Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 126: Phiên ngoại 6: về đôn đôn

« Chương Trước
“Được.” Hoắc Vân Xuyên cùng con trai ôm nhau một chút, rồi đẩy đối phương ra, quay trở về ôm lấy bả vai An Vô Dạng: “Trở về thôi.”

Hắn nói, thuận tiện giao hành lý cho Hoắc An.

…… Giống như loại hành vi chỉ cần vợ không cần con trai, thân là con trai ruột--Hoắc An trừ tập mãi thành quen còn có thể làm thế nào?

“Đi thôi.” Cậu tiếp nhận hành lý.

Hơn nữa hôm nay nhận được món quà mình thích, oán khí tích tụ trong lòng đối với ba ba đại móng heo, đã sớm tiêu tan.

Vì thế vô cùng cao hứng đi theo ở phía sau cầm hành lý, tự biết thân biết phận đảm đương trách nhiệm của bóng đèn.

“Ba ba……” Sau khi về đến nhà, trơ mắt mà nhìn hai người bọn họ vào phòng, Hoắc An tức giận ngậm miệng, chính mình gọi điện thoại báo với ông nội bà nội, ba ba đại móng heo nhà bọn họ đi công tác đã bình an trở về, công việc nghe nói cũng xử lý khá tốt, không cần lo lắng.

Hoắc phu nhân nói chuyện điện thoại với cháu ngoan hết sức vui vẻ, nói xong còn có chút không đành lòng cúp điện thoại, suy cho cùng mấy ngày này, Hoắc An vội chuyện thi đại học, đã gần một tháng không trở về nhà cũ, bọn họ rất nhớ nhung.

Hoắc phu nhân hỏi: “Vậy ba con bọn họ đâu?”

Hoắc An nghe vậy, mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu: “Nga, đang nghỉ ngơi đấy ạ.”

Sau đó bỏ xuống valy hành lý không ai quan tâm tới, trở lại trong phòng của mình.

Cậu thấy may mắn chính là, phòng kế bên không phải của hai ba ba, nên rất an tĩnh.

“Con cúp máy đây.” Hoắc An nói.

“Được, không cần học tập quá vất vả, thành tích không quá tệ là được rồi.” Hoắc phu nhân dặn dò.

“Vâng.” Kết thúc cuộc trò chuyện với bà nội, cậu ngồi ở trên ghế, lấy ra chìa khóa xe trong túi, đặt ở lòng bàn tay thưởng thức.

Chờ thi đại học kết thúc, sẽ đi thi bằng lái, cậu nghĩ trong lòng.

Sau đó mở ra ngăn kéo ném chìa khóa vào trong, lấy ra một xấp bài thi thật dày, dùng tốc độ thật nhanh giải đề.

Vẫn luôn làm cho đến buổi chiều 5 giờ, Hoắc An lên trên giường ngủ một giờ, lúc tỉnh lại bầu trời đã ráng màu, mặt trời chiều ngã về tây.

Không nhớ rõ là ai đã nói, một người ngủ trưa đến chạng vạng, sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện nội tâm chính mình hãm sâu trong cô độc.

Hoắc An cảm nhận một chút, biểu tình trở nên rất khó coi, bởi vì bụng quá đói.

“Dì Lâm ——” Thân thể cậu đang phát triển, tay chân nhũn ra bò dậy tìm ăn.

“Đôn Đôn tỉnh rồi?” Bây giờ cả nhà vẫn duy trì thói quen kêu Đôn Đôn như cũ, bao gồm cả dì bảo mẫu chăm cậu khi còn nhỏ: “Đi, vào phòng khách ngồi, dì múc canh cho con.”

Dì Lâm nói, năm nay bà đã 55,

cũng đã sắp về hưu.

Dì Trương đã hơn sáu mươi, mấy năm trước đã về nhà dưỡng già.

“Ba ba,” Hoắc An đến phòng khách, kêu một câu với người ngồi ngay ngắn ở bên cái bàn, ánh mắt nhìn vẻ mặt chây lười của ba lớn: “Ba nhỏ con đâu?” Cậu hỏi.

“Ngủ.” Hoắc Vân Xuyên nói.

“Mệt như vậy?” Hoắc An nói, tìm ghế dựa ngồi xuống, lại nhìn Hoắc Vân Xuyên hai mắt, trong lòng hiểu rõ, ba nhỏ cậu không phải mệt, mà là bị lăn lộn……

Khụ khụ, hai lão phu phu này, vẫn cứ dính nhau như vậy.

Thiếu niên đã mười tám tuổi hiểu được không ít, ngầm bĩu môi, làm bộ thuần khiết ngây thơ, cùng ba lớn ăn một bữa cơm tối trong im lặng.

Ban đêm hơn 10 giờ, Hoắc An nghe được động tĩnh, hình như là ba nhỏ cậu tỉnh.

“Xuy.” Thiếu niên vui sướиɠ khi người gặp họa trốn trong ổ chăn cười trộm, bởi vì ba nhỏ tỉnh, khẳng định là ba lớn vừa làm người yêu lại làm ba ba mà hầu hạ.

Dù sao, mười mấy năm cũng như một ngày.

Ba nhỏ cậu a, chính là số mạng hưởng phúc.

Trải qua một buổi trưa lăn lộn, An Vô Dạng chỉ cảm thấy eo chân

của mình, chỗ nào cũng không thoải mái…… Nếu có lần sao, cậu hẳn là nên giữ vững điểm mấu chốt, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt khi đối phương yêu cầu quá độ.

Nói chung cũng kỳ quái, Hoắc Vân Xuyên là người gần năm mươi, ở trên giường lăn lộn, quả thực giống y như đúc trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, không có chút dấu hiệu thanh tâm quả dục nào……

Lại nói chính là, tới khoảng ba mươi tuổi, An Vô Dạng cảm thấy du͙© vọиɠ của mình đột nhiên tăng lên không ít, quả thật là tới thời kỳ lang hổ chi niên.

Cho nên suy nghĩ kỹ lại, nhiệt tình của Hoắc Vân Xuyên đối với giường sự không có biến mất, cũng là một chuyện tốt.

Khụ khụ, suy cho cùng An Vô Dạng cũng không rõ ràng lắm, chính mình khi nào sẽ vượt qua giai đoạn này, là bốn mươi? Hay là bốn mươi lăm?

Dù sao năm nay ba mươi bảy, hết thảy đều khá tốt.

Mấy năm học đại học, An Vô Dạng trời xui đất khiến bị Quý Minh Giác lôi kéo đầu tư vào con đường điện ảnh, qua bốn năm trong tay cũng kiếm lời được một số tiền.

Sau khi tốt nghiệp tự mình bỏ vốn, mở một chuỗi cửa hàng bán điểm tâm, thực hiện lý tưởng làm ông chủ nhỏ đã lâu.

Hiện tại cuộc sống hằng ngày của hai vợ chồng chính là, Hoắc Vân Xuyên quản tập đoàn lớn của Hoắc Vân Xuyên, An Vô Dạng quản cửa hàng nhỏ của An Vô Dạng, mặt ngoài thì không can thiệp lẫn nhau, nhưng kỳ thật nơi chốn đều có dấu vết của đối phương.

Từ khi Hoắc An hiểu chuyện tới nay, cậu cần phải thừa nhận, hai người ba ba của cậu, là một đôi bạn đời ngọt ngào nhất cậu từng gặp qua.

Trong đó nguyên nhân quan trọng nhất, dĩ nhiên là bởi vì bản thân ba nhỏ cậu đã được xưng là Tiểu Điềm Điềm, tính cách cũng đủ ngọt.

Nếu chỉ dựa vào một mình ba lớn, ha hả.

Đúng vậy, danh hiệu Tiểu Điềm Điềm của An Vô Dạng, các fan treo trên đầu cậu mười mấy năm, vẫn như cũ không gỡ xuống được.

Đến sau đó, Tiểu Điềm Điềm làm ông chủ nhỏ, thường xuyên rút thăm trúng thưởng đưa bánh kem trên Weibo, cho một lần là mấy chục cái.

Mấy năm nay fan yên lặng được cậu nuôi béo, không biết có bao nhiêu.

Nhưng mà An Vô Dạng vẫn không hiểu được ưu sầu của thể chất ăn là béo, lâu lâu liền cười tủm tỉm mà post sản phẩm mới lên Weibo, mời mọi người nếm thử miễn phí thức ăn mới.

Sau đó một chuỗi cửa hàng mở ở khăp nơi, các fan vô luận ở thành phố nào cũng có thể ăn được bánh kem An Tâm.

Ừm, thể trọng gì đó cũng không cần so đo, mỗi tháng nhóc con duy trì ít nhất một lần tới cửa hàng bánh kem.

Mười mấy năm dài làm bạn đời, lập tức sắp đến ngày kỷ niệm

tròn mười tám năm kết hôn của bọn họ.

An Vô Dạng chuẩn bị ra mắt với các fan một vài món ngon mới, đến lúc đó dựa vào diễn đàn của fans phát miễn phí một phần bánh kem tình yêu.

…… Nguyên bản kế hoạch là như thế.

Khoảng cách đến ngày kỷ niệm kết hôn còn một đoạn thời gian, An Vô Dạng đến tổng cửa hàng ở gần nhà, nếm thử bánh kem thợ làm bánh mới làm ra cho ngày kỷ niệm hoạt động.

Cậu đã ba mươi bảy, mặc một bộ trang phục hè hưu nhàn màu nhạt, đứng ở giữa một đám người trẻ tuổi, thoạt nhìn so với người ngoài hai mươi không có gì khác nhau.

“Độ ngọt của món này vừa phải, tương đối thích hợp với khẩu vị của tiên sinh nhà tôi.” An Vô Dạng chỉ vào dâu tây vừa nếm thử: “Vị ngọt của dâu tây cũng có thể tương đối thích hợp với con gái.”

Suy xét thấy đa số fans đều là nữ giới, cậu cảm thấy dâu tây hẳn là rất được yêu thích.

Thợ điểm tâm lấy tới một khoản chocolate: “Ngài nếm thử cái này, chủ đề chocolate, tôi cảm thấy cũng rất thích hợp với hoạt động của ngày kỷ niệm.”

“Ừm.” Xét thấy chocolate tương đối ngọt, An Vô Dạng vẫn không thích cho lắm, cậu lấy lại đây cắn một miệng nhỏ, nhanh chóng cau mày nói: “Quá ngọt……”

Sau đó buông bánh kem xuống, quyết định nói: “Chủ đề này không cần suy xét, cứ làm món chính là dâu tây đi.” Suy cho cùng thì chua chua ngọt ngọt, cậu ăn cũng thấy không tệ lắm.

“Được.” Thợ điểm tâm vội nói, thuận tiện hoài nghi, chính mình làm bánh kem chocolate thật sự tệ như vậy sao?

Chỉ ăn một chút bánh kem chocolate nhỏ, non nửa ngày kế tiếp, An Vô Dạng vẫn luôn cảm thấy buồn nôn.

Cái cảm giác này có chút giống như đã từng gặp rồi, nhưng mà không thể nói.

“Thật là, không phải là có con nữa chứ?” An Vô Dạng nói thầm, tự làm mình hoảng sợ: “Không thể nào?”

Ý niệm đáng sợ, dọa mình sợ tới mức sắc mặt hoảng loạn.

Chính là cậu nghĩ, Hoắc Vân Xuyên năm nay đã bốn mươi chín, mình cũng đã ba mươi bảy, hơn nữa vẫn luôn mang đồ bảo bộ……

…… Vì an toàn cậu quẹo vào tiệm thuốc mua que thử thai.

Trong lúc tâm tình lộn xộn, phân không rõ là chờ mong hay là sợ hãi.

Chỉ là nghĩ…… Lỡ như là thật sự thì làm sao bây giờ?

Vậy hai cha con kia không phải sẽ bị hù chết sao?

An Vô Dạng nghĩ như thế, đành nắm tóc cầu nguyện, nếu là có thật, sẽ khiến cho gà bay chó sủa.

Nhưng mà ngày buổi sáng hôm sau, cậu ngồi ở trên bồn cầu toilet, lén lút kiểm tra một chút, hai vạch.

“……” An Vô Dạng ôm đầu, nghẹn thật lâu, lộ ra một gương mặt đỏ rực, lại lấy ra một cây que thử thai mới, kiểm tra thêm một lần.

Kết quả không có bất cứ khác biệt gì với lần đầu tiên.

Thực tốt quá, cậu kéo quần lên, thu hồi hai cái que thử thai, trở về ngủ bù một giấc

—— buồn cười chính là cậu còn tưởng rằng chính mình gần đây mệt rã rời là bởi vì do mùa hè tới!

Ông bầu sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, nam nhân trong nhà cùng con trai đều không ở nhà.

“Dì Lâm, những cái hộp nhỏ gửi chuyển phát nhanh dì để chỗ nào rồi? Con muốn dùng hai cái một chút.” An Vô Dạng sau khi rời giường, bắt đầu thực hiện kế hoạch của chính mình.

“Ai, ở chỗ này, để dì lấy cho con.” Dì Lâm nói, tay chân lanh lẹ cầm hai cái hộp đưa cho cậu.

Không lớn lắm, chỉ có thể đựng một ít đồ vật nhỏ, ví như que thử thai.

Sau khi cho vào dùng thùng giấy đóng gói lại, biến thành một hộp quà tặng màu phấn hồng cùng màu xanh da trời, rất xinh đẹp.

Bởi vì không thể xác định trăm phần trăm giới tính bảo bảo, cho nên An Vô Dạng dùng lụa màu hồng phấn cùng màu xanh lam.

Sau khi hoàn thành xong đem hai cái hộp quà chia ra giao cho hai người nhân viên trong tiệm, nhờ bọn họ một người đưa đến tổng công ty Hoắc thị, một người đưa đi trường cao trung X ban nhất.

Nhân viên tặng quà tiệm điểm tâm An Tâm, mặc đồng phục trong tiệm, dễ dàng vào tổng công ty Hoắc thị, thậm chí được đãi ngộ rất ân cần.

“Ừm?” Hoắc Vân Xuyên nhận được hộp quà, nghi hoặc, bánh kem? Sao nhỏ như vậy.

Ôm tâm trạng tò mò cùng sủng nịch, hắn buông công việc trong tay, vô cùng nghiêm túc mà mở ra hộp quà thoạt nhìn là do tự tay thiên sứ đóng gói.

Sau đó trong nháy mắt mở hộp ra, Hoắc Vân Xuyên đã biến thành một pho tượng.

Cao trung X ban nhất, một nhân viên cầm theo hộp quà ở cửa, nói với một bạn học nam đi qua bên người: “Xin chào bạn, xin hỏi có thể giúp tôi gọi Hoắc An thiếu gia một chút hay không.”

Bị người gọi lại không phải ai khác, đúng là Lục Uất Trì.

Vốn dĩ rất không kiên nhẫn, nhưng là cái tên Hoắc An làm y biến sắc một trăm tám mươi độ, lập tức cười nói: “Hoắc An đúng không?”

Nhân viên: “Đúng vậy cảm ơn.”

Lục Uất Trì: “Đưa cho cậu ta sao, tôi giúp anh đưa vào cho.” Y đặc biệt bá đạo mà quyết định, ở dưới tình huống nhân viên không chú ý đã cầm hộp quà đi, một đường mang đến bàn của Hoắc An.

Lục Uất Trì gõ gõ cái bàn: “Hoắc An thiếu gia.”

Thanh âm xa lạ cùng ngữ điệu thấy thế nào cũng lộ ra hương vị thiếu đánh: “Chuyện gì?” Hoắc An ngẩng đầu, mặt vô biểu tình mà nhìn y: “Lục Uất Trì?”

Hôm nay ở lớp, bất ngờ cậu lại nhận ra được.

Lục Uất Trì trong lòng một trận vui sướиɠ, ngoan ngoãn đưa hộp quà đến trước mặt cậu: “Có người tặng đồ cho cậu.” Sau đó tròng mắt ngó dải lụa trang trí màu mè, lại không cao hứng: “Là do cậu mua, hay là nữ sinh đưa?”

Hoắc An vừa thấy logo của túi đóng gói, cười nói: “Cảm ơn.”

Đây là ba nhỏ cậu đưa bánh kem tới a, phỏng chừng là sợ cậu đi học đói bụng, ba nhỏ thật là ôn nhu tri kỷ.

“Này……” Lục Uất Trì khó chịu, y muốn biết đáp án.

Nhưng y thấy Hoắc An đã mở hộp, vậy chờ xem đi, nếu thật sự là nữ sinh đưa, chậc chậc…… Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là thái độ của Hoắc An……

“Hửm?” Không phải bánh kem, Hoắc An lấy ra thứ đồ có chút xa lạ, sau khi cậu nhớ tới thứ này là cái gì: “A ——” cao hứng mà đứng lên, cầm que thử thai hai vạch cười toe toét: “Thật tốt quá!”

Có em trai, ha ha ha, thật cao hứng.

Bạn học Lục Uất Trì, thấy thứ đồ trong tay Hoắc An, tức khắc cảm thấy trời đất quay cuồng, rất muốn hôn mê.

Cho nên nói, Hoắc An con cũng đã có, thật là không cam lòng mà……

“Tôi sắp có em trai.” Hoắc An vui vẻ, nên tùy tiện tìm một người chia sẻ niềm vui sướиɠ của mình, người đứng ở trước mặt cậu chính là bạn học Lục Uất Trì, bị cậu hai tay bắt lấy bả vai lay qua lay lại.

Từ từ!

Em trai?

Bạn học Lục Uất Trì một giây đồng hồ đã sống lại, nhưng là, nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt cùng bàn tay hữu lực trên vai, y vẫn như cũ thừa nhận mình sắp hôn mê rồi.

Hoàn
« Chương Trước