Chương 2

3.

Ta nhìn Từ Thanh Phong, càng nhìn càng thấy thú vị.

Trong ấn tượng của ta, hắn là một người đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi, nghiêm nghị và cứng nhắc. Giờ đây, dáng vẻ thanh niên ôn hòa, nhã nhặn này, thật chưa từng thấy qua.

Từ Thanh Phong đứng yên, nhìn ta với một chút kinh ngạc: "Cô nương nhận ra ta?"

Nhận ra à? Không chỉ là nhận ra, sau này mỗi lần có yến tiệc gia đình, Trình Hoàn Bích đều khoác tay hắn ra khoe khoang với ta, đến mức ta còn mong hắn c.h.ế.t sớm bớt ngày nào hay ngày đó.

Ta cười ngượng ngùng, viện cớ: "Vừa nãy nghe có người gọi huynh như vậy, phải rồi, Từ công tử đang định đi đâu thế?"

"Thì ra là vậy."

Từ Thanh Phong gật đầu, sau đó chậm rãi đáp: "Ta làm mất quạt, đang định đi tìm, không ngờ lại vô tình va phải các vị."

Tìm quạt? Ta lặng người suy nghĩ.

Nếu ta nhớ không nhầm, kiếp trước, Từ Thanh Phong cũng đi tìm quạt, và rồi gặp Trình Hoàn Bích, yêu nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Một năm sau, hắn đỗ khoa cử, long trọng đến nhà cầu thân.

Trình Hoàn Bích sau khi gả cho hắn thì được hắn chiều chuộng hết mực. Sau đó, hắn không ngừng thăng quan tiến chức, còn mang đến cho Trình Hoàn Bích danh phận cáo mệnh phu nhân.

Giờ đây hắn vẫn chưa quen biết nàng ta, nếu ta ra tay trước, tương lai người làm cáo mệnh phu nhân chẳng phải sẽ là ta sao?

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn.

Ta đã gọi hắn là tỷ phu nửa đời rồi, thật sự không xuống tay được.

Nhưng mà, dù ta không cần, Trình Hoàn Bích cũng đừng hòng có được.

Ta chớp mắt, vờ như nghiêm túc nói: "Quạt à? Hình như ta vừa nghe ai đó nói đã nhặt được một chiếc quạt, ở... bên kia! Huynh mau đi hỏi thử xem."

Ta chỉ bừa một hướng.

"Thật sao? Đa tạ cô nương, Từ mỗ vô cùng cảm kích!"

Từ Thanh Phong vui mừng cúi đầu cảm tạ rồi vội vàng chạy về hướng ta chỉ.

Hắn vừa rời đi không lâu, Trình Hoàn Bích đã bước qua cổng trăng tiến vào.

Sắc mặt nàng ta đen như than, tiểu nha hoàn phía sau cũng không dám nói gì, chỉ dõi theo nàng ở khoảng cách không gần không xa.

Ta cười hì hì vẫy khăn tay chào nàng.

"Tỷ tỷ, tới rồi à? Sắc mặt tệ như vậy, không phải vẫn còn giận muội chứ?"

Trình Hoàn Bích nhìn thấy ta, sửng sốt, cắn răng quay đầu bỏ đi, tránh ta như tránh tà.

Nhìn bóng lưng nàng ta, khóe miệng ta nhếch cao lên.

Chậc, tỷ tỷ à, phu quân của tỷ bay rồi!

***

Sau khi khai tiệc, ta ngồi sau Trình Hoàn Bích, ngắm nhìn các nam nhân đối diện.

Kinh đô Tấn Đô mở rộng phong tục, dù nam nữ ngồi riêng nhưng không giống những nơi khác có rèm che chắn, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hết rõ ràng.

Ta thầm tính toán, nam tử mặc áo đen đối diện kia là trưởng tử của Trung Dũng Hầu phủ - Bùi Kính. Mười năm sau, hắn sẽ kế thừa tước vị, nhưng Bùi Kính tâm cao khí ngạo, e là không coi trọng ta.

Ngược lại, Thẩm Như Mặc và Triệu Hà đều là người hiền lành, sau này cũng trở thành trọng thần triều đình...

"Hoài Chu, sao giờ huynh mới tới!"

Khi đang thất thần, đột nhiên có người gọi tên Tạ Hoài Chu.

Ta sững lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Trước mắt là một bóng dáng màu trắng cô độc.

Tạ Hoài Chu đứng nơi cửa, thần sắc bình tĩnh, không bi không hỉ.

"Cháu đến trễ, mong thúc phụ tha thứ. Chúc mừng thúc phụ, gia đình thêm phúc, ngày tháng phồn vinh."

Hắn chắp tay cúi đầu, tư thế vô cùng tao nhã, khiến người ta gần như quên mất hắn vốn là một kẻ què.

Cho đến khi hắn bước vào đại sảnh dưới ánh mắt của mọi người, từng bước chân khập khiễng của hắn đã khiến hình tượng tiên nhân vụt tan, thay vào đó là một kẻ tàn tật đáng thương.

Như một bức tranh tuyệt mỹ bị xé toạc từng mảnh.

Các nam nhân nhìn Tạ Hoài Chu.

Những cảm xúc đó ta đều thu hết vào mắt.

Có người tiếc nuối, có người thương hại, cũng có kẻ hả hê.

Bọn họ tiếc nuối vì một thiên tài rạng rỡ lại gãy chân, nhưng đồng thời cũng thầm mừng vì giờ đây hắn không còn sánh được với họ.

Phía sau ta có nữ nhân khe khẽ nói: "Tạ Hoài Chu thật sự đẹp trai quá đi!"

Người nói câu đó lập tức bị trêu chọc: "Gì chứ? Ngươi thích tên què đó à? Chi bằng ngươi gả cho hắn, rồi sinh ra một đứa con què nữa, hử?"

Nữ nhân đó tức giận đỏ mặt: "Ghét quá đi! Ta chỉ nói vậy thôi, phụ thân ta đâu có cho phép ta gả cho một kẻ què chứ!"

...

Dù chân Tạ Hoài Chu không thuận tiện, nhưng dù sao cũng là cháu trưởng của Thái phó, nào đến lượt bọn họ cười nhạo.

Huống chi, chân hắn bị què là do ngã ngựa năm mười tuổi, sao có thể sinh ra con què được?

Còn họ, vừa xấu xí vừa ngu ngốc, chắc chắn sẽ sinh ra một lũ quái vật xấu xí cho coi.

Trong lòng ta bùng lên một cơn giận vô danh, suýt chút nữa đã cầm bát cơm đập thẳng vào mặt bọn họ.

Tay vừa chạm vào bát, ta lại rụt về.

Tạ Hoài Chu bây giờ không liên quan gì đến ta, ta lo chuyện của hắn làm gì?

Trọng sinh một đời, ai có phận nấy, ta lo tốt chuyện của mình là được rồi.

Ta cúi đầu, tay chống lên trán che mặt, không nhìn gì nữa, lặng lẽ khuấy cơm trong bát.

Mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình, ta ngẩng đầu, nhưng không có ai đang nhìn ta cả.

Tạ Hoài Chu đi ngang qua ta, không hề dừng lại, chỉ để lại một thoáng hương tuyết tùng nhẹ nhàng, làn gió thổi qua rồi biến mất không dấu vết.

Hắn đi đến ngồi cạnh Từ Thanh Phong.

Từ Thanh Phong mỉm cười với hắn, hắn cũng nhếch môi đáp lại, nhưng ánh mắt lại cô đơn, giống như vầng trăng cô độc trên cành cao.

Ta sợ nhìn lâu sẽ bị hắn phát hiện, nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Không lâu sau, mọi việc vẫn tiếp diễn theo hướng của kiếp trước.

Cha ta bắt đầu nói chuyện với Tạ Hoài Chu, trong lời nói vô cùng hài lòng, sau đó hỏi câu quen thuộc: "Hoài Chu cũng đến tuổi cưới vợ rồi, không biết đã có hôn sự chưa? Nếu chưa, chi bằng ta hôm nay làm chủ, gả..."

Cuối cùng cũng đến bước này.

Ta thầm căng thẳng, chuẩn bị sẵn lý do đã thuộc nằm lòng, đứng dậy từ chối.

Nhưng Tạ Hoài Chu lại nhanh hơn ta một bước đứng lên.

"Thúc phụ."

Hắn nhìn cha ta, cúi chào thật sâu: "Cảm tạ thúc phụ ưu ái, nhưng cháu... đã có người trong lòng, không dám phiền thúc phụ."

Gió nhẹ nổi lên, thổi vào một cơn lạnh buốt.

Ta nhìn hắn, sững sờ.

Rõ ràng hắn lẽ ra phải đồng ý mới đúng...

Chẳng lẽ trọng sinh một đời, nhiều chuyện đã thay đổi rồi sao?

Đúng rồi, hôm nay hắn không xuất hiện ở thủy tạ, lại đến trễ như vậy, từng việc từng việc đều khác hẳn kiếp trước. Vậy thì việc hắn đã thích một nữ tử khác trước đó, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Ta từ từ ngồi xuống, trong lòng như có thứ gì đó bị kéo căng, đột nhiên đau nhói một chút.

Thật kỳ lạ, ta sao vậy chứ?

Ta vỗ vỗ ngực, cố gắng đè nén cảm giác lạ lùng đó xuống.

Rồi cảm thấy may mắn, may mà Tạ Hoài Chu đã có người trong lòng, mọi thứ kết thúc một cách dễ dàng như vậy, đỡ cho ta biết bao phiền phức.

05

Tạ Hoài Chu không nói người hắn yêu là ai, cha ta cũng không hỏi thêm.

Nhưng người ta đã bày tỏ rõ ràng, cha ta cũng không tiện tiếp tục, thế là chuyện này coi như xong.

Một canh giờ sau, tiệc tàn, khách khứa lần lượt cáo từ.

Lấy cớ tiễn khách, ta lặng lẽ rút chiếc khăn tay từ trong ống tay áo ra, chuẩn bị thả xuống, tìm một người hữu duyên.

Chỉ cần có người nhặt được khăn tay của ta, ta có thể bắt chuyện với hắn, và sau đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Những công tử trẻ tuổi kết bè kết bạn, đi qua khu vườn, ai nấy đều là những người sau này sẽ trở thành trọng thần trong triều, nhìn qua thật khó mà chọn được người nào.

Ta nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn được Thẩm Như Mặc.

Hắn là Thái phó của Thái tử tương lai, tính cách ôn hòa, sau này cưới vợ chỉ là một cô gái bán cá ngoài chợ, điều này chứng tỏ hắn không để ý đến xuất thân hay tài năng của phụ nữ, quả là một lựa chọn không thể nào tốt hơn.

Ta càng nhìn càng hài lòng, chuẩn bị thả khăn tay.

Đột nhiên, nghe thấy tiếng các cô gái phía trước reo lên:

"Ngọc diện Công tử kìa! Mau nhìn! Là Ngọc diện công tử đấy!"

"Ôi! Đúng là huynh ấy rồi! Huynh ấy về Kinh Đô rồi!"

"Đẹp quá! Ta sắp ngất mất!"

Ngọc diện Công tử là ai?