Đầu tháng chín khí trời vẫn còn tương đối nóng, sau khi thầy đến, tự giới thiệu ngắn gọn mình xong, sau đó thì cho các bạn học một liều thuốc dự phòng: "A, các bạn, xét thấy thời tiết tương đối nóng, buổi lễ khai giảng của chúng ta sẽ không tiến hành thời gian quá lâu, mọi người không cần sợ hãi."
Nhóm tân sinh viên phía dưới bắt đầu kêu rên, bên ngoài ánh nắng mặt trời chói chang, một giây đồng hồ đều không muốn ra a.
"Gào cái gì mà gào? Thật là, trốn được lễ khai giảng, trốn học quân sự được sao?" Thầy dùng phấn gõ gõ lên bục giảng, rất tàn nhẫn: "Đi một chút thôi, đều đi ra ngoài."
Các bạn học tự giác xếp hàng, không có thầy nhìn, cũng không có cán bộ lớp ở bên cạnh tổ chức...
Không hề giống như hồi cao trung.
"Cậu đi đâu đấy?" Ôn Lăng cao gầy kêu lên một tiếng với bảo bảo ngoan đang tiến lên xếp hàng.
"Tôi lùn, tôi xếp phía trước..." An Vô Dạng trả lời, trong tay ôm cái ba lô giá rẻ chính mình đã dùng lúc cao trung.
"Vậy không phải sẽ đem cậu phơi khô sao?" Ôn Lăng chỉ chỉ chỗ trước mặt mình: "Đứng ở đây đi, có người giúp cậu che nắng."
Anh em phía trước nghe vậy, quay đầu lại trừng mắt nhìn Ôn Lăng.
Người nọ muốn nhìn một chút là ai mà xấu tính như thế!
"Này." Ôn Lăng lại hướng hắn lộ ra một nụ cười nhã nhặn lễ độ, còn không biết xấu hổ mà nói: "Đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau thôi."
"Phốc..." An Vô Dạng suy nghĩ lại cũng có đạo lý, liền đi tới chỗ còn thiếu kia, tựa hồ thật sự không bị nắng lắm: "Cảm ơn cậu, Ôn Lăng."
Nam sinh phía sau sờ cằm: "Cậu gọi An Vô Dạng? Sao tôi cảm giác tên này có chút quen tai nha?"
An Vô Dạng trong lòng hồi hộp, bị nhận ra sao?
Nghĩ lại cũng đúng, chính mình số lần lên báo cũng không ít, có người nhận ra cũng rất bình thường.
"Bình yên Vô Dạng?" Ôn Lăng vỗ tay cái độp, cười nói: "Ba mẹ của cậu thật biết đặt tên."
"Ai?" Thiếu niên còn tưởng rằng mình bại lộ thân phận nóng mặt một trận, thật mất mặt, còn cho là mình nổi tiếng lắm!
Kỳ thực cũng khó trách, trên internet lưu truyền cũng không phải tên An Vô Dạng, những người ái mộ càng yêu thích gọi cậu là An ngọt ngào, Tiểu Điềm Điềm, hơn nữa mỗi lần chụp hình đều mặc trang phục được lựa chọn tĩ mỉ.
Đột nhiên mặc một chiếc quần cộc cùng T shirt, có thể nhận ra mới là lạ.
Có thể làm người nổi tiếng, mỗi lần ra cửa đều bị nhận ra, chỉ có thể là mỗi ngày lên báo, hai là minh tinh.
An Vô Dạng không phải, một không tác phẩm hai không có thời gian lắng đọng, trong sức công nhận của quần chúng, có thể còn không bằng một người nổi tiếng trên mạng.
"Trời thật là nóng." Thiếu niên thì thầm, từ trong balo lấy ra một cái quạt nhỏ, phẩy phẩy gió ở trước mặt mình.
"Cậu còn có thứ này?" Ôn Lăng có chút hoài nghi, chính mình sợ là không phải gặp một tên gay chứ?
"Người trong nhà giúp tôi chuẩn bị, tôi còn nữa đây này." An Vô Dạng lấy ra một cái dự bị, hào phóng cho bạn học mới mượn: "Nè, quạt cho mát mẻ."
Ôn Lăng nhận cái quạt, nếu như người trong nhà chuẩn bị cho, đó chỉ là gia đình lo lắng cho đứa nhỏ mà thôi, hẳn không phải là gay.
"Cảm ơn." Y mở ra quạt một hồi, cũng đúng, thật sự có chút mát mẻ.
Sau một tiếng, lễ khai giảng trong sự vô cùng không khỏe của các bạn học, cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người như ong vỡ tổ đi mua nước uống, đi phòng rửa tay.
Còn An Vô Dạng chậm rãi ung dung mà lấy ra hai cái bình nước của bản thân trong ba lô, một cái chứa nước ô mai, một cái chứa nước sôi.
Trước tiên uống một hớp nước sôi, rồi uống một hớp nước ô mai, lại uống một hớp nước sôi, vô cùng đã khát.
Ôn Lăng nhìn cậu một chút, không biết nên nói cái gì cho phải với bạn nhỏ tinh xảo này: "Khụ, tôi đi mua nước uống, quạt một lát sẽ trả lại cho cậu."
An Vô Dạng: "Ừ, cậu đi đi, không sao cả, không cần vội vã."
Quạt nhỏ còn đang đung đưa, thổi bay tóc mái trên trán cậu, để lộ ra cái trán trắng nõn.
Đây nhất định là một đứa trẻ nhà giàu, gia giáo tốt, tính cách tốt... Ôn Lăng cầm quạt nhỏ của người ta, nội tâm lạnh lùng nghĩ thầm, cừu nhỏ đơn thuần, khả năng bị gạt là cấp số nhân, chà chà.
Không bao lâu, Ôn Lăng trở lại, từ trong túi lấy ra một viên kẹo que Alps, giao cho An Vô Dạng: "Mời cậu ăn kẹo."
Kẹo này một que đến năm tệ, An Vô Dạng nhớ rất rõ ràng.
"Cảm ơn." Cậu nhìn một chút, là vị sô cô la.
"A, Ôn Lăng thật tốt a, còn mua kẹo cho bạn cùng bàn." Bạn nữ Hải Quỳnh ngồi trước quay lại, vừa vặn nhìn thấy An Vô Dạng lột vỏ kẹo.
An Vô Dạng mở ra chuẩn bị nhét vào trong miệng, bị cô gái nhìn một cách hâm mộ, sao còn không thấy ngại mà ăn được: "Nếu không cho cậu ăn này."
Hải Quỳnh dĩ nhiên thật ngại ngùng: "Tôi..."
"Đã không ăn thì cho tôi đi." Ôn Lăng cười híp mắt đoạt lấy, dáng vẻ chuẩn bị tự mình ăn.
Hải Quỳnh trêu ghẹo y vài câu, y một bộ dáng dửng dưng như không.
Sau khi yên tĩnh lại, Ôn Lăng trả kẹo que lại cho An Vô Dạng: "Nhanh liếʍ một chút."
Dạy cừu nhỏ một bài học đầu
tiên, thứ tốt phải giữ lấy cho mình, không nên để cho người khác có cơ hội mơ ước.
An Vô Dạng trợn mắt ngoác mồm, cảm thấy được người cùng bàn này động tác quả thực quá mắc cỡ: "..." Bất quá thật sự rất lâu chưa được ăn kẹo que Alps, cậu yên tĩnh lấy bàn tay che miệng lại lén lút ăn.
Không bao lâu, thầy lại đây, đơn giản nói với bọn họ vài câu, liền để họ tản đi.
Các bạn học ăn cơm thì ăn cơm, trở về phòng ngủ thì trở về phòng ngủ.
Người đeo kính dùng sách vỗ vỗ vai An Vô Dạng: "Bạn học, đi nhà ăn không?"
An Vô Dạng do dự một chút, hỏi Ôn Lăng: "Cậu đi không?"
Ôn Lăng nói một cách uyển chuyển: "Đồ ăn trong nhà ăn không hợp khẩu vị của tôi, tôi trở về phòng ăn." Thuận tiện hỏi An Vô Dạng: "Phòng cậu ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy cậu?"
"Tôi không trọ ở trường." An Vô Dạng không thể làm gì khác hơn là cự tuyệt học bá, nói ra: "Tôi còn phải về nhà ăn, dù sao buổi chiều cũng không cần đến."
"Hóa ra cậu là học sinh ngoại trú." Người đeo kính trên dưới quan sát cậu nhiều thêm hai mắt: "Nhà cậu chắc chắn là thổ hào."
Cha mẹ hắn nói với hắn, có nhà ở Bắc Kinh đều là thổ hào.
"Ha ha." An Vô Dạng cười nói: "Ngày mai tôi mang cho cậu sủi cảo tự gói, cho cậu biết hương vị của Bắc Kinh."
"Của tôi đâu?" Ôn Lăng liếc cậu.
"Cậu cũng có." An Vô Dạng thu dọn đồ đạc của mình xong, nói lời từ biệt với các bạn học mới quen biết, sau đó vui vẻ về nhà.
"Dì Trương -- con tan học rồi -- "
Nam nhân đợi An Vô Dạng đến giữa trưa, mặt không thay đổi giật giật khóe miệng: "..." Xem ra đối phương nhớ nhất cũng không phải mình, là dì Trương.
"Ai, anh ở nhà sao?" An Vô Dạng nhìn hắn thốt lên một câu kinh ngạc, sau đó một giây sau liền vọt vào nhà bếp tìm dì Trương: "Dì Trương, dì Trương, mau chuẩn bị nguyên liệu làm sủi cảo, ngày mai con muốn mời bạn học của con ăn sủi cảo."
"Được, để cho bọn họ nếm thử tay nghề của dì." Dì Trương cười híp mắt phối hợp nói, cậu giống như cháu của mình, không thể từ chối được nha.
"Đúng rồi, con còn chưa có đi xem Đôn Đôn." Thiếu niên vén tay áo lên, chạy ra nhà bếp, ở trên giường gỗ nhỏ trong phòng khách tìm tới con trai bảo bối: "Thì ra con ở đây nha?" Cậu buông ba lô trên bả vai xuống, rất vui vẻ đùa con trai: "Bé con Đôn Đôn..."
Trên giường nhỏ treo đầy đồ chơi leng keng leng keng, Đôn Đôn vừa vặn dao động, một người có thể chơi thật lâu.
Đôn Đôn nghe thấy giọng nói quen thuộc, không keo kiệt huơ huơ tay múa máy chân, đáng yêu vô cùng.
An Vô Dạng nằm nhoài ở bên giường nhỏ đùa bé nửa ngày, hai cha con khanh khách mà cười đến vui sướиɠ.
"..." Hoắc đại tổng tài không nói một lời, hết sức chăm chú làm việc.
Chỉ là tình cờ nhàn nhạt nhắc nhở: "Chú ý giúp con lau miệng, đừng để bị sặc."
"Được."
Đôn Đôn thích nhếch miệng chảy nước miếng, lúc chơi đùa cười quá lợi hại, sẽ bị sặc.
Tình huống như thế cũng đã hỏi qua bác sĩ, đối phương nói không phải bệnh, có thể lớn lên một chút tự bé sẽ biết sửa.
"Anh ngày hôm nay bận rộn như vậy?" An Vô Dạng và con trai chơi đùa xong, rốt cục ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Xuyên còn đang viết viết vẽ vời.
"Vẫn được." Hoắc Vân Xuyên thả bút máy trong tay xuống, nhìn cậu: "Ngày đầu tiên đi học, cảm giác thế nào?"
An Vô Dạng nhất thời cười rộ lên, tràn đầy phấn khởi mà miêu tả: "Bầu không khí ở trường học rất tốt a, tất cả mọi người rất hòa đồng, cũng không có ai nhận ra em là ai..." Cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Bạn cùng bàn còn mời em ăn kẹo."
Hoắc Vân Xuyên nhất thời cau mày: "Tôi đã nói với em..."
"Không cho ăn đồ ăn vặt, đúng không?" Biết hắn sẽ nói như vậy mà.
An Vô Dạng mất hứng mà sụp bả vai, không quá muốn nói đến chuyện trường học: "Sau này sẽ chú ý, em đi nhà bếp giúp dì Trương làm sủi cảo."
Hoắc Vân Xuyên ngồi tại chỗ, liếc nhìn bóng lưng thiếu niên, lại liếc nhìn con trai đáng yêu: "..." Trong lòng nổi lên một luồng buồn bực bất thường, rồi lại không nói ra được không đúng chỗ nào.
Buổi trưa lúc ăn cơm.
"Dạng Dạng, lại đây." Người đàn ông anh tuấn, vỗ vỗ chân của mình.
"Hả?" An Vô Dạng ngẩng đầu lên, sau đó lộ ra biểu tình "cho xin đi", lúng túng nói: "Em cũng không phải con nít, anh không cần như vậy..."
Nam nhân bị từ chối, ánh mắt ngưng trệ...
Ngày này một năm trước, thiếu niên ngoan ngoãn còn tràn ngập ỷ lại mà ngồi ở trong l*иg ngực của mình ăn cơm.
Sau khi sinh Đôn Đôn xong, liền không còn nữa.
"Tùy em." Hoắc Vân Xuyên bình tĩnh mà từ bỏ, không có miễn cưỡng.
Cơm nước xong, An Vô Dạng đâm đầu vào nhà bếp, cùng dì Trương nỗ lực làm sủi cảo, làm hết cả mấy trăm cái.
Chạng vạng, cậu bưng một cái đĩa do chính mình làm, phối hợp với nước chấm, đi vào thư phòng của Hoắc Vân Xuyên.
"Này." An Vô Dạng thần sắc ôn nhu, dùng đũa gắp lên một cái, thổi nguội, đưa đến bên mép người yêu sắc mặt đang căng thẳng: "Đặc biệt làm cho anh nhân thịt bò này, nếm thử xem?"
Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn viên sủi cảo béo trắng, ánh mắt chuyển qua trên người thiếu niên đầy mặt mong đợi: "Tôi không hy vọng em lớn lên."
An Vô Dạng: "..."
An Vô Dạng buông tay đang cầm sủi cảo xuống, vặn cằm Đại thiếu gia nhà mình qua, cắn một cái lên đôi môi mím chặt của hắn: "Con người nhất định sẽ lớn lên, sau này Đôn Đôn cũng sẽ lớn lên, sau đó rời khỏi chúng ta, thế nhưng em sẽ không rời bỏ anh, cho dù răng có rụng hết, chúng ta vẫn ở bên nhau."
Hoắc tổng tài cảm thấy buồn bực, lập tức được thiên sứ nói năng hùng hồn trấn an vuốt xuống.
"Em cũng thích ngồi ở trên chân anh, thế nhưng dưới tình huống có người ngoài, vậy thì không gọi là tình thú, là không cần mặt mũi nha?" Thiếu niên ngồi trên đôi chân rắn chắc kia, là nơi chính mình cảm thấy an toàn nhất, sau đó bưng lên sủi cảo, cười híp mắt đút người yêu ăn sủi cảo.
"... Có thể cho em phần mặt mũi này." Hoắc đại thiếu được dỗ đến mở cờ trong bụng, còn không phải ăn đến đắc ý sao.
"Ừm, vậy cám ơn anh." Thiếu niên tính khí siêu cấp ngoan, đút chính mình một viên, hàm hàm hồ hồ thỉnh cầu nói: "Ngày mai đưa em đi học nha, bởi vì sủi cảo nhiều lắm."
Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu như vậy, nghĩ thầm, có ai sẽ không thích cậu chứ.