Chương 5

Ngoài dự kiến, Hạ Sí Mạch không có xâm phạm nàng mà quy củ ngồi yên, nhìn có vẻ câu nệ khác hẳn với vừa rồi, chỉ là ánh mắt vẫn nóng rực. Tuyên Cẩn không đoán được ý đồ của y. Không dám lơi lỏng, nàng đề cao cảnh giác và đề phòng hơn.

Trong khi nàng nghĩ y đang âm mưu xấu xa nhưng sự thật là… Y thẹn thùng!

Y ái mộ nàng đã lâu rồi; hồi Tiên Đế vẫn còn tại thế, y còn có điều băn khoăn là dẫu sao, cũng không nên công khai đội nón xanh cho vua. Giờ vua không còn, không còn gì có thể ngăn cản y, y muốn làm gì thì làm. Điều thật sự cản bước y là y vẫn chưa nghĩ tới sẽ có một ngày, y ngồi chung phòng với nàng! Y nên làm gì? Không thể thô bạo chiếm đoạt nàng được, huống hồ… Nhất thời cả hai không nói chuyện.

Trong khi đó, so với sự yên lặng ở bên trong, bên ngoài đã loạn nghiêng trời lệch đất vì tin tức Cảnh Vương ban đêm xông vào tẩm cung hoàng hậu đã truyền hết mọi ngóc ngách hoàng cung!

Dung phi đang thử ngũ sắc kim cẩm bào từ Thượng cung đưa tới, quả thật là có đoan trang ung ung, khí thế của mẫu nghi thiên hạ.

Dung phi đang đắc ý thì nhìn thấy Tuệ Tâm – cung nữ do thám động tĩnh Tuyên Ninh cung – vội vã chạy đến một cách không có phép tắc. Tuệ Tâm đem chuyện nhìn thấy bẩm báo ngay.

Dung phi biến sắc:

“Cái gì? Ngươi nhìn kỹ chưa?”

“Nô tỳ nhìn thấy rất rõ. Cảnh Vương ôm Hoàng hậu bước vào tẩm cung.”

“Chết tiệt!” Dung phi đập bàn. Bộ trà nảy lên. “Tuyên Cẩn, ngươi được lắm! Chồng vừa chết đã vụиɠ ŧяộʍ… Cái thứ lẳиɠ ɭơ, vô liêm sỉ!”

Tuệ Tâm không dám xen mồm nói: Hoàng hậu bị uy hϊếp nương nương ơi…

Tuệ Tâm dè dặt: “Nương nương, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Dung phi tỉnh táo lại. Nếu bây giờ đi bắt tại trận… Nhưng gian phu là Cảnh Vương! Y cầm trọng quyền, đắc tội y có hậu quả gì khó nói được. Mà nàng nuốt không trôi cơn tức này! Hạ Sí Mạch là người nàng coi trọng, nàng tuyệt đối không để Tuyên Cẩn chiếm tiện nghi đâu!

Dung phi cười lạnh: “Đi, đi đem tin tốt này nói cho Thái Hậu, để người định đoạt.”

Tuệ Lan không lên tiếng, chỉ nhắc khéo Dung phi thay phượng bào ra, mặc như vậy đến gặp Thái Hậu chính là phạm vào tội đại nghịch bất đạo.

+

Ngâm Tuyết lĩnh chỉ Thái Hậu trở về gọi Cảnh Vương gia, vừa lúc gặp Dung phi, Ngâm Tuyết đứng lại hành lễ.

Dung phi đi xa, Ngâm Tuyết nói thầm: Trễ thế này, Dung phi tìm Thái Hậu làm gì? Nương nương nhà nàng còn đang trong nước sôi lửa bỏng, Ngâm Tuyết chỉ phải vội chạy về Tuyên Ninh cung.

+

“Đêm đã khuya, vương gia tính ngồi tới khi nào?”

Tuyên Cẩn lên tiếng trước. Nàng biết qua đêm nay dù nàng và y trong sạch thì bên ngoài cũng xôn xao. Một quả phụ đang mang tang cùng em chồng ở chung một phòng, không chỉ bại hoại gia phong mà còn không có luân lý, thiên hạ đều nhạo báng! Nhưng nàng mặc kệ… Nếu nàng bảo trụ được trong sạch, ngày mai nàng sẽ mang Du Lẫm rời xa nơi thị phi này, lưu lạc thiên nhai, cả đời bình bình đạm đạm mà sống!

Còn Hạ Sí Mạch thì bồn chồn không thôi. Y yêu nàng… Nhưng trêu chọc thì được, chứ làm thật thì y không có dũng khí. Vả lại, nàng không phải người bình thường. Y muốn trái tim nàng chứ không phải thể xác nàng. Bằng không, y há chờ được đến hôm nay? Nhưng bỏ đi thì không nỡ.

So với ngày xưa – ở một cái thoáng gặp – thì bây giờ nàng càng thêm xinh đẹp. Mặc dù nàng chưa bao giờ hòa nhã với y, nhưng y vẫn yêu nàng… Con đường đi đến trái tim nàng rất khó khăn, y biết.

Y đứng dậy, nàng lùi lại. Y thấy nàng đề phòng mình như lang sói, trong lòng y không thoải mái.

– Nếu ngươi bất chấp, nàng sẽ ghét ngươi! – Sí Mạch áo trắng nói.

– Nhưng không như thế thì làm sao gần gũi nàng? Hay là thử ngang ngược một lần đi? Dù sao nàng cũng đã ghét rồi, ghét thêm nữa cũng không sao. Chiếm tiện nghi xong rồi đi cũng không muộn. – Sí Mạch áo đen nói. – Đôi môi đó rất mê người, đúng không?

Tuyên Cẩn thấy Hạ Sí Mạch từng bước tới gần, nàng từng bước lùi về sau, một mực thối lui đến giường… Khi không còn đường lui, nàng nắm chặt chủy thủ… Mắt Hạ Sí Mạch đỏ ngầu tràn đầy du͙© vọиɠ. Tuyên Cẩn sợ hãi.

“Cẩn nhi…” Hạ Sí Mạch thâm tình gọi.

Tuyên Cẩn không nghe thấy gì mà chỉ vùng vẫy:

“Không được lại đây, nếu không…. Nếu không…” Nàng lấy chủy thủ từ trong tay áo ra.

“Ta biết hiện tại nàng không thích ta. Nhưng chỉ một thời gian nữa thôi, một thời gian nữa thôi, nàng sẽ thấy tâm ta. Nàng hãy cho ta chút thời gian, ta sẽ chứng minh cho nàng xem, ta…”

“Câm mồm!”

Tuyên Cẩn ngắt lời. Chủy thủ cầm trên tay lóe sáng, mủi dao sắc bén chỉ vào Hạ Sí Mạch.

“Bổn cung nói thế nào cũng là chị dâu của ngài, ngài làm vậy không sợ bị nhạo báng sao?”

Hạ Sí Mạch muốn đánh rớt chủy thủ chỉ một chiêu là có thể nhưng lại đứng không nhúc nhích. Y nhíu mi nhìn nàng. Không ngờ bị ghét như vậy, nàng chẳng thà làm ngọc nát còn hơn là ngói lành. Mà càng vậy càng kí©h thí©ɧ, càng muốn chinh phục.

Hạ Sí Mạch nghênh đón chủy thủ, bước tới gần.

Tuyên Cẩn không biết y sẽ làm như vậy, nàng siết chặt tay.

Nàng nhanh nhưng Hạ Sí Mạch nhanh hơn, tiếng quần áo sột soạt làm nàng hoảng hốt, nàng rút chủy thủ ra…

Bạch y Hạ Sí Mạch nhuộm đỏ một chỗ.

Keng! Chủy thủ rơi xuống đất, thừa lúc nàng sững sờ, y đến ôm hông, đặt nàng lên giường, hôn nàng!

Nếu người ta biết Cảnh Vương quyền nghiêng thiên hạ, cầm binh quyền, tùy thời có thể phế vua chưa từng hôn ai thì toàn dân chắc chắn rớt cằm! Dù lời đồn nói Cảnh Vương là nam nhân trong sạch, nhưng cũng không thể đến mức ‘thuần khiết’ như thế đi?

Mà sự thật thì rõ ràng là như vậy đó.

Hạ Sí Mạch đυ.ng đến môi nàng, nháy mắt cả người đều cương cứng. Sự mềm mại, ấm áp còn tuyệt vời hơn tưởng tượng… Khi nghĩ tới đang gần gũi với nàng, y nóng mặt, tim đập như trống.

Bị hôn, Tuyên Cẩn khôi phục lại tinh thần; nàng đã đâm y, nàng hoảng sợ vì chuyện đó. Nàng muốn giãy dụa nhưng Hạ Sí Mạch đã kiềm chế, nàng không thể nhúc nhích. Nàng há mồm muốn kêu cứu lại bị y thừa cơ quấn lấy lưỡi, nhẹ nhàng mυ"ŧ… Hạ Sí Mạch đã hoàn toàn chìm đắm vào cảm xúc mãnh liệt nhất trước nay chưa từng có rồi.

Thấy giãy dụa không có kết quả, nàng cam chịu nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống… Nàng nhớ tới đêm dông bão 10 năm trước: Nàng mặc hỉ phục, nam nhân say xỉn xa lạ bức hϊếp nàng! Sợ hãi, khuất nhục, bất lực là tất cả kí ức nàng có vào đêm hôm đó. Từ một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên biến thành Tuyên phi tôn quý, bắt đầu cuộc sống 10 năm trống trải trong thâm cung.

Ngày chờ đêm mong, con người nàng căm hận kia rốt cục cũng chết. Còn tưởng rằng sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng không ngờ sự khuất ngục tưởng chừng kết thúc nay lại bắt đầu. Người đó lại là huynh đệ của người kia . bọn họ đều chung dòng máu, đều đê tiện, vô sỉ! Dù rằng Hạ Sí Mạch không có mùi làm nàng phản cảm, thậm chí còn có hương thơm dễ ngửi… Y hôn rất dịu dàng, nhưng trong mắt nàng bọn họ là cá mè một lứa, không khác. Nàng căm ghét Hạ Sí Mạch hơn. Ít nhất hoàng huynh y còn danh chính ngôn thuận. Còn y không khác gì cường bạo!

Ngâm Tuyết đi vào, đờ ra khi thấy Cảnh Vương đè hôn Hoàng Hậu. Không phải Thái Hậu đã vỗ ngực cam đoan khẳng định sẽ không chuyện xảy ra sao? Nàng nghĩ. Rất muốn đến cứu người nhưng mà không có can đảm.Ngâm Tuyết đứng cả buổi mới run run nói:

“Bẩm… Bẩm… Bẩm Vương, Vương gia, Thái Hậu có chỉ, m-mời ngài đi qua đó.”

Với võ công của y, chớ nói một người, một con ruồi bay tới y cũng biết. Quả là chữ Sắc hại người. Y căm tức, không cam tâm buông nàng ra. Y nghĩ nàng có lẽ cũng chìm đắm như mình, nhưng không ngờ… Khi nhìn thấy mặt sương lạnh, đôi mắt đầy hận ý của nàng, y kinh hãi.

Hạ Sí Mạch không có xoay người; Ngâm Tuyết thấy máu trên áo Tuyên Cẩn:

“Nương nương, ngài làm sao vậy?!”

Tuyên Cẩn nhìn lại áo mình, lại nhìn Hạ Sí Mạch; nhìn vết máu đỏ tươi trước ngực y… Nàng không hiểu. Rõ ràng y có thể né được?

Vết thương không sâu, máu đã ngừng, Hạ Sí Mạch không thèm để ý. Nếu không đáng thương, làm sao âu yếm nàng? Thấy Tuyên Cẩn đã không còn vẻ căm hận, y cảm thấy đáng giá.

Nàng quả nhiên mềm lòng! Xem ra, muốn nàng không đề phòng thì phải thực thi nhiều khổ nhục kế! Hạ Mạch nghĩ.

Tuyên Cẩn dời mắt. Nghĩ: Chút máu này không chết được, huống hồ y tự tìm? Y còn khinh bạc ta nữa! Áy náy vừa mới dâng lên đã mất tăm.

Nàng hỏi: “Thái hậu có mời bổn cung không?”

Ngâm Tuyết giờ mới thấy Hạ Sí Mạch cũng có máu, còn nhiều hơn Tuyên Cẩn nên hơi hiểu tình huống trước mặt.

Dạ có. Thái hậu mời ngài và vương gia cùng đến.”

Tuyên Cẩn : “Vương gia, mời.”

Hạ Sí Mạch không nhúc nhích. Y đợi nàng đi trước.

Tuyên Cẩn : “Bổn cung còn phải thay y phục.”

Hạ Sí Mạch lúc này mới nhớ tới y phục mình dính máu, y nhìn Tuyên Cẩn, rồi nhìn lại mình… Cứ như vậy mà đi, Thái Hậu có hỏi đến 10 cái miệng giải thích cũng không được. Mà Cảnh vương phủ ở ngoài cung, y nào có y phục để thay?

Hạ Sí Mạch : “Có y phục của hoàng huynh ở đây không?”

Tiên Hoàng bao nhiêu năm nay không đặt chân đến Tuyên Ninh cung, làm gì có y phục ở đây?

Tuyên Cẩn không chút suy nghĩ: “Không có.”

Ngâm Tuyết: “Nương nương, ngài quên rồi, khi vừa tiến cung, ngài đã tự tay may cho hoàng thượng một bộ. Mà hoàng thượng chỉ nhìn qua, nói màu sắc đơn giản quá, hoàng thượng không mặc nên luôn treo cất trong tủ.”

Tuyên Cẩn lúc này mới nhớ quả thật có chuyện như vậy. Đó là do mẹ nàng khuyên, nói con gái sau khi xuất giá thì phải hiền tuệ mới giữ được chồng. Nàng không giỏi nữ hồng, may cả tháng mới xong cái áo choàng, kết quả câu đầu tiên tiên Đế chê xấu làm nàng giận nhiều ngày.

Hạ Sí Mạch nghe Tuyên Cẩn tự mình may, “Ngâm Tuyết, đi lấy cho bổn vương.”

Ngâm Tuyết nghe Hạ Sí Mạch gọi tên mình thì nhất thời thụ sủng nhược kinh! Không ngờờ… Cảnh Vương lại biết tên tiểu cung nữ nàng!!

Nếu Ngâm Tuyết biết Hạ Sí Mạch ngay cả tên con vẹt ngoài hành lang Tuyên Ninh cung nuôi dưỡng cũng biết thì nàng sẽ không thụ sủng nhược kinh như vậy.