Chương 15: Chân tướng rốt cuộc là cái gì

Thọ yến của Minh Hoài đế rốt cuộc cũng kết thúc

Trầm Thanh Lê theo sau Lục Hoài Khởi, chuẩn bị lên xe ngựa rời đi thì Thái tử Mộ Vân Hành xuất hiện

Mộ Vân Hành không chút kiêng dè người khác, thân thiết nói “A Lê, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi’ ánh mắt của hắn sáng quắc, nhìn nàng chằm chằm, hận không thể đem bất kỳ biến hóa nào của nàng thu vào mắt

Trầm Thanh Lê liếc nhìn Mộ Vân Hành một cái, sau đó quay đầu nói với Lục Hoài Khởi “Đô đốc gia, phiền ngài chờ ta một chút”

Lục Hoài Khởi nhíu mày nhưng không ngăn cản nàng

Hai người liền dời bước đến dưới một gốc cổ thụ, vì đêm nay là thọ yến của Minh Hoài đế nên trên cây treo rất nhiều đen cung đình, ánh nến chiếu sáng rực rỡ như ban ngày. Nhiễm Mặc và đám người hầu của Mộ Vân Hành đứng cách đó không xa

“Thái tử điện hạ, ngài có gì muốn nói với nô tỳ?” thanh âm của Trầm Thanh Lê không chút tình cảm

Nàng đối với hắn lạnh lùng như người xa lạ khiến Mộ Vân Hành ảo não, cắn cắn môi ,áy náy nói “A Lê, một năm nay…ngươi có khỏe không? thật xin lỗi, là ta hại ngươi”

Trầm Thanh Lê ngẩng đầu nhìn đèn cung đình treo trên cây, hai mắt thâm thúy như hai vũng nước xoáy, thản nhiên đáp ‘không ổn, ta không ổn chút nào cả”

Mộ Vân Hành cảm giác tim như bị người dùng kim đâm, hơi đau đớn ‘A Lê, nói cho ta biết, ngươi rõ ràng đã nhập liệm hạ táng làm thế nào trở về được? một năm nay ngươi đã trải qua chuyện gì?”

Trầm Thanh Lê im lặng không trả lời hắn

Mộ Vân Hành nhịn không được tiến lên, hốc mắt ửng đỏ “A Lê, ta biết là ta hại ngươi, trong lòng ngươi có hận ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Chuyện xảy ra trước kia, nếu ngươi không muốn nói với ta, ta sẽ không truy vấn. Có điều…ngươi không cần chà đạp bản thân, mau rời khỏi Lục Hoài Khởi đi. Hắn là kẻ nguy hiểm, nam nhân như vậy ngươi không thể khống chế, ngươi ở bên cạnh hắn rất nguy hiểm” kích động nắm lấy tay nàng

Trầm Thanh Lê theo bản năng hất tay hắn ra, Mộ Vân Hành tiến lên một bước, nàng liền lui lại vài bước, hai mắt tức giận trừng hắn “Lục Hoài khởi nguy hiểm vậy Thái tử điện hạ thì sao? Thái tử điện hạ, ngươi biết rõ ta từ nhỏ đến lớn sống trong hoàn cảnh thế nào nhưng ngươi lại nói với Hoàng hậu rằng ngươi muốn cưới ta, như vậy có khác nào đặt ta lên lửa nướng? không sai, Lục Hoài Khởi đúng là nam nhân nguy hiểm nhưng ít nhất hắn có thể bảo trụ tính mạng của ta, còn Thái tử điện hạ thì thế nào? khi ta bị vây trong biển lửa, da thịt bị thiêu đốt đau đớn thì Thái tử điện hạ ngài ở nơi nào? lúc ta nhập liệm hạ táng thì ngài ở đâu?còn có đêm nay, ta suýt chút nữa bị mẫu hậu ngài phái người đẩy xuống hồ thì ngài lại ở nơi nào? Thái tử điện hạ ngài ngay cả năng lực bảo hộ ta cũng không có, thỉnh ngài đừng có can thiệp vào cuộc sống của ta”



Mộ Vân Hành nói muốn cưới nàng làm thái tử phi nhưng đêm nay, nàng bị đám người Trầm hoàng hậu chèn ép thì hắn chưa từng lên tiếng giúp nàng. Hắn còn không bằng Lục Hoài Khởi

Trầm Thanh Lê chất vất ngày càng mãnh liệt, Mộ Vân Hành bị nàng hỏi mà á khẩu, nhất thời nóng vội không biết nên nói cái gì

“Thái tử điện hạ, ta ở đây có thể thề, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng có tình yêu nam nữ với ngươi, mời ngươi về sau hãy cùng hôn thê của mình trăm năm hảo hợp, đừng lại gây tai họa cho ta”

Lời nên nói, đã nói. Trầm Thanh Lê vung tay áo muốn rời đi, Mộ Vân Hành lại sốt ruột đuổi theo nàng, nắm lấy tay áo của nàng.Trầm Thanh Lê dừng bước, quay đầu nhìn hắn, Mộ Vân Hành vội vàng lấy từ trong tay áo ra một ngọc bài, nhét vào tay nàng “A Lê, thật xin lỗi, ta trước kia không bảo vệ được ngươi. Ngọc bài này là tín vật của ta, sau này nếu ngươi gặp chuyện gì, cứ cho người cầm cái này đến tìm ta”

Trầm Thanh Lê rũ mi nhìn thoáng qua ngọc bài, trong đầu lóe lê hình ảnh nhũ mẫu bị người ta lăng nhục, hai mắt tối lại, ném trả ngọc bài cho hắn “sau này chúng ta có gặp lại, ngươi hãy xem ta như người xa lạ đã là sự giúp đỡ tốt nhất với ta” nếu đã định nàng và Trầm hoàng hậu bọn họ phải cá chết lưới rách thì nàng cũng không mong nhận được sự trợ giúp của Mộ Vân Hành

Trầm Thanh Lê phất tay áo rời đi

Mộ Vân Hành cầm ngọc bài trong tay, mày nhíu lại. Gió đêm thổi qua khiến đèn cung đình trên cây lay động, ánh sáng vàng cam chiếu trên người hắn, làm cho thân ảnh của hắn trở nên cô tịch thê lương

“Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương cho người truyền triệu ngài” một phụ tá chạy đến, cung kính bẩm báo với Mộ Vân Hành

Trầm Thanh Lê trở lại xe ngựa, vừa lúc Lục Hoài Khởi đang rót nước nóng vào bình, tự pha trà cho mình. Nước sôi thấm vào lá trà, nháy mắt trong không khí đã tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của trà

Trầm Thanh Lê nhìn mười ngón tay thon dài như bạch ngọc của Lục Hoài Khởi đặt trên chén sứ thanh hoa, xao động vài cái, một chén trà nóng hổi được đưa đến trước mặt nàng. Nàng nhận lấy, nhấp một ngụm, biết đây là trà Nga Mi Quân Sơn. Nàng trước kia rất thích uống trà

Vốn cho rằng Lục Hoài Khởi sẽ nhân lúc này mà hỏi nàng vài vấn đề, tỷ như khi hạ táng thì nàng chưa chết, vậy ai đã cứu nàng ra khỏi quan tài? Một năm nay nàng đã trải qua những chuyện gì…thế nhưng hắn lại không hề hỏi nàng bất kỳ điều gì. Cho đến khi xe ngựa sắp tới phủ Đô đốc, Trầm Thanh Lê cuối cùng thiếu kiên nhẫn trước, buông chén trà trong tay, ngước mắt hỏi hắn “ngươi không hỏi ta chuyện gì sao?” nàng là người mang ơn sẽ bao,đêm nay hắn đã giúp nàng như vậy, nếu hắn hỏi, nàng có thể nói cho hắn biết vài chuyện

Lục Hoài Khởi tươi cười, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù còn đẹp hơn đóa hoa trên chén sứ men xanh “không vội, có những việc về sau chúng ta ở chung lâu, Bản Giám sẽ biết”

Ánh mắt cũng không bỏ qua khuôn mặt của nàng, mấy ngày trước hắn còn cảm thấy nàng xấu đến mức làm môn thần cho hắn cũng không xứng nhưng hiện tại lại cảm thấy tướng mạo của nàng cũng không đến mức khó chấp nhận như vậy



Hắm mỉm cười nói tiếp “vừa rồi, ta đột nhiên nhớ ra muốn nói với ngươi cái gì. Trầm Thanh Lê, thực ra việc ngươi tự tiến cử hầu hạ chăn gối, làm thϊếp cho Bản Giám là hành động vô cùng thông minh. Tối nay là ta sơ sót, mới để ngươi suýt chút nữa bị hoàng hậu hại chết, có điều nếu sau này ngươi chịu, ngươi chỉ cần ôm bắp đùi Bản Giám, Bản Giám sẽ giúp ngươi báo thù”

Trầm Thanh Lê ngước mắt, chống lại ánh mắt của hắn

Sâu thẳm tối nghĩa. Nàng nhìn không thấu cũng không muốn phí tâm tư để tìm hiểu

“Đa tạ Đô đốc gia khẳng khái giúp đỡ” Trầm Thanh Lê nhàn nhạt cười, vẫn là ý cười không lên tới mắt “nhưng có một số việc tự mình làm mới có cảm giác thống khoái” cho dù tối nay ở trong cung, Lục Hoài Khởi thực sự đã rất chiếu cố nàng thì nàng cũng không vì mấy câu nói của hắn mà bị mê hoặc

Một mảnh hảo tâm lại bị nàng không chu1tsuy nghĩ mà từ chối, khóe miệng Lục Hoài Khởi nhếch lên giễu cợt, cầm chén trà uống một hơi cạn sạch. Tiểu cô nương này đúng là quái thai chuyên phá hỏng không khí nói chuyện ah

Trầm Thanh Kiểu sau khi trở về liền thẳng tiến tới Vân Tịch viện của nàng

Không lâu sau, Trần ma ma cho những người hầu trong phòng lui xuống hết, tự mình bẩm báo cho An quốc công phu nhân Ninh Nhược Nhan chuyện tình của Trầm Thanh Kiểu “hồi phu nhân, lão nô đã phái người điều tra qua. Đại tiểu thư vừa trở về viện của nàng liền trút giận lên người các ma ma nha hoàn hầu hạ trong viện, hiện tất cả hạ nhân trong viện của nàng đều bị phạt quỳ ngay trước cửa” ngữ điệu có chút sung sướиɠ khi người gặp họa

Đêm nay Ninh Nhược Nhan lấy cớ thân thể không khỏe nên không tiến cung, tuy nhiên trong cung xảy ra chuyện gì đều rất nhanh mà truyền đến chỗ nàng

Ninh Nhược Nhan cúi đầu sơn móng tay, nghe Trần ma ma bẩm báo, mày liễu cau lại, chép miệng tiếc rẻ “đêm nay có tuồng hay như vậy mà ta lại bỏ qua, thật đáng tiếc”

Trần ma ma vừa cười vừa nói nhỏ bên tai nàng “phu nhân, còn nhiều thời gian. Vị trong cung kia hơn mười năm trước đã tạo đại nghiệt như vậy, hiện tại lão thiên gia đang báo ứng lên nàng, sau này sẽ còn tuồng hay phấn khích hơn hôm nay chờ ngài xem”

Ninh Nhược Nhan từ chối cho ý kiến, bỏ dở việc sơn móng tay, đứng dậy cười quỷ dị nói “đến Vân Tịch viện một chuyến, người làm nương như ta không thể không lộ diện ah”

Trần ma ma nhịn không được nói ra nghi hoặc trong lòng “phu nhân, Hoàng thượng đã tứ hôn cho Thái tử điện hạ và Đại tiểu thư, hai người bọn họ không thể thành thân sao?”

Ninh Nhược Nhan nhếch môi, nụ cười quỷ dị biến thành âm trầm “người đáng bị trời phạt sẽ không có phúc khí đến được ngày đó”