Gả Cho Lâm An Thâm

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nam chính: Lâm An Thâm Nữ chính: Giản Lộ Phối hợp diễn: Nhiều không đếm xuể Thâm trầm, bí ẩn, tài hoa, phi phàm. Đây là toàn bộ những gì mọi người biết về Lâm An Thâm. Thân làm trợ lí của anh nhưng n …
Xem Thêm

Chương 51
Hôm sau, Lâm An Thâm ra khỏi nhà từ rất sớm.

Giản Lộ nằm trên giường, học bộ dáng của Lâm An Thâm trơ mắt nhìn trần nhà. Lúc tâm tình cô không tốt, mặc dù không mất ngủ nhưng cũng rất khó mà ngon giấc. Nửa đêm hôm qua, anh chỉ hơi giật mình một chút cô liền tỉnh.

Cho nên cô cũng biết, cả đêm anh đều nhìn trần nhà, một đêm không ngủ.

Hơn 9 giờ, Giản Lộ rời giường. Lúc xuống lầu liền thấy Lâm mẹ đang ngồi trên sô pha, có vẻ là đang chờ cô.

“Mẹ, buổi sáng tốt lành.” Giản Lộ đi đến bên Lâm mẹ.

Lâm mẹ thấy Giản Lộ thì buông tập tài liệu trên tay xuống: “Dậy rồi à?” Rồi sau đó quay đầu bảo dì Hồng chuẩn bị bữa sáng cho Giản Lộ: “Ăn sáng trước đi.”

Giản Lộ gật gật đầu.

Xong bữa sáng, Giản Lộ lại đi đến cạnh Lâm mẹ ngồi xuống: “Mẹ, ông nội có khỏe không?”

“Không có gì đáng lo, chỉ có thấy choáng váng đầu óc một chút, đang ở trong phòng ngủ. Để bác sĩ Lương đến.” Lâm mẹ nhìn nhìn Giản Lộ, “Sắc mặt của con không tốt lắm, bác sỹ Lương đến để bà ấy khám cho con.”

Giản Lộ miễn cưỡng cười cười: “Không cần, tốt hôm qua con ngủ không ngon mà thôi, không có việc gì!”

Lâm mẹ đưa cho Giản Lộ tách cà phê Lam Sơn mà Angle mới pha: “Uống một chút đi cho nâng cao tinh thần.”

Giản Lộ cảm động sự cẩn thận của Lâm mẹ, bà đã biết là cô ngủ không ngon… “Cám ơn me.”

Lâm mẹ nhìn cô nhấp ngụm cà phê, sau đó nói: “Tiểu Lộ, sáng nay mẹ nhìn sắc mặt của Lâm An Thâm cũng không tốt, đêm qua… hai đứa cãi nhau à?”

Giản Lộ buông chén cà phê, lắc đầu: “Không ầm ỹ. Chỉ là tranh luận vài câu, sau đó thì cả đêm anh ấy không ngủ được.”

Lâm mẹ than nhẹ một hơi: “Đứa nhỏ kia chính là vậy…”

Giản Lộ nhìn chằm chằm vào ly cà phê: “Mẹ, thật xin lỗi, con không thể khuyên được anh ấy cái gì…”

“Đừng lo, con làm tốt lắm,” Lâm mẹ sờ sờ đầu Giản Lộ, “tính tình của đứa nhỏ kia chính là như vậy, nó đã quyết rồi thì không ai thay đổi được gì. Tính ra thì cũng chỉ nghe lời con, lần này nó về Mỹ cũng đã khiến chúng ta được vui vẻ rồi.”

Giản Lộ ngẩng đầu: “Kia… Triệu Nhật bên kia thực sự tùy ý Lâm An Thâm?”

Lâm mẹ nghĩ nghĩ nói: “Từ trước đến giờ Lâm An Thâm làm việc đều rất quyết đoán, tuy rằng lần này chúng ta không đồng ý với nó, nhưng mà nó đã quyết định rồi, chỉ có thể theo thôi… Bố nó cũng không đồng ý, nhưng ý của bố nó là nếu có thể mượn cơ hội này để làm cho Lâm An Thâm từng bước kế thừa tập đoàn Trọng Mộc thì cứ để nó làm.”

Giản Lộ cúi đầu nói nhỏ: “Thật xin lỗi… sở dĩ Lâm An Thâm kiên quyết kéo đổ Triệu Nhật cũng là vì con…”

Lâm mẹ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tiểu Lộ, con biết không, nhìn thấy hành động ấy của Lâm An Thâm, kỳ thật trong lòng chúng ta cũng âm thầm cảm thấy được an ủi.”

Giản Lộ kinh ngạc: “Vì sao? Anh ấy như vậy rõ ràng giống như hành động của trẻ con… Hơn nữa con cũng không biết gì về Triệu Lãng, anh ấy cũng biết vậy, nhưng mà vẫn hành động như thế!”

Lâm mẹ nhấp một ngụm cà phê: “ Nhưng mà với chúng ta mà nói, Lâm An Thâm có thể vì một việc mà lo lắng, kích động, thậm chí là tranh giành người yêu đều là điều tốt. Tiểu Lộ, Lâm An Thâm thực sự quý trọng con.”

“Cái này con biết…” Giản Lộ thở dài, “Nhưng mà anh cũng lo lắng hơi quá…”

Lâm mẹ nhìn biểu tình của Giản Lộ: “Bình thường Lâm An Thâm luôn mang dáng vẻ hờ hững, với nó cũng như đao thương bất nhập. Nhưng mà, trong lòng nói giới hạn với mọi người là như vậy. Mà với con, trước đây con đã trú ở trong nơi sâu thẳm nhất của nói. Đối với con, nó thật sự yếu ớt, cho nên nó mới không cho phép mình mềm lòng chút nào khi giản quyết việc này.”

Giản Lộ thấp đầu: “Mẹ, con biết…” Cho nên, cô mới chịu đựng anh trói buộc như vậy.

“Tiểu Lộ, mẹ biết con lúc còn nhỏ. Bác sĩ tâm lý cũng từng nói, hỉ nộ ái ố của Lâm An Thâm chỉ có con mới có thể cho nó, cũng chỉ con mới có thể bảo vệ nó. Mẹ hy vọng con có thể thay chúng ta bảo vệ nó…”

Giản Lộ nghe Lâm mẹ nói, ân ẩn cảm thấy trong đó còn có chút ý nghĩ sâu xa… bác sỹ tâm lý của Lâm An Thâm…? Anh còn có bác sĩ tâm lý tư nhân….? “Mẹ, Lâm An Thâm vẫn thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý?”

Lâm mẹ dừng lại một chút, tự hỏi trả lời Giản Lộ như thế nào.

Giản Lộ càng bất an: “Mẹ, Lâm An Thâm làm sao vậy?”

Lâm mẹ vỗ vỗ vào tay Giản Lộ, an ủi nói: “Yên tâm, nó không làm sao. Chỉ là con có biết chuyện trước kia của Lâm An Thâm, một lần nó đóng cửa bản thân rất nghiêm trọng, nhất là khi chúng ta bắt nó đến Hà Lan. Bệnh tự kỷ ảnh hưởng rất lớn đến trẻ nhỏ, thậm chí ảnh hưởng đến sự phát triển của trí lực. Cho nên chúng ta không thể không cần một bác sĩ tâm lý cho Lâm An Thâm, nhưng mà nó vẫn thường kháng cự tâm lý trị liệu. Nó cự tuyệt bất kì ai tiến vào nội tâm nó. Lúc đó chúng ta rất lo lắng, nhưng mà may mắn cho đến khi con ở cạnh nó. Kỳ thật, con đồng ý gả cho nó mẹ cùng bố con đều rất an lòng. Chỉ có ông nội nó là không nghĩ ra được từ đầu, bây giờ ông ấy đã coi trọng con không ít thì nhiều, nhưng lại rất chờ tương lai có thể đặt tên cho cháu trai, đưa nó đi chơi, dẫn nó đến trường… Xác thực, lúc Lâm An Thâm còn nhỏ, chúng ta đã không thực hiện hết nghĩa vụ với nó…”

Giản Lộ cầm lấy tay Lâm mẹ: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con biết mọi người đều rất yêu Lâm An Thâm… Rồi anh ấy sẽ biết…!”

Lâm mẹ gật gật đầu: “Tiểu Lộ, con là đứa nhỏ tri kỷ. Dù thế nào, con cũng phải thay chúng ta bảo vệ Lâm An Thâm.”

Giản Lộ nói: “Mẹ, yên tâm!”

Tầm mắt Lâm mẹ hướng ra xa, lơ đãng lại nghĩ đến bộ dáng trước kia của Lâm An Thâm, lại nhìn đến khuôn mặt kiên định của Giản Lộ, bà yên tâm mà nở nụ cười.

Lâm mẹ cùng Giản Lộ còn nói chuyện thêm một lúc nữa, sau đó thư ký của bà gọi điện nhắc nhở về thời gian của hội nghị.

Sau khi Lâm mẹ rời đi, còn lại một mình Giản Lộ không có việc gì, lại nhớ tới phòng ngủ. Đi đến trước giá vẽ, vẫn là vài nét phác họa một khuôn mặt. Tuy trên giấy chỉ là vài nét đơn giản, nhưng mà hình dáng khuôn mặt, đường con của mắt, mũi, miệng, liếc mắt một cái cũng có thể làm cho người khác nhận ra đó là cô, Giản Lộ.

Chỉ vài nét như vậy lại có thể hiện ra một hình ảnh giống cô đến như vậy. Chỉ có thể là một người rất quan tâm, quen thuộc mới có thể vẽ được như vậy.

Anh đối với cô, tình cảm càng sâu.

Trên đời này có thể có một người đàn ông thâm tình đến vậy, người phụ nữ có thể mong chờ gì hơn…

Đang xuất thần, thì tiếng điện thoại vang lên. Trên mặt Giản Lộ vẫn còn ý cười, cô tiếp điện thoại, xem, mới sáng ra anh đã gọi về rồi: “Lâm tiên sinh, em đang nhìn tác phẩm vội vàng của anh! Xem xét lại thì kết quả là mắt của em anh vẽ hơi nhỏ!”

Nghệ thuật thôi, muốn trung thành với sự vật, cũng muốn hoàn mỹ hơn sự vật.

Nhưng mà, một lúc lâu sau vẫn không thấy Lâm An Thâm trả lời gì. Giản Lộ nghi ngờ một chút: “Lâm An Thâm?”

Rốt cục điện thoại cũng lên tiếng: “Giản Lộ.”

Nghe giọng nói này, Giản Lộ thiếu chút nữa sặc nước bọt: “Triệu Lãng?! Sao anh lại có số điện thoại phòng tôi!”

Trời ạ… không phải nói nước Mỹ rất coi trọng quyền riêng tư cá nhân hay sao… Chẳng lẽ hôm nay cơ quan này bị bug! Bình thường xem tin tức trên báo, nước Mỹ luôn tự hào mình có công nghệ cao, chất lượng cao, ba cao, bốn cao, thậm chí năm sáu bảy tám cao đều có thể sổ ra, hơn nữa hôm nay cũng không phải ngày hacker nổi loạn, làm sao, cớ gì? Vì sao lại biết số điện thoại phòng riêng của cô!!

Triệu Lãng như muốn gọi lại Giản Lộ đang lơ đễnh: “Tôi nghĩ muốn.. có thể…”

Giản Lộ tức giận: “Không cần lại gọi tới, tôi không có hứng thú nhiều lời với anh. Anh đã gây cho tôi đủ thứ rắc rối rồi!”

Đang muốn cúp máy, điện thoại lại truyền đến giọng Triệu Lãng: “Thật xin lỗi…”

Giản Lộ dừng một chút, lại cón rất khẩu khí nói với anh ta: “Triệu Lãng, ba chữ thật xin lỗi là vô dụng, nếu anh cảm thấy thực sự có lỗi, thỉnh không cần tìm đến tôi. Tôi không biết anh có mục đích gì, bất quá, một chút tôi cũng không muốn nghe theo anh. Tôi chỉ muốn tôi cùng chồng có cuộc sống thật yên lặng, cho nên, mời anh không nên lãng phí tâm tư với tôi.”

“Giản Lộ,” Triệu Lãng cũng đổi giọng nghiêm túc, “Lâm An Thâm thực sự tốt như vậy? Đừng nói với tôi là ngày đó hai người không vì tôi mà cãi nhau.”

Giản Lộ nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, bởi vì anh mà chúng tôi cãi nhau. Nhưng mà có quan hệ gì chứ, Triệu Lãng. Cho dù sau này tôi với anh ấy có chuyện gì xảy ra, đối với tôi anh ấy vẫn là tốt nhất.”

Triệu Lãng không phục: “Lúc đó hai người đều không tin tưởng lẫn nhau! Rồi một thời gian dài như vậy, hai người có thể kiên trì bao lâu?”

Lâm An Thâm nói: Ừ…

Thêm Bình Luận