Chương 7: Hỏi Chuyện

Lý Hữu Đắc từ từ ló mặt, mắt đảo qua phía trước. Chỉ thấy dưới chân hai tên tiểu tư nhà mình là một mảnh khăn, cùng với hai miếng điểm tâm y hệt đồ ăn trên bàn ngày hôm nay.

Đồng tử hắn co lại, phát hiện "ám khí" thực chất chỉ là hai miếng bánh không có lực sát thương.

Lại nhìn xuống phía dưới, hắn thấy đỉnh đầu Trần Tuệ nương tóc đen như mực, vết sẹo trên trán mơ hồ lộ ra.

Nữ nhân này đang gắt gao ôm đùi hắn, khuôn ngực mềm mại còn đè ép lên. Một trận cảm xúc kỳ quái nháy mắt ập tới, khiến hắn có chút không tự nhiên.

"Ngươi buông ra cho ta!" Lý Hữu Đắc hồi thần, tức giận mắng.

Trần Tuệ: "Không buông! Tuệ Nương sống là người của công công, chết là quỷ của công công, há có thể bị những người khác làm nhục!"

Dứt lời nàng càng ôm chặt hơn, thậm chí để cho chắc chắn, hai tay nàng còn dịch chuyển dần lên đùi hắn, thậm chí sắp chạm đến chỗ Lý Hữu Đắc không muốn ai đυ.ng vào nhất.

Lý Hữu Đắc tránh không được, phẫn nộ nhìn hai tên tiểu tư đang ngây dại quát lớn: "Các ngươi chết hết rồi à?! Không mau kéo nàng ra?!"

Trần Tuệ bộ dáng thoạt nhìn kích động, kỳ thật trong lòng vẫn cẩn thận quan sát bốn phía. Hai gã tiểu tư bị Lý công công mắng xong, muốn chạy tới gỡ nàng ra, nàng bèn dị thường linh hoạt bám đùi Lý Hữu Đắc, vừa bám vừa né tránh một vòng, chẳng khác gì đang trốn sau lưng Lý Hữu Đắc, nghẹn ngào lên án.

"Công công, Trên người Tuệ nương thật không hề giấu vũ khí! Nếu công công vẫn không tin, liền tìm hai nha hoàn tới kiểm tra! Công công cứ khăng khăng bắt hai tên này soát người, khác nào đẩy Tuệ Nương vào đường chết? Nếu công công căm ghét Tuệ Nương như vậy, nói thẳng ra là được. Không cần công công nhiều lời, Tuệ Nương sẽ tự mình kết thúc, miễn chọc công công phiền chán!"

Trần Tuệ từng câu từng chữ dạt dào chân tình, ai không biết còn tưởng nàng si mê Lý Hữu Đắc đã lâu.

Trần Tuệ làm cả tràng dài như vậy, Lý Hữu Đắc cũng bình tâm một chút. Hắn cúi đầu thoáng nhìn, cảm giác nữ tử này dáng người nhỏ yếu, cái trán bị thương theo tóc mái đong đưa lúc ẩn lúc hiện. Lại nhìn gương mặt nàng tái nhợt yếu đuối, còn vì cảm xúc kích động mà khóe mắt phiếm hồng.

Hắn dĩ nhiên không tin những lời "bộc bạch" kia của nàng. Ngày đó hắn vừa say rượu tỉnh lại, còn muốn đi gặp nàng một chuyến. Nào biết được nàng thà rằng chết cũng không muốn trao đổi với hắn, hắn tức giận vô cùng.

Lý Hữu Đắc hắn là nhân vật một phương, muốn hắn giúp sức, ai lại không xem trọng ba phần, tất cung tất kính? Ngay cả cha nàng, Trần Bình Chí chỉ vì muốn lấy lòng, cũng thừa dịp hắn say đưa nữ nhi vào trong Lý phủ. Đêm ấy hắn xỉn quắc cần câu mới hồ đồ chấp thuận, để Trần Bình Chí nhét nữ nhi của lão tới đây.

Sau khi tỉnh rượu, tuy không vui vì bị hạng người này tính kế, nhưng nghĩ đằng nào cũng đã lỡ rồi. Nào ngờ đứa con gái kia lại không biết điều như thế!

Giam cầm nàng ba ngày là ý chỉ của hắn. Về sau phòng bếp khắt khe với nàng, hắn cũng mặc kệ, mắt lạnh nhìn nàng bị dạy dỗ.

Lý Hữu Đắc đã tin Trần Tuệ nương không thủ sẵn vũ khí, cũng tin nàng hoàn toàn không có ý định muốn ám sát hắn.

Bộ dạng nàng khóc lóc thảm thiết, hối hận không thôi, hắn nhìn mà sung sướиɠ gì đâu.

Chẳng qua là một đứa con gái thương hộ hạ đẳng(*), giả vờ trinh tiết liệt nữ gì chứ? Không phải lúc này đã muốn vẫy đuôi nịnh nọt hắn rồi à?

Lửa giận của Lý Hữu Đắc hạ xuống một chút, cười lạnh nói: "Buông tay."

Trần Tuệ ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, giữa mi tâm hắn có một tia lạnh lẽo khắc nghiệt. Nàng hơi run lên, yên lặng buông tay, cũng không đứng dậy, quỳ dẹp sang một bên.

Lý Hữu Đắc liếc Tiểu Lục một cái. Tiểu Lục giật mình, vội đem ghế dựa lại đây, nâng tay áo xoa xoa, đỡ Lý Hữu Đắc ngồi xuống.

Lý Hữu Đắc hỏi: "Ai hầu hạ ở Mai viện?"

Tiểu Lục sửng sốt thưa, "Hình như là hạ nhân phòng bếp..."

Trần Tuệ muốn nở miệng, lại sợ mình cắt ngang sẽ chọc giận Lý Hữu Đắc, đành cụp mắt nhẫn nhịn.

Lý Hữu Đắc nói: "Đem người dẫn đến đây!"

Tiểu Lục lĩnh mệnh rời đi.

Trần Tuệ cúi đầu xem nền nhà, trong lòng hơi bất ổn. Chuyến này nàng có giành được quyền ăn thịt không? Xem bộ dáng Lý công công, hình như không quá tức giận nhỉ?

Nhưng thái giám là ai chứ, không phải một đám toàn tâm bẩn âm mưu dương mưu sao. Mặt ngoài cười ha hả, trong lòng biết chừng đã muốn băm người ra làm tám khối.

Vận mệnh nàng lại bị một kẻ như nắm trong tay định đoạt, trước mặt nàng hắn đâu cần thiết che giấu lửa giận trong lòng. Cho nên nói, hắn xác thật không quá tức giận nhỉ? Bằng không đã sớm hạ thủ với nàng rồi.

Nhất thời, Trần Tuệ hơi ảo não mình quá tùy ý làm bừa, nhưng cũng không có gì hối hận. Ba bữa cháo trắng khổ bức mỗi ngày, đã nuôi cho nàng dũng khí lớn lao!

Lý Hữu Đắc ngồi, gã tiểu tư còn lại cung kính đứng một bên, Trần Tuệ lại nửa quỳ dưới đất. Lý Hữu Đắc im lặng, hai người còn lại càng không dám mở miệng. Nháy mắt không khí trở nên tịch mịch, tưởng như nghe được tiếng kim rơi.

Tầm mắt Trần Tuệ chợt thấy một bàn chân duỗi ra.

Nàng biết đây là Lý Hữu Đắc, không quá sửng sốt, sau lại ngạc nhiên nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.

Lý Hữu Đắc âm âm nhìn nàng cười: "Tuệ Nương, chân này của ta vừa nãy bị ngươi bấu đau, ngươi tính thế nào?"

Ý hắn muốn nàng... Mát xa?

Khóe môi Trần Tuệ nhếch lên, cười khanh khách: "Tuệ Nương liền giúp công công bấm chân."

Nàng không chút kháng cự, nhanh nhẹn xắn tay áo, hai tay mảnh khảnh sờ lên cẳng chân hắn, nặng nhẹ vừa phải mà xoa bóp.

Lý Hữu Đắc vốn tưởng hành động "sỉ nhục" của mình sẽ khiến Trần Tuệ nương cảm thấy uất ức, ai ngờ trên mặt nàng chẳng có chút miễn cưỡng nào.

Đối với Lý Hữu Đắc mà nói, thế này hơi mất mặt.

Hắn định thu chân về, lại phát giác nàng xoa bóp rất thoải mái, lời nói đến miệng bèn nuốt xuống, bất tri bất giác dừng mắt nhìn hai đôi tay linh hoạt của nàng.

Trần Tuệ xoa bóp cẳng chân một lát, rất tự nhiên bấm dần lên trên, chớp mắt đã chạm đến đùi. Dù sao mới nãy nàng đã ôm đùi hắn rồi, lúc này càng chả có gì xấu hổ. Nếu mát xa một lần có thể đổi lấy cơm thịt, vậy cũng bõ công!

Trần Tuệ mát xa đến chăm chú, Lý Hữu Đắc lại nhíu mày.

Đôi tay kia thập phần khéo léo, lòng bàn tay nàng mềm mại ấn trên đùi, dù cách một tầng vải dệt cũng khiến hắn cực kỳ thoải mái. Cảm giác lâng lâng tê dại dâng lên, hắn bỗng nhớ tới vòng ôm mềm mại ban nãy lúc nàng dai như đỉa bám chặt lấy chân mình, tầm mắt liền theo bàn tay chậm rãi hướng về phía trước, dừng ngay trên ngực nàng. Nàng náo loạn hồi lâu, xiêm y sớm đã lộn xộn, ngực nàng kích cỡ không nhỏ, theo nhịp thở mà khẽ phập phồng lên xuống.

Ánh mắt hắn rất thẳng thắn trần trụi, Trần Tuệ nhận ra, nhịn không được liếc hắn một cái. Biết ngay hắn đang nhìn cái gì, sắc mặt nàng có chút khó coi.

Nàng càng lúc càng thấy bản thân đã tự đào hố chôn mình rồi. Thái giám tốt đâu, thái giám tốt không có mệnh căn đâu?! Hắn nhìn ngực nàng làm cái gì?! Nổi lên thú tính với nàng à?!

Nàng chợt dấy lên lo lắng. Tuy hắn không đυ.ng đến hòm ngọc căn kia, nhưng ai nói hắn không tự mình chuẩn bị cái khác?

Lý Hữu Đắc thấy biểu tình Trần Tuệ thay đổi thì cười lạnh một chút, khinh thường thu hồi ánh nhìn, cặp mắt hắn rũ xuống đè nén tức giận.

Trần Tuệ còn đang âm thầm sợ hãi đoán xem phải chăng nàng đã đẩy chính mình vào hố lửa, thì Tiểu Lục đã mang theo Tiểu Điều tới.

Tiểu Điều vừa đến gần, liền rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt Lý Hữu Đắc, sợ tới mức run bần bật.

Lý Hữu Đắc liếc nhìn Trần Tuệ, tầm mắt đảo một vòng qua đầu gối nàng.

Trần Tuệ thu hồi tay thối lui sang một bên. Nàng biết ý tứ của thái giám chết bầm này. Còn không phải thấy Tiểu Điều quỳ đến dứt khoát mà nàng lại chỉ nửa quỳ sao, cho nên mới nhìn nàng âm hiểm như vậy. Nàng cứ làm bộ không phát hiện ra đấy, hắn có thể làm gì? Cùng lắm coi nàng thành con đần đi...

Lý Hữu Đắc ha hả cười một tiếng: "Ta bảo ngươi dừng chưa?"

Trần Tuệ: "... Chưa."

Nàng lại duỗi tay ra, giống như hồi nãy nặng nặng nhẹ nhẹ xoa bóp, không dám ngầm xằng bậy.

Tiểu Điều toàn thân không ngăn được run rẩy, càng không dám liếc nhìn Trần Tuệ. Ban nãy sau khi Trần Tuệ rời đi, nha đầu này đã cực kỳ sợ hãi. Chờ đến tối vẫn chưa thấy Trần Tuệ trở về, nha đầu càng hoang mang lo lắng hơn. Đến lúc Tiểu Lục lại đây gọi mình đi, đáy lòng nha đầu chỉ còn lại chết lặng.

Tiểu Điều vẫn luôn ở trong phòng bếp làm việc, từ trước đến nay còn chưa bao giờ gặp được lão gia, lại khó tránh khỏi nghe qua một ít đồn đại. Nha đầu đối với lão gia sớm đã tràn ngập sợ hãi. Hiện giờ bị gọi tới, đầu óc đứa nhỏ lập tức trống rỗng, cơ hồ không nói được câu nào, thậm chí cũng không dám nhìn mặt chủ tử.

Lý Hữu Đắc trong quá trình chờ đợi đã không còn phẫn nộ như trước, thấy Tiểu Điều từ đầu đến cuối đều là bộ dáng hoảng sợ, hắn liền vừa ý cong khóe môi.

Nhưng cũng không biết nghĩ thế nào, hắn lại liếc nhìn Trần Tuệ một cái, nàng vẫn như cũ tập trung bấm chân cho hắn, hình như chả sợ hãi tí gì, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống.

"Công công, nàng chính là Tiểu Điều được phái đi Mai viện." Tiểu Lục cung kính cúi đầu.

Lý Hữu Đắc ừ một tiếng, thanh âm khi mở miệng có chút dính nhớp, khiến người nghe được muốn phát ốm.

"Tiểu Điều, ta hỏi ngươi chút việc, ngươi nên thành thật mà trả lời, bằng không..." Hắn cười lạnh hai tiếng.

Tiểu Điều đầu cúi càng thấp hơn, sợ tới mức nửa câu không thốt ra được.

Trần Tuệ ở một bên quan sát, cực kỳ khó chịu. Lá gan Tiểu Điều vốn dĩ rất bé, nào giống như nàng chỉ vì không được ăn thịt mà đứt dây thần kinh sợ? Thái giám chết bầm này bắt nàng mát xa miễn phí cũng đành thôi, lại còn dọa Tiểu Điều như vậy, lỡ con bé kinh hãi quá không nói được gì thì sao?

Nghĩ như thế, hai bàn tay Trần Tuệ đang xoa bóp bất giác siết chặt.

Anh nhà tự tìm chết vl =)))

Lý Hữu Đắc không nhịn được liếc xéo nàng, đáy mắt nổi lên giận dữ. Giữa lúc hắn vừa nhấc chân, Trần Tuệ đã lê hai đầu gối lùi về phía sau, vạn phần áy náy nói: "Công công, xin lỗi, Tuệ Nương nhất thời lỡ tay..."

Khoảng cách giữa hai người, vừa vặn để Lý Hữu Đắc có giơ chân cũng không đá được vào người nàng.

Lý Hữu Đắc âm trầm trừng mắt nhìn Trần Tuệ, rốt cuộc cũng không đứng lên đá nàng thật. Tầm mắt hắn liền quay lại, hỏi Tiểu Điều đang sợ tới mức run lẩy bẩy.

"Tiểu Điều, ta hỏi ngươi, Trần Tuệ nương làm thế nào rời khỏi Mai viện?"

"Trần, Trần cô nương... Nàng, nàng..." Tiểu Điều đã run đến mức cà lăm lắp bắp.

Lý Hữu Đắc không kiên nhẫn, sắp muốn đá người đến nơi, liền nghe Trần Tuệ đột nhiên kêu một tiếng: "Công công!"

Động tác Lý Hữu Đắc khựng lại, thời điểm ngẩng đầu lên nhìn nàng, sắc mặt hắn đã thật sự âm trầm.

Trần Tuệ vẻ mặt ngoan ngoãn kể: "Công công, Tuệ Nương ở trong viện trèo lên bàn, leo tường vây, lại từ trên cây trèo xuống dưới."

Khóe miệng Lý Hữu Đắc hằn sâu, thanh âm cũng trở nên sắc bén: "Ta bảo ngươi mở miệng à?"

Trần Tuệ cúi đầu, tựa hồ như bị kinh hách, hai bờ vai nhỏ run lên. Thời điểm cúi đầu xuống, biểu hiện của nàng không hề khẩn trương như vừa rồi.

Lần này tuy nàng quờ quạng lỡ đắc tội Lý công công, nhưng hắn vẫn tìm Tiểu Điều tới dò hỏi. Có thể thấy hắn chưa lập tức muốn xé xác nàng ra. Bằng không việc gì phải phí sức như thế?

Nhưng những ngày tháng sau này của nàng có trở nên tốt đẹp hơn không, nàng không biết. Càng chẳng biết liệu hắn có tiếp thu được những lời nói "chân thành" của nàng...

Thấy Trần Tuệ tựa hồ đang cực kỳ sợ hãi, Lý Hữu Đắc rốt cuộc cảm thấy mĩ mãn, bèn quay đầu nhìn Tiểu Điều: "Những gì Tuệ Nương nói đều là sự thật chứ?"

Tiểu Điều vội gật đầu như giã tỏi, "Vâng, đúng vậy! Trần cô nương nói... Đều, đều là sự thật!"

Khóe môi Lý Hữu Đắc gợi lên ý cười, ác ý trần trụi hiện lên: "Nhưng Trần Tuệ nương có nói, nàng ta tới đây để làm gì không?"

Tiểu Điều nhịn không được liếc nhìn Trần Tuệ một cái.

Lý Hữu Đắc bất thình lình quát lớn: "Ta bảo ngươi nói thì ngươi phải nói! Trần Tuệ nương tới đây để làm gì?!"

Tiểu Điều càng run rẩy lợi hại hơn, vội đáp, "Trần cô nương, Trần cô nương nói, muốn ăn... kho tàu, móng heo kho tàu, còn, còn có dê, thịt dê... Còn có gà, gà xé..."

Trần Tuệ trong lòng muốn ôm trán thở dài. Quả thực ngay sau đó đã nghe Lý Hữu Đắc mất kiên nhẫn quát: "Nói vào trọng điểm!"

Bị Lý Hữu Đắc dọa như vậy, trong nháy mắt Tiểu Điều như bị dồn ép phun ra: "Trần cô nương nói, muốn tới, muốn tới lấy lòng lão gia... Ăn ngon..."

Trần Tuệ nghe đến đó trong lòng liền nhẹ nhõm, ít nhất cũng đã nói hết chuyện cần nói rồi, như vậy Lý Hữu Đắc sẽ càng tin tưởng những "lời bộc bạch thâm tình" của nàng đi?

Mỗi tội ở giây tiếp theo, Tiểu Điều lại tiếp tục run rẩy: "... Sau đó liền tự do... Tự do..."

Nói đến chỗ này liền rối loạn, nhất thời không nghĩ được câu kế tiếp.

Nhưng cuối cùng Lý Hữu Đắc cũng nghe được câu trả lời khiến hắn ưng ý nhất, trên mặt lập tức hiển lộ nụ cười y chang rắn độc thè lưỡi, khiến người nhìn kinh sợ không thôi.

Cùng lúc đó, thanh âm sắc bén âm trầm của hắn như bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Thì ra Tuệ Nương muốn mưu toan lấy lòng ta, để ta thả ngươi ra khỏi phủ ư."

=======================

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Tuệ:... Có miệng mà không giải thích rõ được oan khuất, chào mọi người, hãy gọi ta là Đậu Nga.

Nam chính hôm nay tìm chết, sau này nữ chính sẽ từ từ đòi lại cả vốn lẫn lời → →

---------------------------------------

Editor: Thật ra anh Mận vô cùng dễ dãi đó ;-; nhào tới đè cho đè, ôm cho ôm, bóp chân cũng cho bóp luôn. Cái người bóp chân anh cách đây mấy phút còn dọa gϊếŧ anh, thế mà anh vẫn để người ta bóp chân cho mình, thật sự không sợ bị vặn gãy giò a?

Cầu tác giả đối xử với anh Mận tử tế hơn ;-;

Nhắc lại, anh nhà thật sự rất hiền, hiền, hiền (với chị Tuệ).

Chuyện quan trọng nói ba lần.

Bên manhua ra chương 32 rồi nha.

Ủng hộ nhóm truyện TruyenMH.com đê. Năng suất thiệt chớ mỗi ngày một chương luôn =)))

Tác giả vẽ mặt rất đẹp, chỉ có tư thế tay hơi không đúng.

Mặt anh Mận đẹp đến nỗi mỗi lần nhìn thấy mình lại kích động chụp ống thở =))) hít hà =)))

Mỗi lần tác giả muốn "luận" tình tiết trong truyện, y như rằng tui xếp chữ muốn nổ não.