Chương 41

Thần Hiên dắt A Vi tay chậm rãi đi về phía trước đi, mấy người Phạm gia cũng không đợi được nữa, nhanh chóng xuống bậc thang đi về phía trước

"Thần Hiên, ngươi bận cái gì cũng không chịu nhớ tới nương hay sao?" Một phụ nhân trung niên dưỡng nhan rất tốt đi tới, nắm chặt tay Thần Hiên, đem hắn nhìn từ trên xuống dưới, khóe mắt ngấn lệ.

"Mẫu thân, đây là A Vi." Thần Hiên sợ tiểu nương tử lạc lõng, nhẹ nhàng dắt tay nàng kéo đến phía trước mình, giới thiệu với cả nhà. A Vi thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, nhất thời ngượng ngùng, nhưng cũng không quên lễ tiết Khúc mẹ đã dạy mình, nhất nhất cúi đầu chào.

Phụ nhân kia chính là mẫu thân Liễu thị của Thần Hiên, lông mày cùng đuôi mắt của Thần Hiên nhìn qua liền biết rất giống bà, đương nhiên có thể thấy, lúc trẻ bà nhất định là một đại mỹ nhân phong hoa tuyết nguyệt. Theo sát bên cạnh là phụ thân của Thần Hiên, Phạm Trọng Thịnh, khí chất nho nhã của Thần Hiên chắc chắn là được thừa hưởng từ người này.

Huynh trưởng Phạm Thần Dật hơn Thần Hiên 3 tuổi, nét mặt có đến năm, sáu phần giống với đệ đệ, lại có thêm nét thành thục khôn khéo của thương nhân, nhìn qua vô cùng chững chạc cùng sắc bén. Nương tử của Thần Dật là Lưu thị, gọi là Vân Nương, là một nữ nhân mềm mại như nước, lúc này đang dắt tay một đứa nhỏ chừng 8 tuổi, tỳ nữ bên cạnh đang ôm một cậu bé đang bi bô. Hai đứa trẻ trông thấy Thần Hiên cùng A Vi, chưa cần người lớn ra hiệu bắt ép gì đã vội vàng reo to thúc thúc thẩm thẩm...

Muội muội Phạm Thần Tư là một cô nương tầm tuổi A Vi, bộ dáng minh diễm động lòng người, tiểu mỹ nhân cười khe khẽ, không nhịn được nháy mắt với A Vi một cái, tựa hồ rất thích vị tẩu tử này của mình.

Liễu thị nhìn con dâu mới bộ dáng nhu thuận, dung mạo xinh đẹp, trong lòng rất vừa ý, gật đầu với Khúc mẹ, khẳng định tâm tình của bà đang hết sức vui vẻ.

Phạm Trọng Thịnh trong lòng cũng rất nhớ con trai, bất quá không để lộ ra ngoài giống như nương tử, ông hắng giọng: "Vào nhà đi rồi nói."

Liễu thị lúc này mới phát giác có điểm không ổn, nắm tay Thần Hiên kéo vào trong nhà, Thần Hiên vốn vẫn đang giữ tay nương tử, lúc này bị mẫu thân kéo cũng không tiện lôi A Vi đi. Bất quá Thần Tư lại vô cùng hiểu chuyện, sợ A Vi còn chưa kịp thích ứng, nàng liền tiến lên chủ động kéo tẩu tử vào nhà, còn nhiệt tình chỉ trỏ dọc ngang bố cục cùng khung cảnh giới thiệu cho A Vi.

A Vi bây giờ mới có tâm tư nhìn khuôn viên đại viện rộng lớn tinh xảo, trong lòng không khỏi cảm khái, có trong mơ nàng cũng không thể tưởng tượng được...

Đến tiền sảnh, Liễu thị liền kéo Thần Hiên đến ngồi bên người mình, cả Phạm Trọng Thịnh cũng chỉ có thể ngồi xuống ghế dưới, Thần Tư kéo A Vi đến ngồi cùng mình, Phạm Thần Dật cùng Vân Nương cũng mang theo mấy đứa trẻ đến một bên.

Nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận cùng tinh thần phấn khởi của Liễu thị, A Vi liền buông được lo lắng trong lòng. Thật may, bà bà không sinh bệnh, chỉ là quá nhớ mong đứa con trai của mình mà thôi...

Liễu thị vừa ngồi xuống liền hỏi không ngừng, toàn bộ đều là lo lắng cho Thần Hiên. Lo lắng hắn ở thâm sơn cùng cốc ăn không ngon mặc không ấm, lo lắng hắn không biết chăm sóc cho chính mình, còn nói hắn gầy, tay còn có thêm không ít vết chai, muốn hắn sau này có việc gì cứ sai gia nô, không được tự thân xuất lực nữa.

Phạm Trọng Thịnh ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, ý bảo Liễu thị nên bớt lời một chút. Mọi người đều biết thân phận của A Vi không cao, Liễu thị hỏi han lại cứ như đang trách con dâu bạc đãi Thần Hiên, khiến cả nhà ngượng ngùng không thôi. Liễu thị được trượng phu nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới A Vi, thấy nàng không có gì khác thường mới an tâm.

"Nhị tẩu, nghe nói Khúc mẹ nói trù nghệ bếp núc của tẩu rất tốt, có thể lộ ra một chút cho muội xem được không?" Thần Tư sợ mọi người quên mất A Vi, cố ý lên tiếng.

A Vi ngượng ngùng đáp: "Ta chỉ biết làm chút món ăn đơn giản thôi, nếu muội không chê thì muốn ăn cái gì có thể nói với ta, ta thử làm."

Thần Hiên biết A Vi có chút sợ người lạ, đừng nói A Vi, chính hắn bị người nhà đã hơn một năm không gặp vây quanh cũng có chút không tự nhiên. Đến lúc này tìm được đề tài nấu nướng này, hắn vội vàng bám lấy, luyên thuyên kể bao nhiêu loại mỹ thực mình từng gặp qua trên đường, bao nhiêu sách quý để nâng cao trù nghệ khó tìm mà hắn đã đọc được...

Thần Tư có chút buồn cười, xem ra nhị ca thật sự rất để ý đến nhị tẩu. Từ trước tới giờ mỗi lần huynh ấy trở về đều là người kiệm chữ như vàng, đánh ba gậy cũng không buồn nói một câu, hôm nay nhiều lời như vậy, còn không phải là muốn đỡ lời cho nương tử hay sao?

Vừa đúng lúc nhà bếp cho người báo đã chuẩn bị xong cơm, Thần Hiên kín đáo nhấp một ngụm trà bích loa xuân thấm giọng, nhẹ nhàng thở ra.

Phạm gia lần lượt đi tới phòng ăn, giữa gian phòng bày hai bàn tròn gỗ lim lớn, phía trên có hơn hai mươi món ăn màu sắc hài hòa lại có hương thơm hấp dẫn, chọc người lập tức muốn dùng bữa.

Trong lúc ăn cơm, Liễu thị còn không ngừng gắp thức ăn cho Thần Hiên, mỗi món đều đưa qua một ít. Trong khi đó Thần Hiên chỉ chăm chú nhìn A Vi dùng bữa, món gì cũng muốn nàng thử qua, thức ăn trong chén hắn đã chất chồng thành một ngọn núi nhỏ. Thần Tư ngồi bên cạnh trông thấy ánh mắt đầy cưng chiều của nhị ca cho tiểu tẩu tử, trong lòng hâm mộ cực kì. Phạm Trọng Thịnh thấy nương tử như thế cũng không chen lời, quay đầu bàn chuyện làm ăn với con trưởng. Vân Nương vừa bận rộn chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không nói lời nào.

Hai đứa trẻ sau khi ăn no liền không nguyện ngoan ngoãn ngồi im trên bàn, dùng ánh mắt long lanh nhìn mẫu thân vòi vĩnh muốn ra vườn xem hồ cá. Vân Nương thấy vậy liền để cho nha hoàn mang con ra ngoài trước, Phạm Thần Dật trông thấy, không khỏi liếc mắt nhìn nương tử, bất quá cái gì cũng không nói.

Liễu thị vẫn đang nói chuyện không ngừng với Thần Hiên, Phạm Trọng Thịnh thở dài một hơi, nhắc nương tử thời gian cũng không còn sớm, Liễu thị mới thu liễm: "Phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, còn muốn thêm cái gì cứ việc nói cho nương biết."

Phạm Trọng Thịnh nhấp một ngụm rượu, tùy ý nói: "Liền an bài Khúc mẹ qua đó đi, thiếu cái gì bà ấy sẽ an bài." Hôn nhân của lão nhị cũng là một tay Khúc mẹ lo lắng, con dâu mới đến chắc chắn sẽ không quen với việc sai xử cùng lúc nào bên người cũng có gia nô xa lạ cho nên Khúc mẹ chính là lựa chọn tốt nhất.

Liễu thị đương nhiên hiểu ý trượng phu kiệm lời mà thận trọng của mình, gật đầu đồng ý sau đó liền lấy lí do ăn no muốn tiêu thực mà đưa Thần Hiên cùng A Vi đến tận tiểu viện rồi mới trở về viện của mình.

Phạm Trọng Thịnh đã tắm rửa xong xuôi, cầm một quyển sách trở về giường rảnh rỗi lật xem. Trông thấy Liễu thị vào cũng không nói gì, đợi nương tử sửa soạn ổn thỏa mới hỏi: "Lão Nhị đã thay đổi, bà có nhận ra không?"

Liễu thị ngồi ở bàn trang điểm chải tóc, cười cười: "Cả người rất có sức sống, tươi cười không ít. Hôn sự này thật tốt, là Khúc mẹ có công nhất."

Phạm Trọng Thịnh cũng rất vừa lòng với con dâu mới, gật đầu: "Cũng đúng, về sau vẫn muốn Lão Nhị ở nhà sao?"

"Đương nhiên." Liễu thị chải suôn mái tóc dài, trở về giường, "Người làm cha mẹ ai lại không muốn con cái quây quần sao?"

Phạm Trọng Thịnh do dự: "Bất quá Lão Nhị sẽ không vừa ý." Đứa nhỏ chính mình nuôi lớn chính mình hiểu rõ nhất, Thần Hiên chính là dạng nam nhân nhàn vân dã hạc, bén duyên với trám sứ cũng rất thích hợp, bằng không để cho hắn ru rú trong nhà nối tiếp công danh học hành hay trông nom sinh ý gia sản đều không ổn.

Liễu thị ngẫm lại: "Thần Hiên vô cùng cưng chiều nương tử, chỉ cần A Vi nguyện ý lưu lại, ta không tin Thần Hiên không muốn." Tiểu cô nương nơi thâm cùng sơn cốc nhìn thấy cơ ngơi của Phạm gia còn có muốn trở về lăn lộn nơi khổ sở kia sao? Liễu thị không tin.

Phạm Trọng Thịnh khẽ thở dài một cái: "Chỉ sợ con dâu lớn có ý kiến."

Liễu thị hừ một tiếng: "Có thể có ý kiến gì sao? Sản nghiệp của Phạm gia vốn có một phần của Thần Hiên, cho dù Thần Hiên có vô công rỗi nghề, không danh không phận thì cửa hàng cùng điền sản cũng có phần của hắn. Về sau Thần Tư xuất giá cũng không thiếu được một phần đồ cưới. Vân Nương cho Phạm gia chúng ta hai tôn tử, tất nhiên là có công, nhưng cái nhà này họ Phạm chứ không phải họ Lưu của nàng." Hôm nay Liễu thị cũng nhìn ra Vân Nương có điểm khác lạ, trong lòng không khỏi cảm khái, may mắn là việc bếp núc hôm nay tự tay bà chỉ đạo, Vân Nương có ý kiến cũng không ra tay chọc sóng khơi gió được.

Phạm Thần Dật đang xem lại sổ sách mấy ngày gần đây, trong giờ cơm phụ thân nhắc tới mấy vấn đề kia hắn quả thật cũng chưa tính toán hoàn hảo, trong đầu không khỏi có chút lo âu. Lúc này Vân Nương Nương đẩy cửa tiến vào, hắn tươi cười ngẩng đầu: "Bọn nhỏ ngủ rồi?"

Vân Nương thản nhiên ừ một tiếng, một chút sắc mặt tốt cũng không có.

"Có việc gì sao?" Phạm Thần Dật không khỏi lên tiếng.

Vân Nương thở dài: "Chàng quanh năm chạy ngược chạy xuôi vất vả, người ta thì cái gì cũng không cần làm, phiêu diêu tự tại, về sau lại thoải mái khoái hoạt lấy đi một nửa. Chàng cứ ngây ngốc không chú ý, sao thϊếp lại không lo lắng đây..."

Trước kia nhị đệ một năm về nhà cũng không được một lần, Vân Nương không để trong lòng. Bất quá lần này lại khác, người lúc này cũng đã thành gia lập thất, con dâu mới lại vô cùng được lòng cha mẹ chồng, cưng chiều lại càng thêm cưng chiều, Vân Nương đương nhiên phát hoảng....

Phạm Thần Dật hơi biến sắc, không khỏi nhớ tới chuyện trong bữa cơm: "Nhị đệ chẳng mấy khi mới về nhà được một chuyến, nàng làm sao lại bày ra sắc mặt thế kia? Người một nhà cùng ăn một bữa cơm cũng phải biết trên biết dưới, nào có chuyện trưởng bối chưa dừng đũa mà tiểu hài tử đã rời bàn chạy đi chơi? Bọn nhỏ không hiểu chuyện, nàng cũng không dạy dỗ còn dung túng. Việc này cha còn nhắc ta đừng nên so đo với nàng, nàng lại còn muốn nổi giận cái gì đây?"

"Hài tử của chúng ta là trưởng tôn của Phạm gia, thϊếp là muốn dạy dỗ các con thật tốt mới không muốn bọn nhỏ ngồi cùng bàn dùng cơm với một nữ nhân hạ đẳng." Vân Nương biện giải.

"Hồ đồ! Nếu năm đó không có nhị đệ hi sinh thanh danh của chính mình thì Phạm gia có hưng thịnh ngày hôm nay sao? Đừng nói là phân cho nhị đệ, cho dù có giao hết cho nhị đệ ta cũng không hề có chút oán hận nào. Mặc kệ đệ muội là thân phận như thế nào, nàng có thể làm cho nhị đệ trân trọng đến như vậy thì đương nhiên phải là nữ nhân thật tốt cho nên từ trên xuống dưới Phạm gia phải tôn trọng là chuyện không cần phải bàn cãi." Phạm Thần Dật thu dọn sổ sách, đi vào phòng.

Nhìn trượng phu phẩy tay áo bỏ đi, trong lòng Vân Nương ngũ vị tạp trần...

Nhiều năm dụng tâm phụng dưỡng trưởng bối, vì Phạm gia mà ra sức dạy dỗ các con còn phải chú ý quán xuyến cùng sắp xếp chuyện bếp núc, gia vụ, trượng phu hết ngày này đến ngày khác lao lực ngược xuôi nhưng trong lòng cha mẹ chồng cũng không bằng một góc nhị đệ. Lại nhớ tới trượng phu hàng năm vì sinh ý mà bôn ba không ít dịp, một mình nàng ở nhà tịch mịch phòng đơn chiếc bóng, lúc này hắn còn nặng lời với nàng chỉ vì nàng lo lắng cho hắn, lòng nghĩ thế nào cũng không thông được....

*******************************

Chăn đệm quá mức mềm mại khiến A Vi có chút không thích ứng, Thần Hiên cũng lăn qua lộn lại, cuối cùng hai người nhất trí đem tháo bớt một tầng nệm mới cảm thấy ổn định hơn...

"Tướng công, phòng của chàng thơm quá rồi." A Vi cảm thấy mùi hương này thật sự có chút nồng, hơn nữa hoàn toàn không có chút gì giống một gian phòng của nam tử.

Thần Hiên xuống giường đem cửa sổ đẩy ra một chút, để cho trầm hương nhạt bớt một chút, sau đó lại vội vàng rúc vào trong chăn ấm áp, cười: "Toàn bộ đều là do nương an bài. Một năm ta không ở nhà mấy ngày, nương cũng không biết thói quen của ta, đều là chiếu theo sở thích của nương mà làm cả đấy. Ta cũng không nhiều lời cho nên nương liền cho rằng đây là ta thích."

A Vi gật gật đầu, lại nói: "Bà bà đúng thật rất cưng chiều chàng, công công tuy rằng không nói nhiều, đối với chàng lại rất để ý. Thần Tư lại là một cô nương vô cùng hoạt bát dễ gần, rất khác với tưởng tượng của thϊếp." Tuy chỉ mới tiếp xúc chưa đầy một ngày nhưng A Vi cũng đã bắt đầu hiểu mấy người Phạm gia hơn một chút. Tuy rằng vẫn không quen lắm với những quy củ cùng lễ nghi nhưng tóm lại nàng thật sự cũng không quá sợ hãi cùng lo lắng như lúc ban đầu nữa.

Thần Hiên ôm nàng cười: "Nếu nàng thích thì chúng ta liền ở lại thêm ít ngày đi. Ta đã lâu cũng không ở bên người cha mẹ tận hiếu, ông nội ở nhà có vấn đề gì mấy gia nô sẽ phái người tới bẩm báo, chúng ta cũng có thể thường xuyên viết thư cho Tiểu Cẩn, ở đây truyền tin rất nhanh, chỉ cần tối đa năm ngày là đã đến nơi rồi."

A Vi nhìn đáy mắt chân thành của hắn, trong lòng nhẹ bẫng, cuối cùng mới đem mấy lời cất giấu mấy hôm nay nói ra: "Thϊếp còn tưởng sau này sẽ phải ở đây..." Hôm nay nhìn thái độ của cha mẹ Thần Hiên cùng cơ ngơi của Phạm gia, A Vi thật sự lo lắng không thôi.

Thần Hiên nhéo nhéo chóp mũi nàng, ôn nhu nói: "Sao có thể thế được? Đừng nói nàng không quen, chính ta cũng không quen đâu. Sau này chỉ cần lễ tết cùng giỗ chạp thì chúng ta trở về Đàm Châu là được. Ông nội lớn tuổi rồi, Tiểu Cẩn cũng cần lo lắng, chúng ta đương nhiên phải ở Thanh Dụ trấn chứ. Ta nha, ta còn luyến tiếc nhà gỗ đấy."

"Tướng công thật tốt. Cảm tạ...." Thấy hắn vì người nhà mình mà suy nghĩ, A Vi không khỏi cảm động.

Thần Hiên ôm siết tiểu nương tử, thấp giọng ở bên tai nàng thì thầm: "Muốn cảm tạ thế nào đây?... Để cho tướng công ta hôn một cái có được không?"

Hai gò má A Vi nóng rực, nhớ tới mấy ngày đi đường hắn không nhịn được mà hôn nàng, tay lại thăm dò vào trong áo nàng nhưng chung quy cũng biết dừng đúng lúc, không ở trong xe ngựa đòi hỏi quá đáng. Ban đêm tìm nơi ngủ trọ, hắn lại ngại khách sạn không sạch sẽ, đều là nhẫn nhịn mà ngủ, ăn chay đến khổ sở. Bây giờ nói là hôn, hắn chân chính muốn làm cái gì, nàng lại còn không biết sao?

Nhớ tới ngày ấy ở trong nhà gỗ triền miên, nàng không khỏi cũng nhớ nhung hắn.... Nhưng làm sao mà nàng có thể thẳng thắn thừa nhận đây? Tiểu mỹ nhân đành vội vàng trở người, đưa bóng lưng nho nhỏ về phía trượng phu.

Thần Hiên biết tiểu nương tử nhà mình ngượng ngùng, thực tế chính là ngầm cho phép, vội vươn tay tới tháo dây yếm mỏng manh.

"Khoan đã", A Vi đột nhiên xoay người tránh đi, "Nơi này có thật nhiều người, thϊếp có chút không quen. Chưa kể chúng ta còn làm dơ đệm giường, để cho người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu."

Hôm nay bước vào đại viện, A Vi nhìn thấy hạ nhân qua lại nhiều đến độ nàng không thể đếm nổi. Lúc này nàng còn mơ hồ nhận thấy bên ngoài vẫn còn không ít người đi lại, còn nữa, gia nhân nhiều như vậy, nàng có thể len lén đi giặt chăn sao?

Thần Hiên nén lửa đã lâu, vào thời khắc này sao có thể buông tay, xoay người đặt nàng dưới thân: "Giường đã lâu không có người nằm, chúng ta phải làm ấm giường, bằng không là chuyện không lành đấy."

A Vi hoàn toàn không tin, biết thừa hắn là muốn lừa nàng.

Nhưng mà nàng còn chưa mở miệng cự tuyệt, đã theo bản năng bật thoát ra tiếng nức nở nhè nhẹ...

Nguyên lai là nam nhân gấp gáp, bất chấp tất cả, vùi đầu làm việc...

Đừng. . . Cửa sổ còn mở đấy." A Vi khó khăn nói.

Thần Hiên cũng không ngẩng đầu, vươn tay kéo trướng mạn rủ xuống...

Gió thu mát mẻ luồn qua khe cửa, trướng mạn tơ lụa khe khẽ lay động, trong không gian quấn quít trầm hương thi thoảng vang lên chút thanh âm nhỏ vụn, như nức nở, như khoái hoạt....

Trong phòng ấm áp hương xuân, ngọt ngào nồng đậm...

Thần Hiên luật động không ngừng, trên trán đổ đầy mồ hôi: "A Vi... Nàng còn chịu đựng được chứ?"

A Vi vòng lấy tấm lưng rộng lớn, nhịn xuống thở gấp: "Mới vừa rồi là ai muốn bắt nạt thϊếp? Hiện tại không chịu nổi xem ra không phải thϊếp rồi..."