Chương 47
Mấy ngày kế tiếp, Lâm An Thâm đều đi sớm về trễ, mỗi ngày, Giản Lộ nhìn thấy anh đều là đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Đối với khí hậu nước Mỹ bên này, Giản Lộ cũng đã thích nghi rất tốt, cơ hồ mỗi ngày đều là ánh nắng chói chang, quả thật là một nơi thích hợp để nghỉ phép, chỉ cần mở nhiều cửa sổ một chút là có thể thoải mái phơi nắng.
Đáng tiếc, bây giờ Giản Lộ không có tâm tình gì đi hưởng thụ thú vui phơi nắng… Vài ngày trôi qua, cao thấp trong Lâm gia đều bận việc đối phó với sự việc Triệu Lãng kia. Chỉ có cô, không có việc gì, bị Lâm An Thâm bắt ra vườn sau phơi nắng thưởng hoa…
Mặt khác, giống Giản Lộ ở lại trong nhà còn có Lâm lão gia. Mà Lâm lão gia cũng không phải không làm gì, mà là thuộc giai cấp lãnh đạo chỉ huy.
Giản Lộ nhìn Lâm lão gia đang ngồi ở ghế bành bên kia nhàn nhã đọc báo.
Chỉ thấy thư ký đưa cho ông một chiếc điện thoại, một tay ông giữ điện thoại bên tai, trước sau đơn giản nói hai câu:
“Như vậy sao?”
“Có thể.”
Sau đó cúp máy, liền bấm tiếp một chuỗi dãy số, tiếp đến nói chuyện điện thoại bằng cái thứ tiếng gà cục tác, tốc độ rất nhanh, nhưng mà Giản Lộ nghe một chữ cũng không hiểu, phỏng chừng cũng không phải tiếng Anh.
Lại sau đó bấm tiếp một chuỗi dãy số. Là nói bằng tiếng Trung.
“An Thâm.”
Nghe đến hai chữ này, lỗ tai Giản Lộ lập tức dựng đứng lên, lúc này cho dù Lâm lão gia có nói bằng tiếng sao Hỏa cô cũng phải nghe cho bằng được.
“Ừ. 10 phút nữa Miller tiên sinh đến công ty, anh cùng Thái Sinh [Lâm bố] đón tiếp ông ấy. Ông ấy là thống đốc đương nhiêm của bang Q, ở phương diện này có thể giúp được.”
“Ừ. Đi làm việc đi.”
“Nó ở đây. Tất cả đều mạnh khỏe.”
Cúp điện thoại.
Sau khi trợ lý lấy điện thoại đi, Lâm lão gia lại tiếp tục đọc báo.
Nhưng mà lúc này, Giản Lộ nhìn ông mà lại nâng ông lên thêm một bậc. Quả thật là phi phàm… chỉ cần hai cuộc điện thoại có thể giải quyết xong một việc!
Nhưng mà rốt cục cô cũng cảm thấy mình cũng có tác dụng. Ít nhất bởi vì có cô tồn tại, Lâm lão gia cùng cháu trai ông có một câu nói chuyện phiếm ngoài công việc.
Câu kia “Nó ở đây. Tất cả đều mạnh khỏe”, ý nghĩa không đơn giản…
Ỷ vào điểm cống hiến ấy, Giản Lộ bát quái ước tính khả năng Lâm lão gia bước về bên này hỏi thằm Giản Lộ đang ngồi đây, vẫn là tiếp tục duy trì hình dạng cô gái ngoan hiền bước về phía Lâm lão gia bên kia.
Lâm lão gia chú ý tới động tĩnh của Giản Lộ, thoáng dời mắt khỏi tờ báo: “Có chuyện gì?”
Giản Lộ cẩn thận đi vòng tới hỏi: “Ông nội, con chỉ tò mò vừa nãy ông gọi hai cuộc điện thoại rốt cục là nói tiếng gì?”
Lâm lão gia lại liếc nhìn tờ báo: “Tiếng Anh.”
Tách? Không phải trả lời có lệ chứ…
“Nghe nói con lĩnh chứng chỉ CET cấp 6?”
Giản Lộ máy móc gật đầu… Không nói cấp 6, cho dù là cấp 4 cũng biết tiếng Anh là tiếng Anh, không phải tiếng anh sẽ không là tiếng Anh…
“Làm sao mà trình độ giáo dục trong nước không theo kịp nhu cầu phát triển của thị trường.” Nói xong, Lâm lão gia còn không nặng không nhẹ liếc nhìn cô một cái.
Ách, thất bại, bị chặn họng…
Đạo hạnh của lão nhân gia không phải bình thường, nhưng mà Giản Lộ có chuẩn bị tâm lý, nếu là ông nội của lão hồ ly thì đương nhiên không thể xem thường.
Vòng vòng không thực hiện được, còn có thể trực tiếp.
Giản Lộ quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Ông nội, con nghĩ muốn biết Triệu Lãng kia là người như thế nào? Hắn dùng thủ đoạn gì đối phó với Lâm An Thâm? Cần đến thống đốc giúp đỡ như ông nói thì có phải sự việc rất khó giải quyết hay không? Bây giờ đã đi đến giai đoạn nào rồi? Kết quả tệ nhất là như thế nào?”
Lập tức Giản Lộ đem mọi khúc mắc từ đáy lòng phơi rõ ra như ban ngày, rốt cục cũng thoải mái hơn chút. Mấy ngày nay, mặc dù cô có cố nạy miệng Lâm An Thâm như thế nào, anh vẫn quyết không để lộ.
Lâm gia gia chậm chạp buông tờ báo.
Từng tế bào của Giản Lộ cũng khẩn trương sẵn sàng đón nhận những lời ông chuẩn bị nói.
Lâm gia gia chậm rãi gấp lại tờ báo: “Con nói Triệu Lãng, hắn là người thừa kế số 1 của tập đoàn Triệu Nhật…”
Nhìn Lâm gia gia nhả ra từng chữ, Giản Lộ hưng phấn nghe câu tiếp theo.
“Nó là con trai thứ hai của Triệu gia…” Lâm gia gia tiếp tục nói.
Giản Lộ rất tò mò.
“…mới từ ngoại quốc về từ năm ngoài…”
Tâm Giản Lộ giống như cao su kéo đến trước mặt Lâm gia gia.
“Hình như là học tiến sỹ ngành quản trị kinh doanh. Vẫn chỉ là trẻ con, quá tin tưởng vào cảm tính, ảnh hưởng không tốt…”
Giản Lộ nuốt nước miếng, kiên nhẫn chờ đợi phần chính.
“Năm nay cũng 28, 29 tuổi nhỉ…”
Giản Lộ nói với chính mình, lão nhân gia nói chuyện đều muốn rào trước đón sau.
“Nghe nói năm 4 tuổi thằng nhóc đó đã thích có bạn gái, Triệu lão bọn họ rất đau đầu vì đứa nhỏ này…”
Giản Lộ nắm tay.
“Lại nói tiếp, hồi nhỏ nó cùng Lâm An Thâm có đánh nhau một trận…”
“Nó nói với Lâm An Thâm có tìm bạn gái nhất định phải tìm người có khuôn mặt xinh đẹp –”
“Vậy Lâm An Thâm phản ứng thế nào?”
“A… con có biết, từ nhỏ Lâm An Thâm đã rất trầm mặc, không có phản ứng gì lớn. Nhưng mà cũng đáp lại.”
“Nói cái gì?”
“Hình như là nói… ‘Tạm thời tôi không muốn quen bạn gái, phiền phức’.”
Giản Lộ hộc máu: “Lúc ấy Lâm An Thâm bao nhiêu tuổi?”
“Hẳn là 5 tuổi.”
Giản Lộ ngay cả máu cúng phun không ra, trời ạ, đứa nhỏ này, 5 tuổi còn chưa đi học lớp một mà…! “Tại sao con của những kẻ có tiền đều trưởng thành sớm…”
Lúc cô 5 tuổi vẫn còn đang thắc mắc tại sao mình không giống Đỗ Trung có thể đứng đi tiểu…
“Ừ, lúc đó Lâm An Thâm còn rất nhỏ, đầu đã muốn tự hỏi rất nhiều chuyện.”
“Tự hỏi cái gì?”
Sau đó, cả một buổi sáng, Giản Lộ dành toàn bộ thời gian quấn lấy Lâm lão gia muốn hỏi chuyện xưa lơ xưa lắc. Từ chuyện trước khi Lâm An Thâm sinh cho đến sau khi sinh, rồi sau đó lại ngược đến thời điểm Lâm bố trước, sau khi sinh, cuối cùng suýt nữa nói đến cả thời gian Lâm ông sinh.
Thẳng đến giữa trưa, người hầu đến nhắc nhở đến giờ ăn, bây giờ Giản Lộ mới giật mình nhớ đến câu quan trọng nhất cô vẫn chưa nghe được: “Ông nội, đừng nói chuyện cũ nữa, con cũng muốn biết bây giờ Lâm An Thâm làm như thế nào để ứng phó với Triệu Lãng?”
Giọng Lâm lão gia có vẻ sâu xa: “Vấn đề này…”
Giản Lộ một lần nữa lại chăm chú nghe.
“Tự mình hỏi Lâm An Thâm.” Dứt lời, đứng lên, xoay người đi mất.
Bang.
Kéo được tâm tưởng trở lại, trở tay không kịp, Giản Lộ khó thở vài giây.
Cô bị Lâm lão gia tha cho một đạo! Nhưng mà còn cách xa vạn dặm!
Thì ra đạo hạnh lão hồ ly còn chưa là gì…! Lợi hại thực sự, chính là đạo hạnh 80 năm… Hắc sơn lão hồ ly!
Sau cơm trưa, lão nhân gia có thói quen ngủ trưa, Lâm lão gia trở về phòng đi ngủ, chỉ còn lại một mình Giản Lộ ngồi trên sô pha nhìn tờ báo sáng nay hắc sơn lão hồ li đọc.
Oa oa. Toàn là anh. Giản Lộ nhìn cố hết sức.
Đột nhiên tiếng di động vang lên, dọa cô giật mình. Di động này sau khi qua Mỹ thì cũng không vang nữa, bởi vì đồng nghiệp, bạn bè đều biết cước phí gọi như vậy rất cao, nhất là cước di động. Nếu là Lâm An Thâm thì chắc là gọi điện thoại gia đình, kiểm tra xem cô có chạy loạn hay không. Bởi vì vậy sau khi sang đây, cơ bản phí điện thoại của cô cũng không tốn một phân tiền.
Mà sau khi đến nước Mỹ, cô mang điện thoại bên người cũng chỉ để sử dụng chức năng báo thức của nó. Chỉ vì Lâm tiên sinh đã sớm thay cô chia toàn bộ thời gian hằng ngày thành một lịch trình rất hoàn hảo, buổi sáng phơi nắng, buổi trưa ngủ trưa hoặc đọc báo, buổi chiều thưởng thức trà chiều kiểu Anh hoặc lên mạng, buổi tối chờ anh trở về cùng ăn cơm. Mỗi đoạn thời gian phòng trừ cô quên, anh đều làm chuông báo nhắc nhở.
Giản Lộ tự hỏi, thói quen này của Lâm An Thâm đã làm cô phải thực hiện biết bao chuyện cô không thể làm, mấy ngày nay, chuông báo vẫn đều đều báo lịch trình hằng ngày anh đã chuẩn bị.
Nhưng mà lúc này lại không phải là chuông báo thức.
Giản Lộ cầm điện thoại lên, là số lạ. Cô nghi ngờ nhấc máy lên, vẫn còn lo lắng không biết dùng tiếng Anh hay tiếng Trung để trả lời, thì người bên kia đã tự giới thiệu, hơn nữa lại rất hào hứng.
“Giản Lộ, tôi là Triệu Lãng.”
Triệu Lãng?! Thiếu chút nữa Giản Lộ thét chói tai, phản ứng không tốt, phát ra một chuỗi ngôn ngữ gà cục tác: “Shit! How you get my number?! Why you call for me?! Who tell you my name?!”
Nói xong chính mình còn kinh ngạc, xem ra cô bị ảnh hưởng lợi hại rồi! Người ta nói cũng đúng, học ngoại ngữ quả thực cần hoàn cảnh. Lời mới nói rất có thứ tự a… Tuy rằng nếu xem ra thì ngữ pháp khẳng định có chỗ sai, nhưng mà thật sự có thể chơi cả your mother cũng nói ra được.
Bên kia truyền đến một tràng cười: “Shit? Nghe người ta nó em thật đáng yêu, nhu thuận, không hẳn là vậy đi?”
Tai Giản Lộ bắt đúng trọng điểm, vào thời khắc mấu chốt não cô rất ít khi nhìn ra vấn đề: “Nghe người ta nói? Người đó là ai?!”
“Ha ha, rất mẫn cảm. Không biết thân thể có mẫn cảm như vậy không?” Giọng nói của người kia bỗng trở nên ái muội.
Đây rõ ràng là quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©! Giản Lộ tức giận muốn cúp máy.
Đối phương giống như đoán được suy nghĩ của Giản Lộ: “Nếu em không muốn biết Trọng Mộc đã bị đánh sâu đến đâu thì cứ việc cúp máy.”
Một câu nói đơn giản liền khiến tức giận của Giản Lộ dừng giữa chừng.
Nghe được giọng nói của người bên kia lỗ rã vẻ đắc ý: “Không vội tức giận. Số 5 phố G, em ngồi taxi đến địa chỉ này, muốn hỏi cái gì cũng được.”
Giản Lộ chần chừ. Cô ở đây không quen gì cả, vạn nhất bị cho vào đồn, dù có toàn mạng trốn được về, thì chỉ sợ Lâm An Thâm sẽ gϊếŧ cô.
Đối phương không chút hoang mang nói thêm: “Yên tâm, Triệu gia chúng tôi là gia tộc lớn, không làm việc gì bất chính đâu, đối với việc bắt cóc đòi tiền chuộc là việc khinh thường. Số 5 phố G là quán cà phê.”
Giản Lộ thầm oán, vì sao đầu năm nay người xấu đều học được tâm lý học đến xuất quỷ nhập thần.
Cuối cùng đối phương nói: “Em tới, có lẽ tôi sẽ hoãn món quà lớn của mình cho Lâm An Thâm; em không tới, chuẩn bị tâm lý cho cổ phiếu ngày mai của Trọng Mộc, nhất là trong nhà còn có người già, tốt nhất nên chuẩn bị một chút thuốc trợ tim. Tôi chỉ nói vậy thôi.” Vừa dứt lời, liền ngắt máy.
Giản Lộ tức giận trừng trừng nhìn di động.
Sau đó, Giản Lộ tức đi luôn. Không hề hai lời, khí thế hừng hực chạy ra khỏi cửa lớn của Lâm trạch.
Lâm An Thâm nói: Đi làm cái gì?