Chương 64
Giản Lộ gia nhập tập đoàn phu nhân ở nhà. Giống như tất cả những phu nhân khác, Giản Lộ chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ chồng của mình là được.
Nhưng cũng có chút không giống, Giản Lộ hoàn toàn không có gánh nặng việc nhà, chồng cô không cho phép cô mệt. Mua đồ ăn, nấu cơm, rửa bát, tất cả đều không nhờ tay Giản Lộ chạm vào. Giản Lộ cũng vui vẻ nhàn nhã, hết cả một ngày, thậm chí cả ngày không cần ra khỏi nhà. Đổi lại mà nói, Giản Lộ trở thành người phụ nữ của gia đình chỉ cần hầu hạ chồng mình ở trên giường thật tốt là được.
Buổi sáng ngủ tự nhiên tình, sau khi xem tivi một lúc, giữa trưa Lâm An Thâm về nấu cơm trưa. Cơm trưa xong, Lâm An Thâm ngồi xe về công ty, Giản Lộ ngủ trưa. Tỉnh lại là buổi chiều, có khi lên mạng nghe một chút nhạc hay lên diễn đàn, có khi lật qua vài quyển Doremon, thậm chí có khi Lâm An Thâm về nhà rồi cô mới ngủ dậy. Mà thời gian buổi tối, lại càng không có việc gì để làm, mỗi lần đối phó với Lâm An Thâm đã đủ để thời gian của cô trôi như gió.
Cuộc sống của Giản Lộ không khác gì trư. Mà Lâm An Thâm tựa như một người nuôi trư chuyện nghiệp.
Cho nên, Giản Lộ béo lên.
Lâm An Thâm so lại thắt lưng của cô, báo cáo rất đúng trọng tâm: “Uh, không béo nhiều, chỉ một chút thôi.”
Giản Lộ đứng ngắm nghía trước gương, bình tĩnh nói: “Anh nhìn vậy thôi, em béo lên không ít đâu.”
Lâm An Thâm nghĩ nghĩ, đồng ý nói: “Ừ, đúng vậy, vận động nhiều lên có thể giảm bớt chỗ thừa đó.” Nói cho hết lời, liền lấy quần áo trong tủ vào phòng tắm, vì việc tăng cường độ vận động mà chuẩn bị.
Giản Lộ nắm cục thịt béo của mình, đầu chảy xuống không biết bao nhiêu hắc tuyến.
Nhưng mà cũng may Lâm phu nhân không khinh thường việc mình béo.
Hôm nay, thứ Ba.
Gần đây đề án với Phú Hòa xảy ra chút vấn đề, Lâm An Thâm cần phảy xử lý nhiều chuyện hơn, nhiều ngày phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho Giản Lộ từ sớm rồi mới đi làm.
Sau khi Lâm An Thâm ra khỏi nhà 10 phút, Giản Lộ mặc quần áo, gọi xe đến bệnh viện phụ sản.
Bác sĩ 9 giờ làm việc, 9 giờ 30 Giản Lộ ra khỏi nhà. Nghĩ rằng mình đã đi rất sớm, giữa trưa còn có thể đi mua sắm vài bộ quần áo. Nhưng vào bệnh viện vừa thấy, cả sảnh đều là bà bầu, mẹ đang ôm con, hay gọi đứa con đang đi đằng sau. Lấy số mới phát hiện ra trước mình đã có hơn 10 người rồi. Giản Lộ thầm kêu khổ ở trong lòng, bây giờ những người phụ nữ ở nhà cũng như vậy chứ…
Đợi hơn 2 tiếng còn chưa đến lượt mình, Giản Lộ đi đến chỗ một cô y tá hỏi, phía trước vẫn còn 5 người nữa mới tới cô. Giản Lộ chán nản.
Rốt cuộc cũng đến lượt cô, ai ngờ sau khi bác sĩ tuyên truyền môt lúc thì không cần đến một phút bác sĩ liền mở ngăn kéo lấy đồ, bảo cô đi thử nướ© ŧıểυ là được. Giản Lộ càng thêm buồn bực, đợi 3 tiếng đồng hồ rốt cuộc nói chuyện với bác sĩ được 2 phút.
Lại nghĩ đến mệt như thế nào.
Nhưng mà không buồn bực, chỉ có rất buồn bực.
Đưa ống nướ© ŧıểυ đến nơi xét nghiệm, y tá hỏi cô có ăn bữa sáng không, cô trả lời có, mẫu nướ© ŧıểυ liền lập tức bị trả lại.
Lý do, nướ© ŧıểυ để xét nghiệm phải lấy trước khi ăn.
Hai mắt Giản Lộ như bốc hỏa.
Có vẻ cô ý tá kia không nhìn thấy, miệng còn lẩm bẩm: “Chuyện bình thường như vậy cũng không biết.”
Giản Lộ tức giận quay về nhà!
Chẳng lẽ người không bình thường không thể mang thai sao! Trời biết là cô lần đầu tiên tới bệnh viện phụ sản mà.
Về nhà, mới mở cửa liền thấy Lâm An Thâm ra đón: “Em đi đâu đấy?”
Giản Lộ không muốn nói chuyện mình nghi mang thai cho Lâm An Thâm biết. Dự án với Phú Hòa với chuyện chăm lo cho cô hằng ngày đã khiến anh không lúc nào rảnh rỗi, thứ hai, chưa mang thai mà cô đã bị anh nuôi thành trư rồi, nếu thật sự mang thai, anh còn không tôn cô lên thành phật mà nuôi…? Thích làm đẹp là thiên tính, cô thật sự không nghĩ mình béo, dù có một chút cũng không được. Cho dù mang thai, cô cũng muốn làm người phụ nữ mang thai không thay đổi nhiều lắm.
Nhưng làm bây giờ bị bệnh viện làm cho phát bực, cô không thể quản nhiều như vậy, đáng thương đem chuyện bệnh viện có rất nhiều người, xếp hàng thật đáng ghét, thái độ của bác sĩ với y tá không tốt, buồn bực như thế nào kể tất cho anh nghe.
Lâm An Thâm nhẫn tâm ngắt lời cô: “Vậy kết quả kiểm tra như thế nào?”
Lại nghe thấy cô cười ra tiếng: “Ha ha, thì ra anh cũng không bình thường.” Trong lòng Giản Lộ thấy cân bằng lại.
Lâm An Thâm thấp thỏm: “Giản Lộ, không cười, rốt cuộc… có hay không có?” Anh kích đông sờ sờ bụng cô.
Giản Lộ gõ đầu Lâm An Thâm, lấy kinh nghiêm của mình giáo dục anh: “Lâm tiên sinh, xét nghiệm không thể ăn được, sáng nay em ăn sáng, còn ăn rất nhiều. Đành phải để ngày mai quay lại.”
Lâm An Thâm không thể bình tĩnh, nắm lấy hai tay Giản Lộ: “Ừ!”
Sáng sớm hôm sau, Giản Lộ theo chân Lâm An Thâm đến bệnh viện phụ sản.
Giống như ngày hôm qua lại càng nhiều người hơn nữa.
Lâm An Thâm để cho Giản Lộ ngồi ở ghế chờ anh. Giản Lộ ngoan ngoãn ngồi, trước mắt mọi người đi qua đi lại, đều là các bà mẹ bận rộn, đăng ký, tư vấn, trả tiền, xếp hàng, lấy thuốc, thậm chí là rất nhiều người phụ nữ bụng rất to.
Giản Lộ bỗng phát hiển ra, mình hạnh phúc giống như phật vậy. Trong khi cô phơi bụng ở đây, tất cả mọi chuyện đều có chồng cô lo tất rồi.
Cô nhìn bên sang bên cạnh có một cô gái.
Cô gái ngồi chán cũng nhìn qua bên này.
Giản Lộ nhìn nhìn bụng của cô gái.
Cô gái cũng nhìn nhìn bụng của Giản Lộ.
Hai người nhìn nhau cười.
Cô gái kia mở lời trước: “Chồng chị đi làm?”
“Ừ.” Trong lòng Giản Lộ ngọt ngào: “Chồng em cũng đi rồi?”
Đối phương cười ngọt ngào: “Dạ, đang xếp hàng ở đằng kia.”
Giản Lộ nhìn về phía cô gái chỉ, một hàng dài, có nam có nữ, không biết đâu mới là chồng cô. Nhưng mà Giản Lộ vẫn lễ phép đáp: “Uh. Không để em làm lụng vất vả, rất hạnh phúc.”
Cô gái cười: “Hạnh phúc thì chưa nói tới, đó là việc đàn ông phải làm. Muốn phụ nữ mang thai như thế này còn hối hả ngược xuôi tuyệt đối không thể được. Bụng thành như vậy vốn là do đàn ông làm, phụ nữ chịu tội, dựa vào cái gì đàn ông có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Giản Lộ không nói được gì.
Cô cũng hiểu được mình mang bầu như vậy cũng không cần tự đi làm làm gì, là một việc rất hạnh phúc. Nhưng mà cô thấy cảm nhận được loại hạnh phúc đơn thuần như vậy là được rồi, chưa bao giờ nghĩ đến những gì cô gái kia nói.
Cô gái kia lại hỏi: “Ôi chao, chị bao nhiêu tháng rồi?”
Giản Lộ đáp: “Còn chưa biết. Còn em?”
“Hai tháng.” Cô gái thở dài, “Làm phụ nữ nên chú ý tới cơ thể mình hơn. Kinh nguyệt không tới một khoảng thời gian rồi mới biết.”
Giản lộ đổ mồ hôi, giống như, có vẻ, hẳn là… tháng trước của cô cũng không tới… Tự biết kinh nghiệm của mình không đủ, hiểu biết… cũng ít, cho nên chuẩn bị khiêm tốn thỉnh giáo, cũng không ngờ cô gái kia tiếp tục nói: “May mà lúc em phát hiện ra cũng có thể tính toán được. Tuổi em còn trẻ, không muốn bị một cục thịt đoạt mất tuổi xuân. Kỳ thật em thấy sinh con như vậy sau 30 tuổi là tốt nhất. Còn chị, hẳn là khoảng 25, 26, còn trẻ, chị vẫn muốn hay bỏ?”
Giản Lộ đổ mồ hồi đầm đìa, nói lâu như vậy thì ra là không cùng chí hướng.
Đang định trả lời, đỉnh đầu đã truyền đến giọng Lâm An Thâm: “Muốn.”
Giản Lộ cùng cô gái kia ngẩng đầu.
Hiển nhiên cô gái bị vẻ mặt đen mặt đen như mực của Lâm An Thâm dọa sợ: “Ha ha… Em cũng chỉ nói giỡn thôi… Sinh sớm liền hưởng phúc sớm thôi! Em cũng phải thương lượng anh nhà em một số chuyện… Không quấy rầy hai người nữa…”
Dứt lời, dưới ánh mắt sắc bén của Lâm An Thâm, cô gái kia nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy.
Giản Lộ buồn cười, kéo cánh tay Lâm An Thâm: “Lâm tiên sinh, anh dọa con gái nhà người ta làm gì.”
Sắc mặt anh hơi dịu bớt, nhưng rõ ràng trong lòng vẫn mất hứng: “Em quên lời cô gái kia rồi.”
Giản Lộ đáp ngay: “Được. Đã quên.”
Bây giờ Lâm An Thâm mới vừa lòng, đưa cho Giản Lộ một cái dụng cụ hình tròn bằng plastic: “Ống thử nướ© ŧıểυ của em. Xét nghiệm xong thì chúng ta đi ăn bữa sáng.”
“Dạ.” Giản Lộ nhận lấy dụng cụ, “Anh chờ em ở trên xe là được.”
“Không cần.” Lâm An Thâm từ chối, “Anh ở trước cửa toilet đợi em.”
Giản Lộ thấp đầu, bên tai hơi nóng: “Dạ.” rồi bước nhanh vào toilet.
Đưa nướ© ŧıểυ, Lâm An Thâm dẫn Giản Lộ đến KFC bên cạnh ăn sáng, gọi cho cô một bát cháo gà, một cái trứng, một cái hambuger, một phần khoai, sau lại gọi thêm một phần thịt bò cuộn.
Giản Lộ quẫn: “Lâm An Thâm, em mới chỉ thử nướ© ŧıểυ thôi, cũng không phải lấy máu. Sao lại phải ăn nhiều như vậy!”
Ai ngờ Lâm An Thâm kiên quyết: “Ăn hết.” Xé giấy gói, đưa phần hambuger cho cô, sau đó ăn phần ăn duy nhất của mình là cháo thịt.
Giản Lộ nhìn một bàn đồ ăn trước mặt mình, lòng thầm rên rĩ, đây là muốn bắt đầu cuộc sống dưỡng phật sao… Tiêu hóa nhiều như vậy cũng rất khó…
Sau một giờ có thể trở lại bệnh viện lấy kết quả, ăn xong bữa sáng thì cũng gần tới giờ rồi.
Trong lúc đợi không tránh khỏi lo lắng. Giản Lộ hỏi: “Lâm An Thâm, anh muốn có hay không có?”
Vân đạm phong khinh: “Đều được.”
Giản Lộ không vui: “Anh sợ phiền phức. Ông nội nói anh sẽ không do dự đưa đứa nhỏ sang Mỹ cho ông nuôi.”
Lâm An Thâm suy nghĩ sâu xa rồi ném lại một câu: “Ừ, ý tưởng này có thể xem xét.”
Giản Lộ vỗ mạnh cái bàn, tức giận: “Thì ra là đúng! Trách không được sau khi kết hôn anh vẫn dùng áo mưa!” Thường thường luôn miệng cục cưng, cục cưng, muốn thai long phượng, muốn cố gắng hơn nữa, lại trong lúc cô ý loạn tình mê mà làm biện pháp an toàn. Anh là cố dựng lên cờ hiệu thật to, dụ cô cùng anh làm vận động đây mà! Nếu không… trong thời gian này có chuyện… Giản Lộ thật không biết đến khi nào mới có được cục cưng như vậy!
Giản Lộ trong cơn kích động, giọng cũng lớn hơn.
Bốn phía nhìn lại đây bằng đủ loại ánh mắt.
Một chút, máu nóng lên não, mặt Giản Lộ đỏ không thua gì Quan đại ca. (chắc là Quan Công à?!)
Lâm An Thâm tiếp tục vân đạm phong khinh, uống thìa cháo, còn gõ lên mặt bàn nhắc nhở cô ăn tiếp đi.
Giản Lộ nghẹn một bụng tức, đành phải giả làm đà điểu tiếp tục ăn cháo.
Lúc về bệnh viện nhận kết quả. Lâm An Thâm để Giản Lộ ngồi chờ, nhưng Giản Lộ còn ghi hận ở quán KFC, không để ý anh đi đến chỗ nhận kết quả. Đưa biên lai cho y tá, cô y tá gõ lên bàn phím cái gì, nói đơn giản một câu chờ, một lúc lâu mới nhận biên lai.
Ngẩng đầu nhìn Giản Lộ, bỗng phát hiện người đứng phía sau cô là Lâm An Thâm. Mắt cô y tá lập tức sáng lên. Cô nhận ra người đàn ông này vừa rồi vừa đến lấy ống xét nghiệm.
Y tá cô nương bày ra một gương mặt của thiên sứ mà mỉm cười: “Phu nhân, xin chờ một chút.”
A… Giản Lộ không khỏi rùng mình một cái.
1 phút sau, y tá lấy ra kết quả, rất vui mừng nói: “Chúc mừng ngài, tiên sinh! Kết quả xét nghiệm báo dương tính.”
Hắc tuyến trên mặt Giản Lộ nhiều như thuốc ở bệnh viện. Cô ta rõ ràng là không để ý tới cô…
Lâm An Thâm nhận kết quả, sau khi xác nhận nội dung xong hỏi y tá: “Chúng tôi có cần thử máu nữa không?”
Y tá kiên nhẫn giảng giải: “Bình thường không cần, bởi vì nướ© ŧıểυ đã cho thông số về lượng HCG báo dương tính rồi, đã có thể xác định được. Nhưng nếu anh yêu cầu, chúng tôi có thể lấy máu để xác nhận lại lần nữa.”
Lâm An Thâm nói: “Ngày mai chúng ta lại đến thử máu.”
Y tá lập tức lia bút, cũng mở đèn xanh: “Tiên sinh, đây là phiếu thử máu, sáng mai cầm giấy này sẽ không phải đăng ký nữa, trực tiếp đi lấy máu.”
Lâm An Thâm cầm lấy tờ phiếu. Suy nghĩ một cái lại hỏi: “Có cần bụng rỗng thử máu không?”
Thiên sứ y tá đặc biệt kiên nhẫn: “Không có quy định cứng nhắc như vậy. Chúng tôi lấy máu là lấy giá trị HCG ở trong huyết thanh, đó là giá trị cố định. Nhưng mà tốt nhất vẫn là bụng rỗng lấy máu, bởi vì như vậy có thể loại bỏ rất nhiều yếu tố phụ không tốt cho kết quả.”
Lâm An Thâm gật đầu.
Y tá tận dụng con mắt nhìn người của mình: “Tiên sinh, lần sau anh lại đến kiểm tra cùng phu nhân nhé! Tôi tin tưởng đứa nhỏ sau này lớn lên sẽ cao lớn, đẹp trai như anh, tuyệt đối sẽ được đám con gái hoan nghênh!”
Lâm An Thâm nhận lấy kết quả, nghĩ nghĩ lại để từ túi ngoài vào túi trong.
Y tá cực kỳ thiện ý với Lâm An Thâm nói: “Tiên sinh đi thong thả, lần sau gặp lại!”
Nhưng mà Lâm An Thâm không lập tức bước đi, hơn nghiêng người, nói với cô y tá qua ô thủy tinh.
Sắc mặt Lâm An Thâm đanh lại: “Con của tôi bây giờ vẫn là phôi thai, chưa biết được giới tính, xin cô có tính chuyên nghiệp hơn một chút. Còn nữa, dù là con trai hay con gái tôi đều thương như nhau, làm y tá cô nên duy trì thái độ tiếp đãi bình đẳng. Cuối cùng, xin cô nhắn với bệnh viện giùm tôi, không phải người nào đến bệnh viện cũng biết rõ quá trình thử thai, bệnh viện nên đặt một bảng hướng dẫn chi tiết.”
Nét tươi cười trên mặt cô ý tá cứng đờ.
Lâm An Thâm đứng thẳng người, sắc mặt vẫn bình tĩnh, ôm bả vai phu nhân rời đi.
Giản Lộ sững sờ theo Lâm An Thâm rời đi, trong đầu vẫn còn đang kinh ngạc. Đây… đây là quân tử có thù tất báo trong truyền thuyết sao?
“Chồng à… anh thay em báo thù chuyện hôm qua sao?”
“Ừ.” Lâm An Thâm trả lời ngắn gọn, thái độ kiên quyết, “Không ai được bắt nạt Lâm phu nhân.”
“Còn có Lâm bé.”
“Ừ.”
“Nhưng mà…” Giản Lộ khó xử, “Có chút chuyện em có nên nói hay không…”
“Nói.”
“Y tá này không phải cô hôm qua…”
“…”
Mây thật trắng, trời thật xanh, mặt trời thật rực rỡ.
Lâm An Thâm nói: Đều có thể.