Chương 34

Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến. 10 năm… Tuyên Cẩn cho rằng mình đã quên đi thiếu niên tao nhã ngồi trên lưng ngựa… Nhưng khi Cao Hành xuất hiện, nàng mới phát giác chỉ có thời gian trôi đi mà thôi. Người tiềm tàng trong trí nhớ nàng không thay đổi. Vẫn hiền hậu, thanh nhã; ngay cả ánh mắt nhìn nàng cũng không thay đổi… Nàng, từng rất yêu y, cũng rất hận y.

Nàng còn nhớ trước đêm xuất giá, nàng hẹn y cùng nhau bỏ trốn, bởi vì nàng không thể thuyết phục được mình phải gả cho một người đàn ông xa lạ, lại còn có rất nhiều người phụ nữ khác, huống hồ nàng đã yêu y? Nàng bất chấp, viết thư cho y, để Ngâm Tuyết đưa qua, kết quả đổi lại là một bức thư tuyệt tình. Nếu không phải nhận ra bút tích, nàng cũng sẽ không tin là y viết. Nàng muốn được sống cùng y nhưng y ham sống sợ chết. Hi vọng duy nhất còn sót lại tan biến, nàng tự sát, nếu không phải Ngâm Sương phát hiện đúng lúc thì nàng đã chết rồi. Tuyên gia biết chuyện cho nên cực kỳ bi thương, đồng thời phân tích cho nàng hiểu rằng, nếu nàng chết thì là kháng chỉ, Tuyên gia sẽ chịu liên lụy, có thể dẫn đến họa diệt môn. Ngay cả chết cũng không thể, nàng nên hận ai? Hoàng Đế tất nhiên là người đầu tiên. Và y… Thậm chí nàng còn muốn tự tay gϊếŧ chết gã đàn ông yếu đuối ấy.

Sau này, nàng lên ngôi Hậu được vài năm, ý định tự sát không còn nữa thì cha nàng mới nói cho nàng sự thật. Thì ra bức thư tuyệt tình đó là giả, y căn bản không biết gì cả. Không chỉ có vậy. Y cũng hành động như nàng. Nghĩa là bọn họ bị gạt cùng một phương thức. Khúc mắc được giải từ đó, nàng tha thứ cho y.

Hiện giờ gặp lại, dù không nói câu nào nhưng y dùng cầm khúc để tỏ tâm ý 10 năm qua chưa từng quên nàng. Một người sâu đậm với nàng nàng nên hỉ hay nên bi? Hỉ chính là nàng không có yêu sai người, và bi chính là bọn họ vẫn vô duyên dù hữu tình.

Tuyên Cẩn hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ngoảnh mặt làm ngơ Hạ Sí Mạch nói chuyện. Hạ Sí Mạch phát cáu, mắt gần như phun lửa vì biết Tuyên Cẩn đang suy nghĩ cái gì tuyệt đối có liên quan tới Cao Hành. Vì lẽ đó, nàng càng thêm muốn biết hai người bọn họ rốt cục có quan hệ như thế nào.

“Nếu nàng không lên tiếng ta sẽ gϊếŧ Cao Hành!” Hạ Sí Mạch nâng cằm Tuyên Cẩn, bắt nàng nhìn mình, lạnh lùng nói.

“Ngài dám!” Tuyên Cẩn rùng mình, không nghĩ ngợi mà thốt ra.

“Ta gϊếŧ người như gϊếŧ một con kiến, cớ gì không dám?”

“Y không đắc tội gì ngài, vì sao ngài phải gϊếŧ y?” Tuyên Cẩn cả giận nói.

“Nàng cứ bảo vệ hắn như vậy nữa đi!” Hạ Sí Mạch lớn tiếng hơn.

Tuyên Cẩn chợt tỉnh táo. Chuyện nàng và Cao Hành, đừng nói là Hạ Sí Mạch, hầu như không ai biết… Vậy mà sau khi gặp Cao Hành nàng lại thất thố trước mặt Hạ Sí Mạch. Khó trách hắn sẽ đoán mò. Mà nàng kiếm chuyện với Hạ Sí Mạch là vì nàng vô tình biến y thành Tiên Đế; vì bọn họ đều là huynh đệ, đều họ Hạ, đều thích cậy thế hϊếp người!



“Ta và Cao tướng quân chỉ là từng quen biết, xưa nay chưa từng lui tới, ngài nghĩ nhiều rồi.” Tuyên Cẩn bình phục nỗi lòng nói.

Hạ Sí Mạch không ngốc. Thái độ Tuyên Cẩn thay đổi nhanh như vậy thì càng thêm chứng minh là có vấn đề. Nàng buộc phải ngẫm lại.‎

Tuyên Cẩn tuy chưa bao giờ xuất hiện cùng Cao Hành… Nhưng trước lúc tiến cung thì sao? Nàng đã nhấn mạnh rằng là quen biết cũ… Hẳn là khoảng 10 năm trước; mặc dù bây giờ không còn can hệ nhưng 10 năm đã qua mà nàng vẫn còn bảo vệ Cao Hành? Không đơn giản. Đợi đã nào… Cẩn nhi sẽ yêu một người 10 năm tựa như ta ư? Không không không, không thể có chuyện đó… Nàng không thích ta, ta biết. Ta không sợ nàng sắt đá – dù sao thì lòng người luôn yếu mềm – nhưng nếu nàng vẫn luôn nhớ mong một người khác – còn là một người đàn ông – thì không cần phải bàn nữa. Đó cũng như việc ta yêu nàng nhiều năm, không thể chứa thêm được ai khác… Nếu… Nếu Cẩn nhi cũng như thế… Ôi thôi ta xong rồi!!‎

Hạ Sí Mạch quên luôn phẫn nộ, nàng hồi hộp hỏi Tuyên Cẩn:

“Nàng… Nàng thích y?”

Tuyên Cẩn cũng không biết. Trước kia, nàng nghĩ là mình đã buông được, nhưng khi thấy Cao Hành, chuyện cũ bị gợi lại làm nàng lại bắt đầu không được bình tĩnh. Nàng không biết đó là thích hay là cảm xúc gì. Mà nàng cũng sẽ không thừa nhận trước mặt Hạ Sí Mạch.

“Ta và y chỉ là có chút giao tình bạn bè cũ, tư tình gì đâu.” Tuyên Cẩn nói.

Dù vậy Hạ Sí Mạch vẫn không yên lòng. Trực giác nói cho nàng rằng hai người họ không đơn giản. Nhưng Tuyên Cẩn đã không thừa nhận, so với thừa nhận thì tốt hơn. Hạ Sí Mạch ôm Tuyên Cẩn một cách ôn nhu, nhưng không mất bá đạo.

“Cẩn nhi! Trừ ta ra nàng không được thích bất kì kẻ nào!” Hạ Sí Mạch nói.

Tuyên Cẩn bị ôm, và khi tựa vào người Hạ Sí Mạch, lòng nàng nhất thời cứng lại. Những ngày ở chung, nàng và y đã vượt qua luân thường… Mặc dù chưa cán mốc cuối cùng nhưng không thể phủ nhận bọn họ đã vượt rào; nhất là những lúc Hạ Sí Mạch ôn nhu đối đãi, nàng thậm chí đã trầm luân. Bây giờ nàng lại nhớ tình xưa… Lẽ não ta lại là người lẳиɠ ɭơ? Nghĩ vậy, nàng không khỏi thấy mình hèn mọn, lòng dạ nàng cồn cào và nàng không biết nên làm như thế nào.

Hạ Sí Mạch nhìn Tuyên Cẩn mê mang, mặc dù không đoán được suy nghĩ của nàng nhưng cũng biết là do Cao Hành ảnh hưởng.

Cao Hành, Cao Hành! Ta sẽ không chấp tay dâng nàng cho ngươi!‎

“Ai dám đoạt vợ của ta, ta tuyệt đối không buông tha cho hắn!” Hạ Sí Mạch nói.

Tuyên Cẩn còn đang mê mang, nghe Hạ Sí Mạch nói thế thì không khỏi rùng mình. Sau là cười khổ. Tuyên Cẩn ơi Tuyên Cẩn, ngươi có tư cách gì chọn tam lấy tứ? Thích thế nào, không thích thì thế nào, đều chỉ là vọng tưởng. Cái hảo cảm cho Hạ Sí Mạch vất vả lắm mới có dưới sự đe dọa của y đã biến mất không còn. Bởi vì y làm vậy cũng không khác gì Tiên Đế, đều vì mình mà tổn hại tánh mạng người khác.

“Cảnh Vương ngài muốn gì, ai mà dám đoạt? Cao Hành khẳng định sẽ không có bản lãnh này. Và ta cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội! Ngài cứ việc đa tâm đi.” Tuyên Cẩn cười lạnh nói.

Hạ Sí Mạch lại cảm giác được Tuyên Cẩn xa cách và lãnh đạm. Nàng không đoán được vì sao Tuyên Cẩn thay đổi, vậy nên nàng tính hết lên đầu Cao Hành. Bởi y xuất hiện Tuyên Cẩn mới như thế. Món nợ này nàng tạm thời ghi lại, về sau sẽ tính!

Vốn muốn đến thân mật một phen, hiện tại Hạ Sí Mạch không còn hưng trí. Chuyện cấp bách nhất là bọn họ phải nhanh chóng gạo nấu thành cơm, nếu không Cẩn nhi của nàng sẽ lựa chọn con đường khác!

Hạ Sí Mạch đi ra Tuyên Ninh cung, đυ.ng mặt Ly ngoài cửa. Hạ Sí Mạch thâm ý nhìn nhỏ. Trước đó chỉ vì nói giỡn một câu: cháu nàng hình như thích nàng… Kết quả bị chửi nhàm chán và bị đuổi thẳng cổ; cộng thêm nửa tháng không thèm nhìn mặt…‎

Khi Dung Doanh Tâm nói chuyện này, Hạ Sí Mạch cũng là bất khả tư nghị. Song sau khi theo dõi thì quả nhiên thấy có phần đúng. Bất quá tiểu nha đầu này hay ngại ngùng. Chỉ là có đôi khi, ngẫu nhiên mới lộ ra thần sắc sùng bái si mê Tuyên Cẩn. Hạ Sí Mạch vốn lấy thân con gái mà yêu Tuyên Cẩn cho nên cũng không kinh ngạc. Có điều cháu gái mà yêu cô thì hơi hiếm. Vì vậy nàng bảo Dung Doanh Tâm hỏi thăm nhiều lần, thế mới biết nhỏ chỉ là sùng bái Tuyên Cẩn quá mà thôi. Tựa như nhỏ hay nói cô ba nó là thần tiên, nó sẽ không để cho bất kì ai khinh nhờn. Khi Dung Doanh Tâm hỏi về mặt du͙© vọиɠ thì đã dọa tiểu nha đầu này. Nhỏ lắc đầu liên tục nói không có, nhỏ không có cái ý tưởng đại nghịch bất đạo đó, nguyện vọng lớn nhất của nhỏ chính là ở bên cạnh Tuyên Cẩn. Chỉ vậy thôi đã mỹ mãn. Vì thế Hạ Sí Mạch không đem nhỏ làʍ t̠ìиɦ địch. Sau này tiểu nha đầu sẽ tự nhiên nhận ra tình yêu và tình thân là khác nhau, sùng bái và ái mộ là bất đồng. Quay trở lại việc của bọn họ, Hạ Sí Mạch bây giờ cần phải làm là tìm cách khiến Tuyên Cẩn chấp nhận chuyện nàng là con gái. Và bây giờ gặp Ly, đột nhiên nàng lại có sáng kiến: tìm người kí©h thí©ɧ!!



Hạ Sí Mạch nghĩ: Nếu là cháu nàng hẳn là càng hiệu quả! Một kích phải trúng, làm nàng không có đường lui!



Ly bị nhìn mà thấy sợ. Nàng đã thấy Cảnh Vương lợi hại thế nào, cũng biết y không thiện lương gì. Nàng không khinh thường y nữa bởi vì không bị y tính toán đã là may, nàng nào còn dám tùy tiện trêu chọc? May mắn có Tâm tỷ tỷ, bằng không nàng chết như thế nào cũng không biết.

“Cô con tâm tình không tốt, con vào nói chuyện với nàng đi.” Hạ Sí Mạch ôn hoà nhìn Ly nói.

Vừa nghe ngay cả chào hỏi cũng không, Ly bịch bịch chạy đi vào.

Hạ Sí Mạch ngoắc tay gọi Linh lại, ở bên tai phân phó.‎

Linh đầu tiên là hoảng hốt “Cái gì!??” sau là chỉ vào mặt mình: “Thuộc hạ?”

Hạ Sí Mạch gật đầu.

“Như vậy không tốt lắm đâu nha, người khác không được sao?”

“Người khác ta lo lắng. Ta muốn cam đoan không có bất kì sự cố nào, nếu không ta sẽ không giải thích được với nàng.”

“Nhưng mà-” Linh chỉ thấy không đúng.

“Chỉ là giả, có gì khó đâu! Cứ định như vậy đi. Em dừng lại đúng lúc là được. Ta tin điểm ấy không làm khó được em.”

Có nghĩa là đây là chuyện chủ nhân phân phó, Linh chỉ có bất chấp khó khăn mà đồng ý. Nàng đã cố gắng nhịn xuống mà không nói với Hạ Sí Mạch: Ngài có thiếu đạo đức quá không vậy?‎