không biết, mình đã gả cho người nào đó làm phu nhân rồi, nếu như không phải là trời xui đất khiến, đã sớm nên bị gì gì rồi......
Trên thực tế, đối với nàng, Lục Tử Kỳ thay vì nói là trượng phu thì có thể nói là hai người tạm thời sống cùng một mái nhà, là ‘bạn cùng phòng’ chung bếp sống qua ngày. Chỉ là tiền thuê nhà cùng với tiền sinh hoạt phí đều là ‘bạn cùng phòng’ trả mà thôi......
“Huynh để tay cẩn thận, trên bệ cửa sổ có nước.”
“À?” Tống Tiểu Hoa mờ mịt nhìn xuống, nhìn theo ánh mắt của Nguyên Hạo xuống cái tay trái của mình mà mấy ngón tay còn được quấn như bánh trưng vậy: “Ồ...”
Thu tay lại, rũ tay áo xuống che kín, lập tức nghĩ tới chuyện không vui lúc trước.
Nguyên Hạo nhìn Tống Tiểu Hoa trong nháy mắt đã buồn bã, lại cười nói: “May là không bị thương tay phải.”
“Khác nhau ở chỗ nào?”
“Ta nghĩ, huynh hẳn là đọc đủ thứ kinh thi thư phong nhã, chỉ sợ là có thể nhịn được một ngày không ăn không uống, lại không thể nhịn được một ngày không làm thơ vẽ tranh, đúng không?”
Tống Tiểu Hoa giật giật khóe miệng một cái, cười gượng hai tiếng: “Huynh nói chuyện này thật là có ý tứ, hì ~” vì không thể phủ nhận việc này, nhưng lại càng không thể xấu hổ mà thừa nhận và không muốn tiếp tục đề tài này, vội vàng ngắt lời: “Vậy còn huynh, huynh làm gì?”
Nguyên Hạo ngó ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài: “Ta à...... Vừa không có công danh, cũng không phẩm cấp, càng không gia nghiệp, du lịch khắp nơi, mở rộng tầm mắt, được thêm kiến thức. Nói tóm lại, là người rảnh rỗi!”
Tống Tiểu Hoa nhìn gò má gần như hoàn mỹ của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Nhìn dáng dấp, còn là một người rảnh rỗi rất có tiền......”
Đang nói chuyện, trà bánh đều được bưng lên, Tống Tiểu Hoa không kiên nhẫn ngồi đàng hoàng ở bên cạnh bàn, miệng ăn miệng uống, một tay cầm khối bánh ngọt một tay bưng ly trà, đi tới bên cửa sổ.
Nguyên Hạo thấy thế cười một tiếng, cũng học theo.
Hai người ăn ăn uống uống ngắm mưa, cười cười nói nói tâm sự, rất thoải mái.
Họ lại không biết, có một người đang che dù đứng trong cơn mưa to, con mắt màu thẫm nhìn chăm chú vào bọn họ.
Lúc Lục Tử Kỳ đi ra cửa, tiếng sấm vừa mới vang, tiết trời thay đổi, cầm theo hai cái ô, một đường đi vội vã cũng không gặp Tống Tiểu Hoa.
Nhớ lại thời điểm nàng xông ra bảo là muốn mua quần áo bồi thường cho mình, liền vào thành, trực tiếp đi đến chỗ cửa hàng may. Không ngờ còn chưa tới nơi, trong lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy hai bóng dáng đang đứng sóng vai bên cửa sổ trong nhã gian ở tầng hai của quán trà.
Một người có dáng cao gầy cao to, phong thần tuấn lãng, tướng mạo khí độ hình như không tầm thường, là một khuôn mặt lạ, hẳn không phải là người ở đây.
Một người khác nhỏ gầy mỏng manh, chưa hết ngây thơ, chỉ có cặp mắt kia cực kỳ linh động, đó chính là Tống Tiểu Hoa mặc nam trang, Tống Tiểu Hoa.
Nàng cùng nam tử xa lạ kia, cả haicùng dựa vào một bên cánh cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại nhìn nhau, nhìn qua màn mưa dày không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt người đang bị hơi nước trong cốc trà bốc lên, dfienddn lieqiudoon lại càng không thể nghe rõ hai người đang nói chuyện gì, nhưng dù thế, Lục Tử Kỳ lại có thể biết rõ, vào thời điểm này Tống Tiểu Hoa có vẻ mặt phấn khởi đến thế nào.
Này, đó là khuôn mặt khác của nàng sao?
Mưa rơi vẫn không có dấu hiệu tạnh, thời gian cũng đã đến lúc trở về nha môn làm việc.
Tay Lục Tử Kỳ nắm chặt cán dù, xoay người, rời đi.
——— —————— —————— —————— —————
Trận mưa này đúng lúc vào thu, mưa to rơi xuống thật là hàm sướиɠ lâm ly, mãi cho đến gần chập tối mới dần dần ngừng.
Tống Tiểu Hoa cùng Nguyên Hạo nói chuyện trời đất nhưng lại không cảm thấy thời gian trôi qua, Die nd da nl e q uu ydo n đợi đến khi phục hồi tinh thần lại mới nhớ tới mình chạy ra ngoài, chẳng phải là cả một buổi chiều chỉ có một mình Lục Lăng ở nhà?
Người cha có ‘tinh thần thích sạch sẽ’ lại hỉ nộ vô thường nhất định là sẽ không bỏ bê công việc để chăm sóc nhi tử, về phần có thể đặc biệt ra ngoài tìm Tống Tiểu Hoa này không? Việc này có lẽ khả năng còn thấp hơn việc Trung Quốc đoạt được World Cup......
Hoàn hảo, trong nhà cuối cùng còn có một con chó. Chỉ là, không biết là người sẽ làm cho chó thêm can đảm, hay là chó làm cho người kích động rồi.
Khi vội vã cáo biệt thì Nguyên Hạo vốn muốn tiễn một đoạn đường lại bị Tống Tiểu Hoa kiên quyết từ chối nhã nhặn.
Mặc dù nàng không có khái niệm ‘tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt’, nhưng chợt nghĩ đó là người nam nhân trẻ tuổi, hơn nữa còn là người nam nhân trẻ tuổi vô cùng gây chú ý làm ‘mất hồn’ đưa mình về nhà, chỉ sợ là sẽ cho hàng xóm thậm chí còn nhân dân toàn huyện bị kích động.
Huống chi, nàng tạm thời cũng không muốn để Nguyên Hạo biết mình là nữ nhân, hơn nữa, còn là một...... Phụ nữ đã lập gia đình......
Thật sự là không có ý nghĩ là ‘hồng hạnh xuất tường’, thật sự là bởi vì thân phận ‘Tống Diêu’ dễ dàng cho việc chung sống mà thôi.
Trải qua nửa ngày nói chuyện, Tống Tiểu Hoa phát hiện Nguyên Hạo là người uyên bác văn cường ký-tinh thông đủ loại sách, kiến thức rộng rãi, vả lại nói năng hài hước, có thể có liên quan đến việc hắn đi khắp nơi du lịch hàng năm.
Nàng với hai mắt mờ mịt, đen ngòm đi tới thời không xa lạ này, vừa không có bất kỳ một tin tức gì của thế giới xung quanh, người chung quanh mặc dù cũng cực kỳ chân thành thiện lương, lại chỉ là người dân bình thường đời đời sống ở mảnh đất này, có thể nói cho nàng biết, cũng chỉ có trong vòng trăm dặm quanh đây mà thôi.
Cho nên, đối với Tống Tiểu Hoa đang cực kỳ cấp bách muốn hiểu toàn diện, hiểu rõ cái thời đại này, Nguyên Hạo chính là một cơn mưa mà ông trời đưa tới, một ngọn đèn sáng soi đường!
Sau khi hẹn ngày mai sau bữa cơm trưa thì lại gặp nhau tại quán trà này, Tống Tiểu Hoa lập tức cầm hai cái bao đựng quần áo phóng như bay về nhà.
Chỗ khác nhau là lúc tới nước mắt bay tứ tung lửa giận ngút trời, trở về là tươi cười rạng rỡ vui mừng phấn chấn.