Đến buổi tối.
Ở bên kia nước Mỹ thời gian đang là ban ngày, An Vô Ngu nhìn thấy tin nhắn trả lời của em trai, tâm lý thoải mái một chút.
Cô đã nói mà, coi như em trai gả vào hào môn, cũng vẫn là em trai ban đầu của mình thôi.
- Chuyện vui lớn như vậy, dĩ nhiên là phải về, lúc đó chúng ta gặp mặt lại nói tỉ mỉ, hiện tại chị phải đi học trước.
- Ừm.
Thừa dịp trong lúc Hoắc ba ba không theo dõi, An Vô Dạng lén lút tìm tới điện thoại di động, ở trên giường gởi tin nhắn.
- Tiểu Béo, tớ có một việc giấu diếm cậu rất lâu rồi, giờ muốn thẳng thắn với cậu [ che mặt ]
Tiết Tễ Dương nhìn thấy tin nhắn của bạn tốt, tâm tình phức tạp gửi lại.
- Anh em tốt, tớ cũng có một việc giấu diếm cậu rất lâu muốn thẳng thắn với cậu.
Hướng phát triển thành ra thế này An Vô Dạng không nghĩ tới...
- Ừm, vậy cậu nói trước hay là tớ nói trước đây?
Tiết Tễ Dương đáp.
- Chúng ta đồng thời gõ chữ đi, ai gõ xong trước thì người đó gửi trước.
-OK.
An Vô Dạng mím môi, vùi đầu đánh chữ.
- Tớ đã kết hôn sinh con.
- Tớ là gay.
Hai đứa từng người nhìn màn hình điện thoại di động của bản thân: "..."
- Đờ mờ...
- Đờ mờ...
Tiết Tễ Dương kinh ngạc đến ngây người, không dám tin tưởng.
- Cậu làm lớn bụng của bạn học nữ? Phụng tử thành hôn?
An Vô Dạng ngơ ngác mà gửi lại.
- Không phải, là người khác làm lớn bụng của tớ, chuyện đó không phải là trọng điểm, cậu là gay?
Tiết Tễ Dương ngơ ngẩn mà gửi lại.
- Đúng đấy tớ là gay, nghỉ đông đã cùng bạn cùng phòng của tớ ở cùng một chỗ, đó không phải là trọng điểm, cậu cậu cậu... Làm lớn bụng cậu? Cậu lừa tớ?
An Vô Dạng vẻ mặt phức tạp gửi lại.
- Không có lừa cậu, tớ thiên phú khác người, đứa nhỏ đều sắp đầy tháng, muốn mời cậu tới uống rượu mừng. Bạn cùng phòng? Vậy cũng mang tới cùng nha, quen biết một chút.
Tiết Tễ Dương không lấy lại tinh thần kịp, giống như một kẻ ngu si.
- Đối tượng của cậu cũng là đàn ông?
"Nếu không làm sao có thể?" An Vô Dạng trực tiếp gọi điện thoại đến, nói ra: "Hắn là ông chủ của ba mẹ tớ, lớn hơn so với tớ mười hai tuổi, chúng tớ ở quán bar xảy ra tình một đêm rồi quen biết, bất ngờ chứ hả?"
Tiết Tễ Dương: "Đờ mờ... Đờ mờ..." Ngoại trừ đờ mờ vẫn là đờ mờ.
Đây cũng quá mẹ nó bất ngờ.
Tiểu Béo đã quen An Vô Dạng thành thật đôn hậu, đơn thuần thẹn thùng, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
"Không đúng, không thể, cậu không phải đang đi học sao?"
"Lừa cậu đó." An Vô Dạng nói: "Thi đại học qua không bao lâu thì trúng thưởng, chính là lần chúng ta đi quán bar đó, cậu nhớ tới chứ? Tiệc chia tay cao trung"
"Nhớ tới nhớ tới." Tiểu Béo làm sao sẽ không nhớ rõ: "Ông đây bị con gái ở đó ghét bỏ vì còn mập như heo."
Tạ Nhiễm từ bên cạnh ngẩng đầu lên: "Các người nói cái gì?"
"Không nói gì..." Tiểu Béo quay đầu, dùng giọng nói nhỏ hơn tiếp tục cằn nhằn: "Chậc chậc, bạn tốt cậu nói chuyện yêu đương sau này bị quản chặt chẽ rồi."
An Vô Dạng: "Tớ cũng thế."
Tiết Tễ Dương: "Người yêu của cậu sẽ xem điện thoại di động của cậu sao?"
An Vô Dạng: "Không xem, hắn chỉ giữ thôi."
Tiết Tễ Dương sờ mũi một cái, chuyện này thật lúng túng: "Khà khà, kết hôn rồi có đứa nhỏ cũng tốt, ngược lại đời tớ định là sẽ không có con, đúng rồi, tớ có thể làm cha nuôi sao?"
An Vô Dạng nói: "Có thể a, cậu không ngại bảo bảo có mấy người cha nuôi chứ."
Tiết Tễ Dương suy nghĩ lại: "Vậy hay là làm chú đi, ha ha."
Không biết từ lúc nào, Tạ Nhiễm đã ở phía sau cậu, cằm đặt trên bả vai cậu, một dáng vẻ quang minh chính đại nghe "trộm".
"Được, vài bữa đưa thiệp mời cho hai người a " An Vô Dạng hỏi: "Đúng rồi, người yêu cậu tên gọi là gì?"
Tiết Tễ Dương quay sang bên cạnh nhìn một chút, nói ra: "Tạ Nhiễm, có nghĩa là hoa tàn hoa nở, không nhiễm một hạt bụi nào."
An Vô Dạng cười nói: "Tốt, tớ nhớ kỹ."
Lúc này cửa mở ra, Hoắc Vân Xuyên đi tới, đi theo phía sau là người làm đang bưng một chậu nước.
An Vô Dạng lập tức giấu điện thoại di động đi, ngoan ngoãn ngồi vào một bên mép giường, mềm giọng kêu một câu: "Vân Xuyên."
Hoắc Vân Xuyên gật đầu đáp: "Ừm, đến ngâm chân." Hắn chỉ cho người làm chổ để chậu gỗ, sau đó ngồi xổm xuống thay An Vô Dạng kéo ống quần pyjamas lên, cầm đôi chân kia bỏ vào màu trong nước ấm.
Ngâm, xoa bóp, lập lại nhiều lần dằn vặt gần hai mươi phút.
Làm như vậy có thể trị thể hư, chứng huyết khí không thông.
Hoắc Vân Xuyên biết thân thể thiên sứ không coi như cường tráng, vì vậy thừa dịp mới vừa sinh con xong, điều dưỡng lại thân thể cho thiên sứ một chút.
Liên quan với chuyện chăm sóc sức khỏe sau khi sinh, Chương Nhược Kỳ đã mời cho con dâu một hộ lý, chuyên môn chăm lo những việc trong tháng.
Hiện tại chi tiêu ăn mặc của An Vô Dạng, sinh hoạt hằng ngày, đều tinh tế vô cùng.
Hoắc ba ba thương cậu, đều đem sự việc ôm đồm hết trên người mình, mỗi lần đều làm siêu cấp nghiêm túc.
Hộ lý ở đây làm việc mấy ngày, cảm nhận chính là không giúp được gì cả.
Chuyện cô muốn làm, nam chủ nhân kia đã cướp đi làm.
Sau đó cô chỉ có thể chăm đứa nhỏ, cướp nguồn sống của dì Trương.
Rồi sau đó hộ lý lại tuyệt vọng phát hiện, cô cướp không phải sự sống của dì Trương, mà là sự sống của nam chủ nhân trong nhà.
"..." Chính là tuyệt vọng như thế!
"A..." An Vô Dạng kêu một tiếng, bởi vì gan bàn chân bị ba ba Đôn Đôn nhấn có hơi đau.
Cậu rụt rụt chân về phía mình, nhưng không thể rút trở về.
"Đừng nhúc nhích." Hoắc Vân Xuyên cầm thật chặt bàn chân An Vô Dạng, không cho cậu giật về: "Thân thể của em kém như vậy, hiện tại không điều dưỡng tốt, sau này làm sao sinh hoạt?"
Quá yếu, hắn căn bản không dám xuống tay.
Hiện tại chỉ là ngậm ở bên miệng, cố gắng nhìn.
An Vô Dạng nghi hoặc khó hiểu mà nhe răng, thân thể của chính mình lẽ nào rất yếu sao?
Cậu không cảm giác được, dù sao nhiều năm trước đây, không có cảm mạo nóng sốt, cũng không có đau đầu nóng lạnh.
Mới bắt đầu bác sĩ đúng là đã nói dinh dưỡng không đủ.
Mà bây giờ cúi đầu gãi gãi trên cái đùi đầy thịt của mình, rõ ràng đã bụ bẫm rồi mà.
An Vô Dạng hỏi: "Anh không cảm thấy tôi mập sao?"
Hoắc Vân Xuyên: "Không cảm thấy, em như vậy rất vừa vặn."
Bóp chân xong, nam nhân cấm dục gần một năm ngẩng đầu lên, đem dáng người An Vô Dạng ngắm qua một lần.
Thiếu niên so với lần gặp gỡ ban đầu đẫy đà không ít, hai gò má không còn gầy gò, cái trán no đủ da dẻ mềm mịn, con mắt to tròn, lúc cười tủm tỉm nhìn người, rất quyến rũ.
Có thể bởi vì đã sanh đứa nhỏ, bên trong đơn thuần nhiều ít pha thêm một chút mê người.
Vật trong quần Hoắc tổng tài cứng rắn đứng lên, sau đó bưng chậu gỗ đi đỗ nước rửa chân cho thiên sứ.
Buổi tối, hai chân trắng nõn được hắn tỉ mỉ rửa sạch, đáng thương bị hắn mượn dùng cả một đêm.
An Vô Dạng ngoại trừ thẹn thùng, hoàn toàn không biết làm sao.
Bởi vì khoảng thời gian này được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, chỉ là mượn chân của mình nửa giờ, so với khổ cực của đối phương mà nói, tựa hồ không đáng nhắc tới.
Xong việc rồi, Hoắc Vân Xuyên dùng khăn mặt ấm chà lau chân một lần cho thiên sứ, sau đó thoa lên kem dưỡng ẩm cơ thể: "Ngoan, ngủ đi."
Âm thanh trầm thấp nặng nề kèm theo tiếng ngáp của hai thiên thần nhỏ.
An Vô Dạng nỗ lực mở mắt ra, nhớ chính mình còn có chuyện quan trọng muốn nói với Hoắc Vân Xuyên.
Nhưng là buồn ngủ quá, chỉ kêu một tiếng "Vân Xuyên" cậu liền rơi vào trong mộng đẹp.
Gương mặt Hoắc ba ba hơi bất ngờ, hôn một cái lên trán thiên sứ, rồi hôn một cái lên trán thiên sứ bé nhỏ.
Hạnh phúc đau khổ một ngày tới đây còn không có kết thúc.
Đêm khuya Hoắc đại tổng tài còn đang xử lý công việc.
Khu làm việc bố trí ở một góc phòng ngủ, cách giường lớn không xa không gần.
Hoắc tổng sử dụng bàn phím tĩnh điện, cho dù là gửi bưu kiện cũng sẽ không phát ra âm thanh.
Trong tay hắn bưng một chén trà đậm, vừa uống trà giúp nâng cao tinh thần, vừa xem văn kiện.
Khi đối mặt với công việc cùng hợp tác với đối tác, cũng không như lúc đối mặt với thiên sứ tràn đầy nhu tình mật ý.
Đọc được một phần văn kiện, Hoắc Vân Xuyên khẽ nhíu lại lông mày không vui: "..."
Hắn giơ ngón tay lên, ở trên bàn phím lên lên xuống xuống, gửi ra ngoài.
Làm việc đến mười một giờ rưỡi, theo thói quen trước khi ngủ Hoắc đại thiếu đi tắm một chút, lần thứ hai đi vào buồng tắm, đơn giản tắm rửa xong mới trở về giường ngủ.
Loại tiết trời không lạnh không nóng thế này, bên người có thêm nguồn nhiệt là một chuyện rất thoải mái.
An Vô Dạng ở trong mộng cảm thấy bên người ấm áp thật dễ chịu, đặc biệt rất thoải mái, cậu cứ như vậy nhích tới gần.
Hoắc tổng Bị An Vô Dạng dùng hai má vô ý thức cọ ngực, thân thể một trận khô nóng: "..."
Ngày thứ hai tỉnh lại, An Vô Dạng phát hiện người đàn ông bên người không ở cạnh mình như thường ngày, tựa hồ là đi tập thể dục rồi.
"Đôn Đôn?"
Đôn Đôn cũng không ở đây, hẳn là đang ở gian phòng bên cạnh được dì Trương chăm sóc.
Thiếu niên ngủ đủ giấc, buổi sáng thức dậy làn da trắng nõn bóng loáng, sau khi rửa mặt liền trở nên trong suốt, trạng thái cực kỳ tốt.
Nhưng mà An Vô Dạng đối với sắc đẹp của mình không quá để ý.
Cậu mặc vào áo khoác bằng bông, ngồi ở bên giường ngây ngẩn một hồi.
Sau đó đi rửa mặt chải đầu, ngồi ở trên ghế salông trong phòng, chờ đợi dì người làm đưa bữa sáng tới.
Thông thường bữa sáng của An Vô Dạng được đưa lên, Hoắc Vân Xuyên cũng sẽ trở về.
Nam nhân cả người mồ hôi sẽ đi phòng tắm chiến đấu một hồi, rồi ngồi xuống cùng với An Vô Dạng ăn điểm tâm.
Thiên sứ ở trong đáy lòng không coi như hoạt bát, lúc thường không nói chuyện đùa cậu thì cậu luôn im lặng.
Thiên sứ chủ động thân thiết với người khác trong tình huống cực kỳ hiếm hoi mới có thể nhìn thấy.
Nào như bây giờ, An Vô Dạng hướng Hoắc Vân Xuyên mềm mại chào hỏi một tiếng: "Sớm."
Sau đó liền hết sức chuyên chú mà ăn đồ ăn.
Hoắc ba ba nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu, đem đồ ăn ngon chuyển qua trước mặt cậu.
"Ừm, anh cũng ăn a." An Vô Dạng nói, bánh đậu đỏ ngày hôm qua ăn rồi.
Bởi vì cậu cảm thấy ăn ngon ngày hôm nay lại làm.
Kỳ thực chân tướng sự tình cũng không hẳn là không phải như vậy.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên gắp lên một món chính mình dặn dò nhà bếp dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất làm ra, cho vào trong miệng.
Ngọt mà không ngấy, chẳng trách được thiên sứ yêu tha thiết.
Đủ loại điểm tâm khác, hoặc thêm táo hồng, hoặc hạch đào, ăn ngon mà không ngán.
Ngược lại nam nhân muộn tao này không nói ra, An Vô Dạng tuổi còn nhỏ sẽ không biết đối phương ở trên người mình bỏ ra bao nhiêu tâm tư.
"Anh tối hôm qua ngủ rất trễ sao?" Thiếu niên quan tâm nói.
"Không phải rất muộn." Hoắc Vân Xuyên trả lời.
"Ồ." An Vô Dạng có chút chần chờ nắm cái muỗng: "Ngược lại nên ngủ trước mười hai giờ, sẽ tốt hơn, anh sau này cố gắng đừng thức quá mười hai giờ?"
Là một người chỉ có mình bị người khác quản, trước khi sinh Đôn Đôn, cậu vẫn luôn không có để ý tới chuyện của Hoắc Vân Xuyên, đây là lần đầu tiên nhỏ giọng nói ra.
Hoắc Vân Xuyên kinh ngạc, vừa thức dậy đã ăn một cân đường hắn gật gật đầu: "Được."
An Vô Dạng lại hỏi: "Đôn Đôn tối hôm qua tỉnh dậy mấy lần? Có đái dầm không?"
Hoắc ba ba trả lời nói: "Tỉnh dậy hai lần, tiểu hai lần."
Nhớ tới con trai một bên vừa ăn vừa rãi nướ© ŧıểυ, lão đàn ông theo chủ nghĩa hoàn mỹ sắc mặt bình tĩnh, không dự định chia sẻ với thiên sứ.
"Khổ cực anh." An Vô Dạng nói như vậy, cảm thấy được Hoắc Vân Xuyên phải chăm sóc mình và Đôn Đôn, lại phải xử lý công việc, đặc biệt khổ cực: "Chờ tôi ra tháng, tôi có thể thay phiên với anh đồng thời chăm sóc Đôn Đôn vào ban đêm."
"..." Hoắc tổng tài trong lòng nghĩ chính là, tối hôm qua con trai khóc vang động trời như vậy em vẫn cứ ngủ như là heo, thức dậy nỗi sao.
Không có khả năng.
Vì thế hắn lười phản bác thiên sứ.
Không lâu sau đó, Hoắc Kiêu tìm người thiết kế xong thiệp mời, được nhân viên đưa đến nhà.
Thiệp mời làm rất tinh xảo, sau khi cha con Hoắc gia nghiệm thu cảm thấy rất ok.
Vì vậy phân phát xuống, để từng người viết thiệp của mình.
An gia năm mươi thiệp, Hoắc Kiêu tìm An Vô Dạng xin địa chỉ, tự mình gọi người đưa tới.
Kỳ thực thêm vào hao hụt trong dự tính, tổng cộng là sáu mươi thiệp.
Ông cụ Hoắc tự mình lấy vài thiệp, chắc là mời bạn cũ của ông.
Hoắc Vân Xuyên cùng An Vô Dạng bên này cũng cầm về không ít, mà chủ yếu là bạn thân cùng đối tác làm ăn của Hoắc Vân Xuyên.
Thiếu niên mở ra điện thoại di động của mình gửi tin, cảm thấy tiệc đầy tháng của con trai bảo bối một đời chỉ có một lần như vậy, cho nên có thể mời cậu đều mời.
Giúp cậu viết thiệp, dĩ nhiên là Hoắc đại tổng tài.
Ba ba Đôn Đôn một bàn tay cầm bút máy chữ viết rồng bay phượng múa, vô cùng cứng cáp mạnh mẽ, làm người ước ao.
An Vô Dạng thắc mắc: "Vậy thiệp mời làm sao đưa đi?"
Hoắc tổng liếc hắn nhìn cậu một cái: "Em hỏi rõ địa chỉ, có người đi đưa."
Trong đầu An Vô Dạng, nhất thời hiện ra cảnh tượng tài xế Hoắc gia mở cửa chiếc Rolls-Royce đi đưa thiệp mời... Sau đó lắc lắc đầu, cảm thấy rằng không thể nào.
"Ừm! Vậy tôi đi hỏi địa chỉ."
An Vô Dạng nghĩ đến những người mình muốn mời, gửi đi một dòng tin mừng, vừa không thất lễ cũng không đường đột.
Mấy chữ này cậu đã suy nghĩ rất lâu, bởi vì không muốn bị người cảm thấy được mình đòi tiền lì xì.
Bất quá người gửi địa chỉ lại cho cậu vẫn rất ít.
Giống nhau đều nói mình không rảnh, hoặc là nói thẳng không tiện, còn có người kinh ngạc cậu sao lại kết hôn sinh con sớm như vậy?
Nháy mắt một phen trêu chọc sau thì chúc mừng cậu, sau đó còn lại đều không đến.
An Vô Dạng trước không nghĩ tới tình huống như thế, lục tục nhận được tin trả lời mới tiếp nhận sự thực.
"Được, không sao cả, quấy rầy ròi! Chúc mọi người vui vẻ, bạn học cũ!"
Thiếu niên không quá vui vẻ, tâm bình khí hòa trả lời mỗi một người nói thật không tiện, biểu thị chính mình quấy rầy.
Thật sự, trước đó cần phải suy tính tình huống thành thế này mới đúng.
Không phải chính mình phát thiệp người khác sẽ nể tình...
Thiên sứ tự mình làm thống kê một chút, cuối cùng đem sáu bạn học cùng tên của một thầy giáo, giao địa chỉ cho Hoắc ba ba, trong đó còn có một người là người yêu của bạn cậu, mới đủ sáu thiệp.
Hoắc Vân Xuyên liếc một cái, nhàn nhạt nói: "Sáu là số tốt, không sai đâu."
"..." Một mặt quật cường thiên sứ nhịn xuống không khóc.
Hoắc đại thiếu ôm bảo bối của mình lên đùi, nắm lấy tay cậu đồng thời viết thiệp mời cho sáu người " bạn" đã nể tình kia.
Hoắc đại thiếu trái lương tâm thở dài nói: "Chữ viết Dạng Dạng nhà chúng ta thật là đẹp mắt."
Cao thủ viết chữ Dạng Dạng cầm bút máy nỗ lực nhịn xuống không cười: "Phốc..." Nhưng là không nhịn nỗi!