Chương 5

" Ta giúp vương gia lau người sơ qua." Biết mình làm việc gì Ngôn Phong cũng đều đề phòng, Phiên Vân giải thích xong liền kéo ống tay áo hắn lên cao, sau đó là ống quần. Đôi tay và chân gầy trơ xương nhìn vô cùng đáng sợ, Phiên Vân lại tránh mình không khỏi thương xót.

Nữ nhân không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hành động cử chỉ không thẹn thùng, mặt tai không đỏ. Bắt đầu lau từ cánh tay hắn, Ngôn Phong dù không còn chút cảm giác gì từ tay và ngực trở xuống, hắn vẫn nhận ra được nàng ta vô cùng cẩn thận để tránh gây ra đau đớn gì cho mình.

Khăn lau qua từng ngón tay lộ rõ đốt xương của hắn, xong Phiên Vân ngước mặt hướng từ trên cổ vương gia cũng lau sơ qua, tẩy khăn một lần lại tới lau hai chân cho hắn. Nghĩ tạm thời cứ như vậy, cơ thể vương gia bây giờ đừng nghĩ đến di chuyển được một chút. Y chỉ có thể lau người cho hắn, chờ tốt hơn cũng có thể giúp hắn tắm rửa.

Phiên Vân kéo lại quần áo vương gia ngay thẳng, dẹp đi chậu khăn bên giường. Đến phiên y thì cũng không cần giải thích với hắn nữa, mang theo y phục a hoàn chuẩn bị và chậu nước còn lại ra phòng nhỏ sau bình phong. Cởi bỏ hỷ phục cũng dùng khăn lau cơ thể mình, thay xong bộ y phục màu vàng nhạt đơn giản khác, tuy bận đồ của nữ nhi có chút không quen nhưng y cảm thấy tốt hơn hỷ phục kia nhiều.

Trở lại ra ngoài, vương gia đang nhắm mắt biết y đến lại mở ra. Đã quen hắn bất chợt dùng đôi mắt đáng sợ hướng thẳng mình, Phiên Vân không quá sợ nữa. Điều phiền toái bây giờ lại chính là chỗ ngủ, y nhìn cái giường đến ba nam tử lớn tướng ngủ vẫn không vấn đề, đừng nói đến một bộ xương khô vương gia và một tiểu nam tử ốm yếu là y ngủ không vừa.

Thế nhưng tình huống này khiến Phiên Vân không biết nên làm thế nào cho phải, vương gia khó mà an tâm với y, nhưng Phiên Vân lại không muốn chịu thiệt ngủ ngồi hay nằm đất. Y ngập ngừng hỏi ý: " Vương gia, ta có thể ngủ trên giường không?"

Sợ hắn sẽ lắc đầu không đồng ý, Phiên Vân vội nói tiếp: " Ta tướng ngủ không xấu lắm đâu, chắc sẽ không vô tình đá hay đấm gì phải người."

Phiên Vân lo lắng đứng im chờ hắn, không biết suy nghĩ gì chờ một lúc thì không ngờ tới lại gật đầu đồng ý. Xem như hắn đã chịu thừa nhận y một chút, quan trọng nhất là có chỗ ngủ ngon.

Phiên Vân được cho phép thì lập tức cởi giày rồi lên giường, tránh không để ảnh hưởng đến vương gia, y trèo vào trong nằm rút vào góc. Trước khi ngủ còn không quên kéo chăn lên cao, đắp cẩn thận cho vương gia.

Nữ nhân đơn giản chỉ vừa nằm xuống đã ngủ, khác với Ngôn Phong lúc nào cũng nhắm mắt nhưng thời gian hắn ngủ thật sự vô cùng ít. Tiếng thở đều nhẹ nhàng cách mình không xa, hắn liếc mắt nhìn chỉ có thể thấy được một nửa khuôn mặt y.

Ngôn phong bây giờ mới có thời gian ngắm nhìn kỹ tiểu thϊếp mới vào cửa của mình, hắn trước kia gặp qua không ít nữ tử. Hoàng thành mỹ nhân khuê các đệ nhất, đệ nhị đều gặp qua, thế nhưng chưa từng nghĩ đến còn có người mang dung mạo kiều diễm đến mức này, không son phấn không điểm trang.

" Đàn Lục Nhi?" Thầm nghĩ cái tên mà nàng nói cho hắn biết, Ngôn phong chưa từng nghe đến đây là tiểu thư nhà nào, cũng có thể chỉ là thường dân. Nhưng cho dù chỉ là dân nữ bình thường, chỉ cần có nhan sắc này, đừng nói phải gả cho một người tàn tật như hắn, bất cứ quý công tử nào hay hoàng đế, tin rằng đều muốn rước về để yêu thương chiều chuộng.

Không khí tĩnh lặng trôi qua, đến sáng hôm sau thì Phiên Vân dậy rất sớm. Y nhìn bên cạnh vương gia đang ngủ, trông vẫn là gương mặt trắng hốc hác không sự sống. Nhẹ nhàng đi xuống giường, y vén mái tóc dài của mình dùng dây buộc lại sau đó dọn hai chậu nước và khăn đêm qua đi ra ngoài.

Gia nhân canh cửa đêm qua bây giờ lại đổi thành bốn người khác, lại một lần giống như cũ nhìn y không chớp mắt. Phiên Vân xem như biết lợi thế của mình, y tươi cười chào hỏi: " Các ngươi phải canh chừng ở đây, vất vả rồi."

" Không..." Cả bốn người đều đỏ mặt cúi đầu xuống, một người nói: " Đây là việc của chúng ta."

" Thật ngại quá." Phiên Vân nói: " Ta biết mình không được phép đi lung tung, nhưng vì từ hôm qua đến vẫn không có đủ củi đun để dùng nước nóng."

Mấy gia nhân nghe hiểu, bọn họ lập tức xung phong nhận việc: " Mấy việc nhỏ này cô nương không cần nhọc công đi, chúng ta một người đến kho vác củi xách nước nấu là được rồi."

" Vậy thì tốt qúa, ta rất biết ơn."

Bọn họ bối rối: " Ấy, không dám... chuyện nhỏ như vậy thôi."

" Ta là Đàn Lục Nhi vừa đến được gả vào vương phủ, từ nay về sau đều phải làm phiền các vị nhiều rồi." Phiên Vân tỏ ra dễ gần nói.

Bốn nam nhân thấy Phiên Vân xinh đẹp đáng yêu lại hiểu chuyện, tâm đều đã mềm như nước mà vui vẻ nói: " Cô nương có cần gì thì gọi chúng ta một tiếng là được rồi, chỉ cần trong khả năng chúng ta đều sẽ giúp."

Phiên Vân đạt được mục đích lấy lòng bọn họ, sau có cần gì cũng dễ dàng hơn. Nói thêm vài câu rồi đi đến hậu viên, sau đó có một cái giếng. Phiên Vân tự múc nước rửa mặt, xong xuôi mới vòng lại đến phòng bếp xem xem.

Hai a hoàn vừa lúc mang đồ ăn chưa nấu mới nhận về, thấy Phiên Vân đã đưa lại cho y không nói một câu đi mất. Dù sao cũng là y nói muốn tự mình làm cơm, không có liên quan đến họ, lại bớt đi phiền phức.

Nước nóng đã có người thay mình chuẩn bị, nấu nướng thì lúc còn ở Đan gia y cũng toàn tự mình nấu tự mình ăn. Bây giờ biết có người còn đang đợi cơm của y nấu, Phiên Vân càng muốn làm thật tốt.

Rất nhanh đã làm xong ba món kho, luộc, xào thêm một tô canh, cơm cũng vừa chín. Vừa hay mấy gia nhân đã đun nước xong đến hỏi ý Phiên Vân, y bảo họ cứ để mình tự mang nước đổ vào bồn. Mấy nam nhân đương nhiên không nỡ để y xách nặng, thế nhưng họ cũng không dám tùy ý vào trong phòng nên đành thôi.

Từ hôm qua không được tắm rửa gì nên sau khi dọn bàn ăn đi khiêng nước, Phiên Vân quyết định phải tắm một phen. Y phục thì sớm hôm nay Lưu Nương có mang đến, nói là Vương phi vì y chuẩn bị vài bộ để thay đổi.

Ngâm mình trong nước nóng mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, Phiên Vân bây giờ mới có thời gian suy nghĩ về những gì mình toan tính trước đây. Ban đầu y nghĩ chỉ cần ở một thời gian sau đó giả chết thoát ly, nhưng nhìn thấy Nhật Minh vương gia như vậy đáng thương. Nếu y cũng giống như mấy vị tiểu thư trước kia, sau một thời gian mất mạng, bên ngoài còn không biết đồn thổi hắn ra loại ác nhân gì.

Trước hết nhìn có thể nhận ra vương phi không hề quan tâm gì đến vương gia, cưới tiểu thϊếp về nhà cho hắn chắc cũng chỉ là muốn tìm người thay nàng chịu tội. Mà chẳng may mấy người cưới về đều tính khí tiểu thư, nhìn hắn như vậy không tự tử chết mới là lạ.

Phiên Vân đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng " Cộp cộp ". Y không biết xảy ra chuyện gì nhưng vội vàng từ trong thùng nước tắm đi ra, bận lại y phục trong khi tiếng bên ngoài bình phong kéo dài không dứt làm y luống cuống tay chân, lâu hơn bình thường mới mặc xong đồ chạy ra.

" Vương gia, người dậy..." Vừa nhìn tới giường Phiên Vân đã giật mình, Ngôn Phong liên tục đập đầu mình vào cạnh giường kêu ra tiếng, từ trên đầu hắn đã chảy xuống trán một vết máu. Phiên Vân phát hoảng chạy lại chắn tay ở cạnh giường để hắn đập vào tay mình: " Ngươi làm cái gì vậy, mau ngừng lại."

Nhìn thấy Phiên Vân, Ngôn Phong nhìn y lại cúi đầu ngẩng đầu muốn nói gì đó, thế nhưng y không hiểu. Hắn bắt đầu trong cổ họng cố phát ra âm thanh, nghe ra chỉ là tiếng hừ hừ không ai biết là gì.

" Người làm bản thân bị thương rồi, vương gia đói bụng sao, hay khát nước?" Phiên Vân lo lắng không biết hắn muốn cái gì, y luôn miệng nói đủ thứ để xem có nói trúng để hắn gật đầu hay không: " Ngươi đau hay ngứa ở đâu sao?"

Ngôn Phong dùng hết sức lực muốn cử động nhưng tuyệt đối không có khả năng, chỉ duy nhất từ phần cổ trên đầu có thể theo hắn điều khiển. Nam nhân bỏ cuộc cắn răng, hai mắt nhắm chặt không mở ra.

Phiên Vân còn đang lo sợ lau vết máu trên trán hắn, muốn tìm thêm trên đầu hắn bị thương ở đâu. Lúc này nhận ra khác lạ mới chú ý xuống phía dưới, y phục nơi hạ thân vương gia bắt đầu thấm ướt, tạo thành một vùng có màu sẫm hơn từ từ lan xuống theo đôi chân gầy.

" Ra là người muốn đi tiểu sao?" Phiên Vân nói lại quên mất lỡ lời, lập tức hối hận mình thốt ra. Hắn có lòng kiêu ngạo không khuất phục như vậy, chỉ sợ lời này của y làm hắn tổn thương rồi.

Qủa nhiên nhìn tới mặt vương gia, hắn hai mắt nhắm chặt, răng nhọn đột nhiên cắn phập vào môi đến ứa máu. Phiên Vân hoảng sợ dùng ngón tay cạy mở khớp hàm như sắt đá kia: " Người nhanh nhả ra, đừng tự hành hạ mình như vậy. Vương gia, đây không phải lỗi của người... người không cần phải cảm thấy xấu hổ."

Hắn vẫn không chịu buông tha cho đôi môi chính mình, phiên Vân hết cách liền nói sao cho tốt nhất để khuyên nhủ hắn: " Vương gia là phu quân của ta, ta là tiểu thϊếp của người. Hầu hạ phu quân là lẽ đương nhiên, cho dù là gì cũng chẳng đáng mất mặt."

" Lòng tự tôn của vương gia vẫn còn. Vương gia nghe Lục Nhi, nhả ra đi được không?"

" Vương gia, không có gì phải xấu hổ cả. Chúng ta là phu thê!"

Nghe những lời nói này của nàng, lòng Ngôn Phong đau đớn đến tê dại.

Đôi mắt không mở ra nhưng những giọt lệ lần đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời hắn chảy dài rơi xuống gối. Răng không còn cắn chặt nữa khiến những ngón tay mềm dễ dàng tách ra xem vết cắn trên môi hắn.

Ngôn Phong những năm qua chuyện thế này trải qua vô số, mỗi lần đều do mấy gia nhân trong phủ giúp hắn thay y phục rồi thôi. Hắn cố xem như mình vẫn còn niềm kiêu hãnh của bản thân, không để chính mình nghĩ quẩn.

Thế nhưng hắn không muốn để Lục Nhi chỉ mới với hắn ngủ cùng giường một đêm, nhìn thấy hắn thảm hại đến mức này.

Chỉ thoáng qua hắn đã nghĩ đến cái chết, điều mà cho dù chịu đựng cuộc sống như thế này hết ba năm vẫn chưa nghĩ đến. Không ngờ nghe được nàng ta khuyên hắn, nói hai người bọn họ chính là phu thê... một người bại liệt không thể nói chuyện cùng một tiểu cô nương mới lớn xinh đẹp tuyệt trần sao?

Phiên Vân biết Ngôn Phong trong lòng có bao nhiêu khổ, y còn không tự tin nói mình nếu trong hoàn cảnh của hắn có thể nào cứng cỏi được một phần như vậy hay không. Y dùng tay lau đi nước mắt cho hắn: " Đừng suy nghĩ nhiều được chứ, vương gia tin ta. Ta không cười nhạo người, ta nhận thức người."

Ngôn Phong không động đậy, Phiên Vân lại nói: " Một người chỉ mới đến như ta đương nhiên vương gia khó mà tin được, nhưng ta sẽ cố gắng để người an tâm về ta. Không cần khổ tâm, ta giúp vương gia lau cơ thể thay y phục, đó là bổn phận của ta."

Phiên Vân nghĩ không dám gọi người đến giúp khiến hắn càng thấy mình đáng thương, nhưng y giúp hắn làm mấy việc tiếp theo thì vẫn nên khuyên một chút. Lần này vương gia không phản ứng dữ dội nữa, cứ nằm như vậy lắng nghe y nói mà thôi.

An tâm hơn rồi không thể để hắn cứ như vậy nằm lâu hơn, Phiên Vân bắt đầu việc nên làm. Y từ tủ đồ chọn một bộ y phục cho Ngôn Phong cùng một tấm chăn và đệm khác trong tủ.

Xếp ba bốn cái ghế bằng lại với nhau sát bên giường, trải chăn lên trên tạo ra một chỗ nằm. Phiên Vân sức lực không đủ lớn như nam nhân cùng tuổi, nhưng so với nữ nhi đương nhiên vẫn lớn hơn. Y cố gắng di chuyển cơ thể như bộ xương của vương gia sang đó, nội tâm còn lo lắng mình mạnh tay sẽ khiến hắn gãy lìa mất.

Vương gia không phản ứng, không phản đối, khiến Phiên Vân an tâm phần nào. Y đi vào phòng nhỏ xách mấy thùng nước mình vẫn chưa dùng đến mang ra, phần tiếp theo đương nhiên là cởi y phục vương gia để lau và thay. Vì là nam nhân nên không thấy có gì phải ngại ngùng, đối với Ngôn Phong lại cần đến lý do bọn họ đã là phu thê.

Khi Đàn Lục Nhi bắt đầu cởi y phục của hắn, Ngôn Phong có phản ứng gương mặt nhăn lại một chút. Sau đó thật sự dựa vào mối quan hệ giữa họ như nàng ta nói, thê tử chăm sóc phu quân thế này cũng không tính là gì, chính vì vậy trong lòng hắn lại buông xuống nhiều hơn.