Gả Cho Lâm An Thâm

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nam chính: Lâm An Thâm Nữ chính: Giản Lộ Phối hợp diễn: Nhiều không đếm xuể Thâm trầm, bí ẩn, tài hoa, phi phàm. Đây là toàn bộ những gì mọi người biết về Lâm An Thâm. Thân làm trợ lí của anh nhưng n …
Xem Thêm

Chương 41
Từ phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào không lớn không nhỏ lại khiến trong lòng Lâm An Thâm ngứa ngáy. Anh vò tóc mình, hoàn toàn không thấy cảm giác bình tĩnh vừa rồi. Lâm An Thâm nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, kim phút mới đi được một phần tư vòng, anh kiềm chế không được. Bước đến trước cửa phòng tắm gõ cửa: “Giản Lộ, em xong chưa?”

Giọng của cô như nước vọng ra: “Nhanh thôi, đợi em chút.”

Nhưng mà ngữ khí không có nửa phần an ủi anh, càng giống như chiếc lông chim cọ cọ vào lòng Lâm An Thâm, ngứa đến khó nhịn.

Ánh mắt anh u oán nhìn kim phút lại chạy thêm một phần tư vòng, Lâm An Thâm lại kìm không được, gõ cửa: “Giản Lộ, được chưa?” Giọng nói không tự giác mà cao lên nửa phần.

Lúc này tiếng nước trong phòng tắm mới ngừng, giọng cô truyền ra rõ ràng từ bên trong: “Được rồi, được rồi, gấp cái gì? Có khóa trong đâu? Cứ bước –”

Câu nói còn chưa hết, Lâm An Thâm đã đẩy cửa mà vào.

Trong phòng tắm, hơi nước ngất trời, lúc cô tắm đều thích để nước ở mức nóng nhất có thể.

Lâm An Thâm nhìn chằm chằm vào Giản Lộ, cô đang mặc áo choàng tắm, mặt trên còn in hình một con hồ ly thật lớn. Áo choàng cũng là loại rất kin đáo, cũng không phải loại dụ hoặc người khác, chết tiệt, nhưng không biết sao Lâm An Thâm cảm thấy giờ phút này cô đẹp mê người.

Anh tiến lại từng bước, ôm lấy cô vào trong ngực. Bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi của cô, giống như là chất xúc tác, bùng một cái đốt lên ngọn lửa trong lòng Lâm An Thâm! Không hề lãng phí thời gian, Lâm An Thâm ôm cô liền bước ra ngoài, tiến về phía giường lớn. Đặt cô lên giữa giường, anh lập tức bước lên, chuẩn xác hôn lên đôi môi đang chuẩn bị lên tiếng của cô. Tay anh không hề an phận, ẩn vào trong áo choàng của cô, một đường tiến lên trên, hưng phấn di chuyển trên da thịt mịn màng.

Mà da thịt Giản Lộ vì tắm bằng nước tắm từ vòi hoa sen lại càng trở nên hồng hào.

Hơi thở của Lâm An Thâm không giữ được, ồ ồ thở gấp, miệng dùng sức hít vào hơi thở của cô, tay dùng sức xâm nhập vào nơi mềm mại của cô.

Giản Lộ bị nhiệt tình của anh làm thiếu chút nữa không thở nổi, ở dưới thân anh liều mạng dãy dụa, thật vất vả mới đẩy anh ra được một chút, lập tức nhận được ánh mắt không hài lòng của anh.

“Anh… Đầu anh còn chưa khô… Lau khô trước đi… muốn bị cảm à…” Anh thở từng hơi, từng hơi lên khuôn mặt cô, khiến mặt cô đỏ lên, hơi thở cũng không ổn định.

Lâm An Thâm không để ý tới lời nói của cô, cúi đầu muốn hôn lên môi cô. Nhưng mà bàn tay nhỏ bé của cô vẫn chưa từ bỏ ý định cũ. Anh sờ lấy tóc mình, nhìn gương mặt kiên trì của cô, ngồi xuống, lấy khăn mặt lau tóc của mình.

Giản Lộ bị vẻ mặt khó chịu của anh làm cho buồn cười, cô cũng ngồi xuống, sau đó lấy khăn mặt trong tay anh bắt đầu thay anh lau đầu. Muốn bất mãn thì không nên phát giận với tóc của mình.

Cô cười mắng: “Ngốc!” Khăn mặt trong tay dịu dàng xoa đi xoa lại trên đầu anh.

Lâm An Thâm nhắm mắt lại mở ra. Lại nhắm mắt, lại mở ra, thân thể của cô ở ngay trước mặt anh, vạt áo choàng vừa bị anh thô lỗ đã mở ra rất nhiều, lộ ra mảng da thịt hồng phấn bên trong. Lâm An Thâm làm thế nào cũng không áp chế được bản thân, lại bổ nhào vào Giản Lộ, hướng tới cái cổ của cô mà cắn.

Giản Lộ mê loạn, tay chỉ có thể vô lực đặt trên đầu anh.

Lâm An Thâm không hề thỏa mãn hương thơm ở cổ của cô, dọc theo áo choàng hôn xuống đường cong của nữ tính. Anh bị hương vị cơ thể cô làm cho điên rồi, du͙© vọиɠ thầm muốn càng nhiều hơn nữa.

Nhưng mà anh còn chưa đến lúc được càng nhiều hơn, cô lại tránh anh: “Ngừng… Ngừng lại…”

Lâm An Thâm mở mắt, bất mãn nhìn chằm chằm Giản Lộ.

Vẻ mặt Giản Lộ cũng thật có lỗi: “Cái kia… Em quên vẫn để đèn phòng tắm…”

“Cứ để đấy.” Dứt lời, Lâm An Thâm gấp đến không thể chờ mà nhào vào cô.

Ai ngờ Giản Lộ kiên trì lấy tay đẩy anh ra, trên mặt còn thẹn thùng: “Không được, bây giờ không tắt thì không biết đến bào giờ mới tắt được –”

Lâm An Thâm bất đắc dĩ, đành vội vàng đi tắt đèn, khi quay trở lại, không nói hai lời cởϊ áσ choàng tắm, áp đảo cô. Nhất thời, toàn bộ da thịt hồng phấn của cô hiện lên trước mắt anh. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên cơ thể cô, khiến cơ thể ấy càng thêm đẹp mê người.

Lâm An Thâm cảm thấy toàn bộ mọi tế bào của mình đều trào lên du͙© vọиɠ. Không ngừng hôn lên da thịt cô, lưu lại nhưng vết hồng hồng tựa như nhưng đóa hoa sen kiều diễm nở trên cơ thể Giản Lộ.

Giản Lộ nắm chặt bả vai của Lâm An Thâm, thừa nhận tình cảm nóng bỏng của anh. Thở gấp, trừ cách đó ra, cô không biết làm sao để phát tiết sự vui thích của bản thân.

Tay Lâm An Thâm rốt cục cũng chạm đến giữa cặp núi nhỏ, tận lực dịu dàng xoa nắn.

Bên tai nghe được tiếng cô thở gấp: “A… Lâm An Thâm…”

Lâm An Thâm vẫn không dừng tay, xoa nhẹ một chút núi nhỏ trong tay: “Gọi anh là gì…”

Giản Lộ khó nhịn, nắm chặt bả vai anh: “Chồng à…”

Tiếng gọi mềm mại trôi vào trong tai Lâm An Thâm, ngọt ngào dâng đầy trái tim anh, anh vừa lòng dừng lại tại điểm hồng hồng trên núi nhỏ kia. Hương vị trong vắt lập tức tràn ngập, Lâm An Thâm tận lực mυ"ŧ vào từng ngụm, từng ngụm, như thể làm sao cũng không đủ, không đủ…

Nhưng mà, Lâm An Thâm cũng không thể hưởng thụ được lâu, Giản Lộ lại đẩy anh ra.

Lâm An Thâm thẹn quá thành giận: “Giản Lộ, em còn muốn gì nữa?!”

Giản Lộ bị anh dọa sợ, rụt cổ lại vừa cười vừa nói: “Chồng… chồng à… đèn phòng còn chưa tắt, anh tắt nó được không…?”

Được không… được không…

Âm thanh mềm nhẹ cuối cùng đánh thẳng vào tim Lâm An Thâm, khiến cơ bắp toàn thân anh căng thẳng, hai tay nắm chặt hai cổ tay cô, cúi người xuống bắt bằng được cái miệng nhỏ nhắn của cô. Nhưng mà bị cô nghiêng mặt tránh đi. Anh không phục đuổi theo, cô lại né mặt đi.

Anh đau khổ đuổi theo cái miệng vẫn đang lẩm bẩm: “Có đèn mà…”

Lâm An Thâm thất bại đứng lên, trừng mắt liếc cô một cái rồi vội vàng chạy đi tắt đèn. Lúc chạy trở lại giường, vừa đi vừa cời quần áo của chình mình. Sau đó đè nặng lên người cô, không có khoảng cách mà áp lên da thịt cô.

Từ đáy lòng, Lâm An Thâm thỏa mãn thở dài một hơi, cảm giác mềm mại, thân thể ấm áp, hơi thở ngọt ngào… Mỗi tấc trên cơ thể cô đều là của anh.

Hôn lên gương mặt hồng hồng của cô, tay mơn trớn từng góc thân thể cô. Anh đưa tay trái chuyển qua say gáy cô, tay phải tìm được vị trí mềm mại, mẫn cảm nhất của cô. Chỉ nghe thấy tiếng cô hít vào một hơi, tay bắt lấy tay phải anh.

Lâm An Thâm nhẹ nhàng an ủi: “Vợ à…”

Ý thức Giản Lộ bị anh dụ dỗ, chỉ có thể trả lời theo anh một tiếng: “Chồng…”

Dưới ánh trắng, Lâm An Thâm ngắm đôi mắt cô run lên nhè nhẹ: “Ngoan, mở mắt ra nhìn anh…”

Giản Lộ chỉ còn lại chút ít ý thức, nghe lời anh, chậm rãi mở mắt ra.

Lâm An Thâm nhìn thấy đôi mắt cô trong suốt dưới ánh trăng, lóe lên một cái nhìn thẳng vào mắt anh. Bị cô nhìn đến như vậy, tiết tấu ở tay phải không khỏi nhanh lên.

Giản Lộ nhịn không được loại cảm giác này, nắm thật chặt vai anh, âm thanh từ miệng yêu kiều phát ra, mị nhãn như tơ. Lâm An Thâm nhìn dáng vẻ này của cô, dục hỏa trong lòng lại càng thiêu đốt. Tay phải ở nơi ẩm ướt của cô lại càng điên cuồng ra vào.

“A…!” Giản Lộ ở phút cao trào đầu tiên kêu lên.

Tiếng kêu chọc vào du͙© vọиɠ đang điên cuồng của Lâm An Thâm, anh không kiềm chế được nội tâm đang điên cuồng kia, muốn đem du͙© vọиɠ xâm nhập vào nơi mềm mại của cô, nhưng mà lúc này, cô đột nhiên lại tránh được anh.

Lâm An Thâm đè lại thân thể không anh phận của cô, lại muốn giải phóng du͙© vọиɠ của bản thân, vẫn bị cô nhẹ nhàng tránh đi. Anh oán hận nói: “Giản Lộ, ngoan nào!”

Chỉ nghe thấy tiếng cười nghịch ngợm của cô, sau đó anh liền muốn bắt lấy cô thì cô đã thông mình lẩn mình vào trong ổ chăn. Anh muốn xốc chăn lên nhưng mà bị cô nhanh tay túm chặt, hơn nữa còn quấn chăn quanh mình.

Lâm An Thâm khởi động lại mình, nhìn người dưới thân trong bộ dạng con tằm bọc kín không kẽ hở, chỉ chừa một đôi mắt mở to nhìn anh, trong nháy mắt, ngay cả tâm trạng nghiến răng nghiến lợi cũng không có. Bởi vì dục hỏa cùng lửa giận công tâm cùng không có chỗ phát tiết. Loại cảm giác này sắp bức anh phát điên!

Giản Lộ nghênh nghênh nói: “Chồng à… anh, vẻ mặt này của anh thật dọa người…”

Lâm An Thâm bẻ tay, nặng nề đè thân thể mình lên cơ thể cô.

Giản Lộ gian nan lắc lắc cơ thể mình, muốn thoát khỏi sức nặng của anh: “Nặng… Nặng muốn chết… Em không thở được…!”

“Buông chăn ra!” Lâm An Thâm dùng thêm sức đè lên cô, anh muốn cho cô biết, trong giờ phút này mà còn muốn nháo anh, du͙© vọиɠ của anh sẽ khiến cô càng không thở được!

Nhưng mà vẫn còn có một Giản Lộ không biết sợ như vậy: “Không được… trừ… trừ khi anh đồng ý với em một chuyện…”

Lâm An Thâm nhíu mày: “Đêm nay lại là chiêu của em?” Mỗi một chữ phun ra, anh lại đè nặng lên một phần. Hẳn là anh phải bội phục Lâm phu nhân không chịu khuất phục?

“A…” Giản Lộ khó chịu hít vào, nhưng mà cô vẫn cố gắng túm chặt chăn, “Đúng… em không buông… cho đến khi anh đồng ý với em chuyện về Mỹ… nếu không em chết cũng không buông…!”

Lâm An Thâm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ương ngạnh dưới thân đang hé ra gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhưng vẫn không chịu buông chăn. Lâm An Thâm không biết chính mình nên giận hay nên cười…

“Ha… Khụ… Khụ…” Người ở trên bỗng thất kinh, Giản Lộ không thở được, khổ sở ho khan. Chẳng được bao lâu, cô lại cảm nhận được những nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng tinh tế rơi trên gương mặt mình, nhẹ nhàng lưu luyến trên mặt, quấn lấy trái tim cô.

Lâm An Thâm thừa dịp cô ý loạn tình mê, nhanh chân lẩn vào ổ chăn! Nhưng mà, buồn bực, vô cùng buồn bực! Cô gái nhỏ này còn có thể phòng thủ đến một giọt nước còn không lọt.

Giản Lộ mở nửa mắt thấy Lâm An Thâm vẫn không nhúc nhích, nằm ở phía trên nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt khó coi như nuốt phải mật đắng, khiến tim cô mềm đi một nửa: “Chồng à…”

Lâm An Thâm bị gọi, tâm lại mềm yếu tan ra, âm thầm thở dài: “Được rồi, được rồi, anh đồng ý với em. Mau buông chăn ra!” Nhưng mà kéo ra vẫn không kéo được.

Giản Lộ vui mừng, mở mắt to nhìn anh: “Chuyến bay ngày mai!”

Lâm An Thâm bị dục hỏa đốt tâm, dáng vẻ vui vẻ của cô như càng khıêυ khí©h anh: “Đi, đi, ngày mai đi!”

Từ đó, hồi cuối, Lâm phu nhân thắng áp đảo Lâm tiên sinh.

Lâm An Thâm hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ giày vò anh. Tay lại một lần nữa kéo chăn ra, lần này không cần tốn nhiều sức cũng kéo được cái chăn chết tiệt kia ra, lộ ra thân hình mềm mại của cô. Anh không hề kiềm chế, trực tiếp đem lửa nóng của bản thân vọt vào cơ thể cô…

Nháy mắt, tiếng thở gấp vang lên bốn phía.

Hai tay Giản Lộ bám lấy vai anh, mặc anh bừa bãi rong ruổi trong cơ thể mình. Người đàn ông này là người cô yêu, cô cam tâm tình nguyện đem tất cả trao anh.

Cô ở bên trai anh thổi khí như hoa lan…

Trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ, thân thể Lâm An Thâm cứng đờ, bởi vì anh nghe được cô nói nhỏ câu nói kia. Giọng cô rất nhẹ, nhưng anh vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Chồng à, em yêu anh… rất rất yêu anh…

Cô cảm thấy cơ thể anh khẽ run lên. Sau đó rất nhanh lại khôi phục tiết tấu mãnh liệt, hơn nữa lại càng trở nên điên cuồng hơn.

Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng khoác lên hai thân thể đang triền miên.

Tiếng thở dốc cùng tình yêu hài hòa, cùng nhau triền miên giao hòa nở ra vô vàn pháo hoa nhiều màu sắc.

Anh mang theo cô vượt qua không biết bao nhiêu đỉnh gió, thẳng đến khi cô mệt mỏi ngã vào lòng anh.

Đêm đã khuya, anh yêu thương vuốt ve sợi tóc tơ của cô, nhịn không được hôn lêи đỉиɦ đầu cô, nhìn gương mặt ngọt ngào của cô đang say ngủ, rất lâu sau đó.

“Anh cũng rất yêu em.”

Giọng nói dần dần chìm xuống, ôm chặt cô vào trong ngực, như vậy Lâm An Thâm mới chậm rãi nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.

Lâm An Thâm nói: Đừng nhượng…

Thêm Bình Luận