Phùng Cảnh Dụ trở lại kinh thành không đến mấy tháng, Phùng Bỉnh Hoài liền cho hắn cái chức danh ngự tiền thị vệ, hắn ăn cơm liền đi tiền nhiệm.
Phùng Thanh Nhã lạnh mặt, ngồi ở trên bàn lay cơm.
Vương thị ăn cũng nhìn về phía bên này, không biết có phải hay không nghe được cái gì, sai nha hoàn phân thêm bách hoa rượu, đưa đến trên bàn tiểu bối.
Tiểu nha hoàn thật sự cơ linh, trước đổ rượu cho nhị cô nương.
Phùng Thanh Nhã lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, chỉ là nâng con mắt, ai cũng không xem.
Đãi ăn qua một vòng, viện môn đột nhiên truyền tới tiếng thái giám, tiểu thái giám không chớp mắt, hành lễ liền giọng the thé nói: “Hoàng hậu nương nương ở Thanh Trì thưởng trà, triệu các vị phu nhân cùng các tiểu thư trò chuyện giải sầu.”
Hoàng Hậu triệu kiến, tự nhiên muốn đi. Vương thị cũng không ăn cơm, vội vàng bảo hai nữ nhi đổi xiêm y, miễn cho ở trước mặt nương nương thất lễ.
A Dao thay đổi thân xiêm y nghiêm trang một chút, liền đi theo Vương thị đến Thanh Trì.
Phùng Thanh Nhã dọc đường đi đều tò mò mà nhìn xung quanh, nàng ở Giang Nam cũng coi như nhìn quen cảnh tượng phú quý, nhưng này là tiền triều cung điện là một bộ hoàn toàn bất đồng đại khí xa hoa, trên đường đèn l*иg đều điêu long họa phượng.
Một hành cung đều xa hoa lãng phí như thế, kia hoàng cung trong kinh thành lại là một quang cảnh như nào đây, Phùng Thanh Nhã có chút hoảng hốt mà nghĩ.
Thanh Trì là một cái đình to rộng hóng gió, mát mẻ di người. Xung quanh có rất nhiều ao nhỏ, tràn đầy các loại sen, ứng hòa trong nước cuộn sóng, ở trong đình đầu hạ sóng nước lấp loáng.
Trong đình Hoàng Hậu ngồi cùng một chúng phu nhân quý nữ.
Vương thị mang theo hai nữ nhi cúi đầu tiến vào trong đình, quy củ mà quỳ xuống hành đại lễ.
“Thần phụ / thần nữ bái kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Hoàng Hậu là mỹ phụ trung niên tính tình ôn hòa, nàng nâng nâng tay trái mỉm cười nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ nương nương.” Ba người quy củ nói tạ ơn sau mới đứng dậy.
Hoàng Hậu dưới trướng có một tử, hiện giờ chính là Đại hoàng tử, năm nay đã hai mươi tuổi. Hoàng Hậu bản thân cũng đã qua tuổi 40, nhưng là khóe mắt đuôi mày đều phong vận, có một loại khí chất ung dung hoà quý, như cũ xưng được với mạo mỹ.
Nàng ngồi ở chủ vị trong đình, chính mình cầm một cây quạt nhỏ, mỉm cười cho Vương thị an tọa. Vương thị chối từ hầu hạ, liền ở hai vị trí dưới gần Hoàng Hậu ngồi xuống.
“Lần trước thấy Phùng phu nhân, dường như là mười mấy năm trước, nhoáng mắt liền đến hôm nay. Phu nhân trở lại kinh thành mấy tháng, đã thích ứng được chưa?”
Vương thị cười nói: “Hồi bẩm nương nương, thần phụ cũng coi như hỉ về cố thổ, hết thảy đều thích ứng.”
Hoàng Hậu gật gật đầu, tiếp theo nhìn A Dao cùng Phùng Thanh Nhã vẫy tay, “Hai nữ nhi của ngươi, ta chỉ mới thấy nữ nhi lớn hơn, hiện giờ mới thấy tiểu nữ nhi cơ linh đáng yêu này. Năm nay bao nhiêu tuổi? Có hôn phối chưa?”
A Dao cùng Phùng Thanh Nhã theo tiếng tiến lên một bước, Hoàng Hậu liền mỗi người cầm một bên tay, làm như cực kỳ yêu thích.
A Dao cảm thấy Hoàng Hậu hôm nay nhiệt tình có chút quá mức, nàng dĩ vãng tuy rằng ôn hòa, nhưng cũng không có bình dị gần gũi như thế.
A Dao đành phải dùng ánh mắt ý bảo Phùng Thanh Nhã cẩn thận một chút, đừng nói bậy mắc mưu.
Nhất quốc chi mẫu nắm tay nàng, Phùng Thanh Nhã hiện tại hưng phấn đầu óc ngốc đi, không chút do dự tránh đi ánh mắt của nàng.
A Dao vô pháp, đành càng thêm cẩn thận.
Vương thị khiêm tốn nói: “Nương nương quá khen, Nhã nhi trời sinh tính tình hoạt bát hiếu động, nơi nào so được với các quý nữ thục nhã đang ngồi nơi đây. Năm nay nàng mười sáu, còn chưa đính hôn ạ.”
Hoàng Hậu ôn nhu nói: “A Dao hôn sự bổn cung không dám hỏi đến, bằng không Tử An ngày mai liền tìm tới cửa.”
Tử An là tên tự của Trấn Nam Vương thế tử Thẩm Ý Hành, Hoàng Hậu đột nhiên nhắc tới hắn, trong đình vang lên một trận tiếng cười trêu ghẹo.
A Dao hợp với tình hình mà làm ra vẻ ngượng ngùng, cúi đầu không nói lời nào.
Thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, gò má hơi hơi phiếm hồng. Một đôi lông mày cong cong như núi xa phù dung, phía dưới là một đôi mắt đào hoa long lanh như nước. Đôi môi đỏ tươi hơi hơi nhấp khởi, tóc dài đen nhánh rũ ở bên hông. Là tướng mạo của tuyệt sắc mỹ nhân.
Trong đình, các vị phu nhân tiểu thư đều đã gặp qua A Dao, nhưng là nửa cái hè không gặp, thiếu nữ liền giống như cây trúc đón gió, lấy một loại tốc độ kinh người trưởng thành, mỹ đến làm người vô tâm ghen ghét.
Hoàng Hậu lôi kéo tay nàng, cởi vòng tay hướng tới tay nàng, cười tủm tỉm nói: “Mấy ngày không thấy, A Dao càng thêmlớn hơn, là phúc khí của Tử An.”
A Dao thấy Vương thị hướng nàng gật gật đầu, mới nhận lấy vòng tay, khom người tạ nói: “Thần nữ không đảm đương nổi nương nương khen ngợi.”
Trấn Nam Vương phu nhân dùng khăn che miệng lại, nói: “Nói như thế nào thì Tử An chúng ta cũng rất may mắn, rõ ràng là trai tài gái sắc, đều có phúc khí!”
Hiện giờ Trấn Nam Vương phu nhân là vợ kế, mẫu thân thế tử Phàn thị sau khi sinh hạ thế tử liền triền miên trên giường bệnh, không tới hai năm liền đi. Trấn Nam Vương vì chiếu cố đứa trẻ, liền cưới muội muội ruột thịt của tiền phu nhân tiểu Phàn thị.
Tiểu Phàn thị bộ dạng tầm thường, vào cửa mười mấy năm qua cũng không sinh hạ một đứa con nối dõi nào, ngày thường luôn thích cùng người khác nói chuyện Trấn Nam Vương đối với nàng tốt như thế nào, sợ người khác xem nhẹ nàng.
“A Dao ngươi nói có phải hay không còn phải kêu Tử An một tiếng biểu ca? Thật là thiên định lương duyên.” Tiểu Phàn thị cùng nàng nói.
A Dao đành phải cứng đờ gật gật đầu, có lẽ tiểu Phàn thị dĩ vãng liền cực thích nàng nên cùng nàng nói những lời này, nhưng không nghĩ tới nàng ta ở trước mặt Hoàng Hậu cũng làm vẻ ta đây như thế.
Hoàng Hậu bất đắc dĩ mà lắc đầu, buông tay A Dao ra, lại dắt lấy tay Phùng Thanh Nhã, “Tỷ tỷ ta quản không được, nhưng là muội muội vẫn là có thể trù tính một vài cái.”
Tiếp theo cởi vòng tay trên cổ tay hướng Phùng Thanh Nhã, không đợi Vương thị chen vào nói liền nói: “Ngươi tuổi tác cũng đủ, chỉ sợ đính hôn, sang năm là có thể gả ra ngoài, chính ngươi có ý muốn gì hay không ?”
Phùng Thanh Nhã mặt ửng đỏ, bị nhất quốc chi mẫu thân thiết mà dò hỏi như vậy, bắp chân đều mềm, nhỏ giọng nói: “Thần nữ không có ý tưởng gì, hết thảy đều nương nương làm chủ.”
Hoàng Hậu thấy thế nhướng mày, cảm thấy tiểu nữ nhi này vẫn là không bằng A Dao hào phóng khéo léo dưỡng ở kinh thành.
Nhưng là người mà nàng nhìn trúng cũng không phải Phùng Thanh Nhã này, vì thế cười nói: “Bổn cung liền thay ngươi làm chủ, ngươi về nhà chờ tin tức tốt đi.”
Trong đình các phu nhân đều liếc nhau, đều minh bạch ý tứ của Hoàng Hậu. Này sợ là phải cho mấy hoàng tử xem mắt, nhắc nhở các nàng không cần đem Phùng nhị cô nương định cho nhi lang nhà mình.
Các phu nhân tự nhiên sẽ không phản đối Hoàng Hậu, cười tủm tỉm nói: “Nhị cô nương thật là có phúc khí, nương nương sợ là muốn dắt một hôn sự tốt.”
“Ta coi song châu Phùng gia này, sợ là muốn một mối hôn sự so một cái càng tốt.”
Phùng Thanh Nhã bị đàn phu nhân quý nữ phủng hai câu, sợ là xương cốt đều nhẹ hai cân.
Vương thị từ đầu tới đuôi không nói lời nào, trơ mắt mà nhìn Phùng Thanh Nhã ngốc không lăng đăng mà bị Hoàng Hậu nắm mũi dắt đi, hiện tại cũng chỉ có thể gượng gợi khóe môi hướng Hoàng Hậu nói lời cảm tạ.
Hoàng Hậu cầm lấy cây quạt bãi bãi, cười mà không nói.
Phùng Thanh Nhã vựng vựng hồ hồ, cảm giác chính mình tựa hồ phải gả cho một người khó lường nào đó, nhéo tay áo trong lòng nhảy nhót. Nàng lặng lẽ nhìn về phía A Dao, lại chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt mỹ lệ điềm tĩnh.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám vào trong đình thông truyền, nói là Đại hoàng tử tới đưa trái cây.
Trong đình người người sôi nổi hướng cửa nhìn.
Hiện giờ thiên tử có hai nhi tử, một người là Đại hoàng tử Hoàng Hậu thân sinh, một người là Nhị hoàng tử Triệu quý phi sinh. Hai hoàng tử gần tuổi, thiên tử lại chậm chạp không lập Thái Tử, trong triều người do dự ắt có rất nhiều. Đại hoàng tử đột nhiên hiện thân, tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Còn có mấy phu nhân nhạy bén một chút, đem lời nói Hoàng Hậu liên hệ trước sau, đều đoán ra tính toán của Hoàng Hậu.
Một dáng người nam tử thành niên tục tằng tiến vào, mặt có chút hung, nhìn kỹ vẫn là có chút giống Hoàng Hậu.
Đại hoàng tử đưa trái cây xong định rời đi, Hoàng Hậu lại cười tủm tỉm mà lưu hắn lại, “Ngươi còn nhớ Phùng tướng quân không? Khi còn nhỏ còn chỉ ngươi cưỡi ngựa. Đây là con gái duy nhất của hắn, ngươi có nhớ không?”
Đại hoàng tử có một đôi mắt hẹp dài đơn phượng, diện mạo không tính là tuấn lãng nhưng cũng có một phen anh khí, hắn thuận thế liền nhìn về phía Phùng Thanh Nhã đã mặt đỏ tai hồng.
“Muội muội này xác thật có chút quen mắt, lớn lên rất giống Phùng tướng quân.” Đại hoàng tử nói như vậy, ánh mắt lại không nhịn được hướng trên người A Dao.
Phùng Thanh Nhã e thẹn mà ứng.
A Dao tựa hồ chưa từng phát hiện, quay đầu cùng tiểu Phàn thị nói chuyện.
Hoàng Hậu thấy vậy nhíu nhíu mày nhỏ đến mức không thể phát hiện.