Chương 37: Khoản nợ mười lăm năm trước

Bóng đêm dần buông

Trong bãi tha ma, Trầm Thanh Lê bị tiếng gầm rú của dã thú làm bừng tỉnh, nàng hé mắt, nhìn chung quanh, bốn phía một mảnh tối đen

Nàng còn chưa chết. Nàng cắn môi, muốn hoạt động nhưng vừa nhúc nhích, cả người đã vô cùng đau nhức. Nàng rũ mi, đưa tay khẽ vuốt miệng vết thương nơi ngực. Máu nơi miệng vết thương đã khô lại

Trầm Thanh Lê mím môi, cười chua xót. Mạng của nàng thật cứng, bị đâm đến vậy mà vẫn còn sống, chỉ không biết nàng còn có thể sống trở về hay không

Đột nhiên bên tai vang lên thanh âm sột soạt, thần kinh Trầm Thanh Lê lập tức căng thẳng, tiếp theo liền nhìn thấy cách đó không xa một đôi mắt xanh lam âm u. Nhất thời cả người nàng liền nổi da gà, bản năng cầu sinh khiến nàng chịu đau nhức kịch liệt trê người, cố sức bò lết ra khỏi bãi tha ma. Thế nhưng bên tai lại vang lên tiếng hú càng lúc càng rõ rệt của dã thú

Vận mệnh dường như rất hà khắc với nàng. Mười bốn tuổi bị lửa thiêu toàn thân, nàng ở trong đám cháy không ngừng gọi người, cuối cùng Minh Nguyệt xuất hiện. Nhưng lúc này trong bãi tha ma chỉ có nàng và dã thú, trên đời này sẽ không có cô nương nào ngốc như Minh Nguyệt sẽ lao tới cứu nàng

Trong Lục đô đốc phủ vang lên tiếng vỡ nát của đồ sứ, Trương Lục quỳ một gối trước mặt Lục Hoài Khởi

“Sao đến giờ còn không có tin tức?” Lục Hoài Khởi hai tay nắm thành quyền, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng rất nhẹ. Trên đời này có rất ít chuyện có thể khiến hắn phải khẩn trương nhưng sự mất tích của Trầm Thanh Lê lại làm cho tâm tình của hắn lo lắng không yên

Trương Lực dè dặt đáp ‘Hoàng hậu nương nương nói chỉ triệu kiến phu nhân một lát đã cho về, nàng cũng không biết hiện phu nhân đang ở đâu”

Trầm hoàng hậu luôn một mực chắc chắn không liên quan tới việc Trầm Thanh Lê mất tích, nàng lại là quốc gia chi mẫu, không có chứng cớ xác thực, bọn họ không thể làm gì nàng

Trương Lực cảm thấy có chút ủy khuất “Đô đốc gia, hôm nay chúng ta cũng đã âm thầm kiểm tra Đông cung một hồi, vẫn không phát hiện vết tích của phu nhân”



Lục Hoài Khởi nhướng mi, vẻ mặt ngoan lệ “Trương Lực, ngươi lập tức chuẩn bị, đem chứng cớ phe cánh của Hoàng hậu cấu kết với muối thương Giang Nam khiến triều đình tổn hại hơn hai mươi vạn lượng bạc mà sửa sang lại đi”

Lục Hoài Khởi đột nhiên nhắc tới chuyện này, Trương Lực liền hoảng sợ ngước mắt nhìn hắn, lại chỉ nhìn thấy vẻ âm trầm lãnh khốc trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù

Muối thương Giang Nam hàng năm kiếm được rất nhiều tiền, triều đình cũng có thu thuế bọn họ nhưng sau phe cánh Trầm hoàng hậu cấu kết với nhóm muối thương, Trầm hoàng hậu bọn họ lợi dụng quyền thế trên triều khiến cho các muối thương có thể giảm miễn việc nộp thuế cho triều đình, ngược lại các muối thương sẽ “hiếu kính” cho bọn họ. Nhiều năm qua đi, các muối thương Giang Nam đã thiếu nợ thuế cho triều đình khoảng trăm vạn lượng bạc, việc này nếu phanh phui ra, lại thêm chuyện Trầm hoàng hậu từng dung túng thủ hạ tham ô quân lương của tướng sĩ, Trầm hoàng hậu nhất định sẽ rơi đài. Lục Hoài Khởi vốn định giữ lại những chứng cớ này để đấu một trận lớn với Trầm hoàng hậu bọn họ, nay lại vì Trầm Thanh Lê mà không nhịn được nữa

Trương Lục không hiểu được tình cảm của Đô đốc gia nhà mình với Trầm Thanh Lê. Chẳng qua chỉ là nghĩa muội kết bái, bình thường không có việc gì lại giả làm huynh trưởng quan tâm nàng đã không phải là tác phong của Đô đốc gia, hiện tại không thấy nàng, Đô đốc gia nhà hắn còn thực sự để ý như vậy. Một nữ nhân xấu xí thôi mà, khẩu vị của Đô đốc gia thật kỳ lạ

Lúc này Nhiễm Mặc vượt qua ngăn cản của thị vệ, từ bên ngoài xông vào, vừa nhìn thấy Lục Hoài Khởi liền quỳ xuống, dập đầu nói “Đô đốc gia, nô tỳ van cầu người hãy phái thêm người ra ngoài tìm kiếm tiểu thư nhà ta. Tiểu thư nhà ta không thể có chuyện được, chỉ cần ngài có thể cứu tiểu thư nhà ta, Nhiễm Mặc nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, Nhiễm Mặc cũng nguyện báo đáp ngài”

Trong bãi tha ma, Trầm Thanh Lê vẫn đang dốc chút hơi tàn bò về phía trước, chính nàng cũng không biết mình đã bỏ bao lâu, hai tay nàng đã bị sỏi đá làm cho tróc da, máu chảy đầm đìa. Vì vậy con đường nàng bò qua, để lại vết máu thật dài. Dã thú cũng theo đó mà đuổi theo, chỉ chờ thời cơ đến sẽ một cú xơi gọn nàng.

Miệng vết thương trên ngực lại đau, Trầm Thanh Lê muốn giãy dụa nhưng đã không còn khí lực để bò tiếp. Phía sau lại vang lên tiếng hú, tiếng bước chân của dã thú. Nàng khẽ thở dài, nàng đã từng giãy dụa, đấu tranh với vận mệnh nhưng dường như chờ đợi nàng chỉ có một con đường chết.

Trầm Thanh Lê tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi dã thú đánh về phía nàng, cắn nuốt thân thể nàng

Thế nhưng mãi vẫn không cảm thấy đau đớn, Trầm Thanh Lên liền chậm rãi mở mắt, trước mắt là một chiếc đèn sừng dê, ánh sáng màu cang tỏa ra từ đó làm cho nàng nhìn thấy nam nhân đứng trước mặt mình

Nam nhân này một thân cẩm bào màu đen, từ trên cao nhìn xuống “Trầm Thanh Lê, tính cả lúc này thì ta đã cứu ngươi hai lần”

Thanh âm khàn khàn của hắn lan tràn trong bóng đêm làm Trầm Thanh Lê cảm thấy hai tai đau xót. Nam nhân này chính là “ác ma” đã hợp tác với nàng

Sáng hôm sau, Mộ Vân Hành nhìn những giọt máu hồng trên khăn gấm, mày nhíu chặt. Hắn đúng là súc sích, trong lòng nghĩ tới “nàng” nhưng đêm qua lại điên cuồng đòi hỏi Trầm Thanh Kiểu. Nhìn Trầm Thanh Kiểu bị hắn ép buộc như hoa lê đái vũ, Mộ Vân Hành bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ôm nàng vào lòng



‘Đừng khóc, chúng ta đã là phu thê, sau này Cô sẽ đối xử tốt với ngươi” Mộ Vân Hành an ủi Trầm Thanh Kiểu, trong lòng cũng yên lặng thở dài. Hắn đã cưới biểu muội Trầm Thanh Kiểu, cũng đã ân a với nàng, sau này bên cạnh hắn cũng chỉ có nàng, cùng nàng tương vong.

Ở một góc độ mà Mộ Vân Hành không nhìn thấy, Trầm Thanh Kiểu trong ngực hắn cong môi cười, mi mắt diễm lệ

Nhân sinh cũng cần phải tính toán, nữ nhân thông minh luôn có thể xoay chuyển tình thế

Trong An quốc công phủ, Trần ma ma đứng trước giường Ninh Nhược Nhan, nhìn dáng vẻ tiều tụy uể oải của nàng, nhịn không được mà rơi nước mắt “phu nhân, lão nô không muốn rời khỏi nàng”

Ninh Nhược Nhan nằm trên giường, hữu khí vô lực cười “Trần ma ma, ngươi đối tốt với ta, ta nhớ kỹ. Chỉ là An quốc công phủ này đã gϊếŧ chết ta, ta không muốn người đối tốt với ta như ngươi cũng chôn cùng ta”

Ninh Nhược Nhan nói vậy, Trần ma ma càng thêm thương tâm khổ sở. Phu nhân bệnh nặng như vậy, Quốc công gia lại hiếm khi đến thăm. Phu thê nhiều năm lại một chút tình cảm cũng chẳng có

Ninh Nhược Nhan cầm tay Trần ma ma, cười nói “ngươi đừng nghĩ nhiều, thực ra trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, ta đợi một ngày này đã lâu lắm rồi. Khoản nợ của ta và Trầm hoàng hậu vào mười lăm năm trước cũng tới lúc tính toán rồi”

Cuối cùng Trần ma ma cũng rời khỏi An quốc công phủ trong sự cầu xin của Ninh Nhược Nhan

Chờ Trần ma ma đã rời khỏi Lương kinh, không ai có thể tìm được nàng, Ninh Nhược Nhan liền cố chống đỡ thân mình suy yếu, sai người truyền lời cho Trầm hoàng hậu

Trong lúc chờ Trầm hoàng hậu bãi giá đến An quốc công phủ, nàng trang điểm ăn mặc thật đẹp,khuôn mặt đối diện với gương đồng lộ ra tươi cười điên cuồng

Những khuất nhục mà nàng phải nhận vào mười lăm năm trước, hôm nay nàng sẽ trả lại toàn bộ cho Trầm hoàng hậu và Trầm gia