Chương 11: Lạc cẩn ăn phân

Chương 11: Lạc Cẩn ăn phân

Kết thúc đại tiệc sinh thần của Tạ lão thái quân, sinh hoạt của phủ Trấn quốc công lại trở về bình thường, chương trình học của các tiểu thư được khôi phục như ban đầu, lễ nghi và tập viết nửa canh giờ. Tạ Mộng Hoa và Tạ Mộng Dao lớn tuổi hơn thì phải học nữ hồng, Tiền Lạc Cẩn và Tạ Mộng Hi còn nhỏ tuổi thì vẫn chưa cần học, cho nên thời điểm hai vị tỷ tỷ học nữ hồng, Tiền Lạc Cẩn và Tạ Mộng Hi trở thành người nhàn nhã nhất Tạ phủ.

Tiền Lạc Cẩn một mực nhớ mãi bánh hạt dẻ của Đông Quả, trực tiếp mở miệng bảo nha hoàn của người ta làm cho nàng ăn thì ngại lắm, Tiền Lạc Cẩn nghĩ ra một nước cờ tuyệt vời.

“Mộng Hi nè, muội kêu Đông Quả làm chút bánh hạt dẻ đi, ta kêu Hàm Thúy làm chút canh bột củ sen, hai ta cùng nhau tập viết, vừa viết vừa ăn tốt đẹp biết bao đúng không?”

Tạ Mộng Hi cũng không hiểu thâm ý của Tiền Lạc Cẩn, nhưng Tam di nương có nói với nàng, phải ở chung nhiều một chút với vị biểu tỷ này, không thể đắc tội người ta, lời Lạc Cẩn nói nàng đều đồng ý.

Tam di nương biết Lạc Cẩn muốn tập viết chữ với Tạ Mộng Hi, đương nhiên hí hửng vui mừng, phái người mang sách mà Tạ Mộng Hi đang đọc qua cho nàng, nàng như đã hứa bảo Đông Quả làm bánh hạt dẻ.

Toàn bộ quá trình Tiền Lạc Cẩn chỉ có ăn, mỗi Tạ Mộng Hi là nghiêm túc viết chữ, Hồ ma ma ở một bên khuyên: “Đại tiểu thư của ta ơi, dầu gì ngài cũng nên viết mấy trang cho phu nhân xem chứ, mà ngài cứ ăn bánh, cơm tối sẽ không ăn nổi.”

Lạc Cẩn không bị lay động vẫn tiếp tục ăn, ai nói nàng ăn không nổi cơm tối, mỗi bữa cơm nàng đều ăn không đủ no đấy! Các tiểu thư khác mỗi bữa chỉ có thể ăn vài miếng, còn không đủ cho nàng nhét kẻ răng nữa kìa! Lại không thể lần nào cũng kêu nhà bếp làm phần đặc biệt, Tạ phu nhân sẽ cho rằng nhà bếp làm không hợp khẩu vị của nàng, tự nhiên liên lụy hạ nhân vô tội.

“Tiểu thư à, nô tỳ thấy ngài không phải mời Tạ tam tiểu thư đâu, mà là Đông Quả mới đúng ~” Tú Hỉ lập tức pha trà nịnh nọt.

Hồ ma ma bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu thư quá thiên vị Tú Hỉ rồi, mặc cho nàng không biết trên dưới.”

Lạc Cẩn còn lâu mới quan tâm: “Ta lại thích nàng có thể nói đùa, cho đỡ nhàm chán.”

Tạ Mộng Hi tò mò nhìn chằm chằm Lạc Cẩn: “Trong sách nói quân tử đối nhân xử thế phải bình đẳng, không dựa vào xuất thân để bàn tôn ti, biểu tỷ cũng là quân tử sao?”

Lạc Cẩn nghe đến choáng váng, tiểu nha đầu này nói bô bô cái gì vậy? Chỉ nghe hiểu hai chữ quân tử, Lạc Cẩn biết quân tử là một từ tốt, ôm hoài nghi khẽ gật đầu.

Tạ Mộng Hi cho rằng đã tìm được tri âm: “Di nương luôn nói muội không có phong phạm tiểu thư sẽ bị người ta khinh thường, hẳn phải nghiêm khắc với người hầu một chút, đối với phu nhân càng khiêm tốn một chút, nhưng trong sách viết quân tử dĩ hậu đức tái vật, xảo ngôn lệnh sắc[1] càng là hành vi của tiểu nhân.”

[1] Quân tử dĩ hậu đức tái vật nghĩa là lấy đức dày mà bao dung, nâng đỡ vạn vật. Xảo ngôn lệnh sắc ý chỉ những người nói lời phỉnh nịnh người khác, sắc mặt lộ rõ thần thái bất thiện.

Bé con ơi, muội mới bốn tuổi học nhiều sách tới thế làm gì? Lạc Cẩn phát hiện mình như đứa mù chữ khi ở cùng đứa trẻ bốn tuổi trước mặt, không phải nói nữ tử bất tài mới là đức sao?

“Tam muội muội, muội đang đọc sách gì vậy? Mấy thứ này đâu phải nữ tắc chứ?” Đa số bé gái học chữ toàn là học trực tiếp từ sách nữ tắc, Lạc Cẩn cũng không ngoại lệ, nàng khép sách của Tạ Mộng Hi lại, nhưng phát hiện sách muội ấy xem là luận ngữ.

“Chỗ nhị thúc có rất nhiều sách, muội nói muội muốn học chữ, không biết nên bắt đầu xem quyển nào, nhị thúc bèn lấy quyển này cho muội.”

Tạ nhị gia thật là… để tiểu cô nương học sách này ổn không? Không, để Tạ Mộng Hi học sách này mới là tốt cho muội ấy, Lạc Cẩn đang học nữ tắc, bên trong toàn nói nữ nhân nên làm sao nhẫn nhục, phải tam tòng tứ đức làm nàng thấy buồn nôn, thân là nữ giới hiện đại, nàng quả thật có sự xúc động muốn xé sách, vì vậy hiện giờ nàng cực kỳ ghét học chữ, chắc chắn không thể để Tạ Mộng Hi xem loại sách này, có thể cứu vớt được người nào thì tốt chừng nấy.

“Quyển sách này… cực kỳ tốt, bé gái nên xem nó, phải hiểu rõ đại nghĩa mà, xem xong muội lại đi tìm nhị thúc mượn thêm <Đại học>, [2] gì đó, đủ cho muội xem.”

[2] Đây là hai bộ sách nằm trong Tứ thư gồm: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ và Mạnh Tử. Đại học là một trong những kinh điển trọng yếu của nho gia. Xưa, người đến tuổi 15 thì vào học bậc đại học và được học sách này. Hai chữ "đại học" được nhà nho giải thích là "đại nhân chi học", hiểu theo 2 nghĩa, là cái học của bậc đại nhân, và là cái học để trở thành bậc đại nhân. Còn sách Trung Dung, nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân.

Lúc này, nha hoàn ngay cửa hô: “Biểu thiếu gia tới.”

Vừa dứt lời, Tạ Tắc Nguyên tự mình đẩy cửa bước vào, buổi sáng hắn đi gia học, buổi chiều không có lớp thì giống như ngựa hoang đứt dây cương, đi chung quanh chẳng tìm được ai chơi, bèn chạy tới chỗ Tiền Lạc Cẩn.

“Mẹ nói các muội ở đây học viết chữ, hóa ra là học ăn.”

Lạc Cẩn thấy Tạ Tắc Nguyên liền bắt đầu đau đầu: “Chiều nay biểu ca cũng rảnh rỗi sao?”

“Trong gia học bài vỡ ít, toàn bộ chỉ mất hai canh giờ buổi sáng.”

Tạ Mộng Hi không ít lần bị Tạ Tắc Nguyên bắt nạt, ánh mắt nhìn Tạ Tắc Nguyên viết đầy sự sợ hãi, thấy hắn tới, lập tức bảo nha hoàn thu dọn giấy bút: “Muội học xong rồi! Huynh trưởng, biểu tỷ, e rằng di nương đang chờ sốt suốt, muội về trước nhé.” Tiểu nha đầu chuồn rất nhanh, trước khi đi còn không quên quay đầu nói một câu: “Huynh trưởng, trong sách viết quân tử bất hư hành, hành tất hữu chính[3], bắt nạt kẻ yếu không phải là hành vi của quân tử.”

[3]Ngụ ý: Mỗi lời nói, cử động của người quân tử đều sẽ không tùy tiện, phàm là làm việc gì cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác để cân nhắc 3 điều: Việc này có chính đáng không? Có tổn hại đến lợi ích của người khác không? Có xúc phạm đến người khác không? Nghĩ thông suốt 3 điều này, họ mới bắt đầu làm.

Tạ Tắc Nguyên không thấy xấu hổ chút nào: “Ta lại không phải quân tử, nếu Tam muội muội không nỡ đi, ngồi thêm chút nữa nhé?”

“Biểu tỷ… bảo trọng, thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt[4].” Tạ Mộng Hi nhìn Lạc Cẩn bằng ánh mắt ý vị sâu xa, sau đó nhanh chóng mang theo nha hoàn rời khỏi nơi thị phi này.

[4]Ngụ ý: Khi ông trời quyết định giao một sứ mệnh quan trọng nào đó cho ai, trước tiên sẽ cho người đó có môi trường rèn luyện ý chí của mình, để gân cốt người đó phải chịu mệt mỏi. Chỉ có để cho người đó phải chịu đói khát, vất vả, cực nhọc, rồi mọi việc xung quanh lại thường xuyên không thuận lợi, như vậy họ mới được tôi luyện vững vàng, cứng rắn mà tài năng cũng mới bộc lộ hết.

Tạ Tắc Nguyên rất hưởng thụ bầu không khí sợ hãi khi mọi người nhìn thấy hắn, hai quân giao chiến không thể thua trận, cánh tay Lạc Cẩn đặt trên bàn, cùng Tạ Tắc Nguyên bốn mắt nhìn nhau, trợn tròn mắt, giống như ai chớp mắt trước sẽ bị thua vậy.

Tú Hỉ đi pha trà trở về phát hiện bầu không khí không đúng, nhút nhát hỏi: “Tiểu thư, trà hoa lài… ngài còn muốn uống không?”

“Đúng lúc ta rất khát, rót cho ta một ly đi.” Tạ Tắc Nguyên phân phó.

Cơ hội tốt, Lạc Cẩn lập tức tiếp lời hắn: “Trà huynh cứ uống đi, nhưng đừng dùng chén trà bằng sừng tê giác đó.”

Quả nhiên Tạ Tắc Nguyên không nhịn được hiếu kỳ: “Chén trà bằng đừng tê giác bị sao thế?”

“Chén ấy chứa trà ta chuyên dùng, huynh uống không quen đâu.”

“Muội không cho ta uống sao biết ta không quen? Để ta xem thử là trà ngon gì mà làm muội giấu giấu giếm giếm.”

Tạ Tắc Nguyên cầm chén trà ấy lên, mở nắp chén, chỉ thấy bên trong chứa một khối dài có kết cấu mềm màu nâu, đây, đây không phải là phân người ư?

Lạc Cẩn rất sợ hắn ném chén trà đi, bèn đoạt chén trà trong tay hắn: “Đã nói là trà ta chuyên dùng, người bình thường uống không được, huynh còn không tin.”

“Muội! Hừ, muội dọa ta, ta không tin muội dám uống.”

“Ai dọa huynh, huynh hỏi Tú Hỉ đi, bình thường không phải ta uống thứ này à?”

Tú Hỉ gật đầu một cách mãnh liệt.

Lạc Cẩn dứt khoát thêm đầy nước nóng vào chén trà, thổi bớt hơi nóng liền uống một hớp lớn. Ban đầu Tạ Tắc Nguyên ôm bụng, thấy Lạc Cẩn uống nước từng ngâm thứ kia, lại che miệng mình, cuối cùng thật sự nhịn không được lao ra khỏi phòng nôn một trận.

Hết thảy đều xảy ra nhanh chóng trót lọt đến vậy, khi Tạ Tắc Nguyên ra ngoài nôn, ‘phân’ trong chén trà của Lạc Cẩn vì ngâm trúng nước nóng nên đã tan rã thành một đống mảnh vụn như giấy.

Đương nhiên Lạc Cẩn sẽ không lấy phân thật sự bỏ vào chén trà, đó chỉ là giấy Tuyên Thành sau khi đem thấm ướt bèn nặn thành hình dạng mình muốn lại phết thêm màu sắc, đây là trò đùa quái đản thịnh hành trên weibo, khi ấy Lạc Cẩn thấy rất vô vị, không ngờ có một ngày mình thật sự phải làm thế.

“Tiểu thư… làm thế có ổn không?”

“Hắn hãm hại ta còn lấy sâu dọa ta, ta chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi. Hôm nay xem như chưa xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng không được phép tiết lộ bí mật.”

Đương nhiên nha hoàn và bà tử của Tiền Lạc Cẩn đều nghe lời nàng, tuy Hồ ma ma có cằn nhằn Lạc Cẩn một hồi, nhưng nàng đã làm rồi, bà đâu thể bán đứng Lạc Cẩn. Quả thật người trong phòng nàng đều thuộc trường phái diễn xuất kỳ cựu, bên kia Tạ phu nhân phái nha hoàn tới hỏi, vẻ mặt Hồ ma ma vô cùng ngờ vực: “Tiểu thư nhà ta thích uống trà lài, hôm nay biểu thiếu gia tới, bọn ta có pha trà lài thơm lắm, lẽ nào thiếu gia không thích?”

Rốt cuộc Tạ Tắc Nguyên vẫn là đứa trẻ, bị dọa như vậy sao có thể không đi cáo trạng, hắn đi bẩm báo với Tạ phu nhân, bà vừa nghe đã cảm thấy hắn nói bậy, nhưng không chịu nổi hắn giày vò, bèn phái nha hoàn đi hỏi tình huống, có điều bị vẻ mặt chính trực của Hồ ma ma lừa dối.

Tạ Tắc Nguyên nghĩ mẹ mình không đáng tin, nên đi tìm tổ mẫu, tổ mẫu thương hắn nhất, chẳng qua Tạ lão thái quân cũng thương Lạc Cẩn cơ mà. Tạ Tắc Nguyên vừa há mồm nói nàng thích ăn phân, Lạc Cẩn là một tiểu cô nương, ngươi nói một tiểu thư khuê các ăn phân, việc này không bại hoại danh tiếng của nàng sao? Lần đầu tiên Tạ lão thái quân trách mắng Tạ Tắc Nguyên không hiểu chuyện: “Lạc Cẩn là muội muội con, ta chỉ thấy Lạc Cẩn có thứ gì tốt đều cho con, mà con lại nói nó như vậy, chẳng có chút bộ dáng của huynh trưởng, còn ra thể thống gì, con nói lung tung nữa ta sẽ kêu cha con đánh con thật.”

Tạ Tắc Nguyên oan ức quá, lớn chừng này chưa từng chịu oan ức tới thế, song Lạc Cẩn không hề thu tay, nàng lại tìm Tạ phu nhân đề nghị: “Con thấy chiều nào biểu ca luôn rảnh rỗi, không bằng để huynh ấy theo con và tam muội cùng nhau học đi, thứ nhất bọn con có gì không biết có thể thỉnh giáo huynh ấy, thứ hai bản thân huynh ấy cũng có thể tĩnh tâm đọc sách.”

Tạ phu nhân vui vẻ đồng ý, đâu có cha mẹ nào không ngóng trông con mình chăm chỉ học tập, dù theo hai người muội muội của hắn học không bao nhiêu nhưng cũng tốt hơn lêu lổng bên ngoài.

Trái tim Tạ Tắc Nguyên tan nát, thời gian buổi chiều nhàn nhã của hắn cứ như vậy mạnh mẽ bị Lạc Cẩn biến thành giờ tập viết.

Hiện tại nếu cho Tạ Tắc Nguyên trở lại buổi trưa tươi đẹp kia, khi hắn cùng Tiền Lạc Cẩn mới tới đi đến rừng đào, chắc chắn hắn sẽ không hãm hại vị sát tinh này nữa.

Giờ hối hận cũng đã muộn, Lạc Cẩn quyết tâm phải kéo Tạ Tắc Nguyên trở về chính đạo. Chàng trai trẻ à, trước tiên chúng ta cùng nhau làm một người văn hóa, nhìn thế giới bằng con mắt văn minh nhé!