Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 76: Nước mắt của quái biển

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 76 Nước mắt của quái biển

Cố Huấn Đình cắn rất nhẹ, Lục Vãn Vãn nhìn vết răng nhàn nhạt trên mu bàn tay, căn bản không hề thấy đau đớn.

Cô nghĩ đến giọng nói lo âu của anh, học theo dáng vẻ của anh, men theo bàn tay đang nắm nhau, cắn thêm một dấu trên cổ tay còn rõ ràng hơn của anh, “Ừ...đánh dấu rồi.”

Cô cắn xong, nhìn thấy dấu răng nông trên cổ tay anh, bỗng kinh ngạc cảm thấy mình bị Cố ngọt ngào đang bệnh lây nhiễm rồi, phút chốc trở nên thật ấu trĩ.

Lục Vãn Vãn bật cười, trong khoang thuyền ngày càng rung lắc nhiều hơn, cô thu lại tâm trạng nơi đáy mắt, lấy lại chiếc nhẫn chứa đựng tiếng kêu khó nhọc của tiểu công chúa từ trong tay anh, rồi đeo lên cổ.

Cô ngồi bên cạnh anh, cũng không rút bàn tay anh đang nắm ra ngay.

Lục Vãn Vãn nhớ đến hiệu quả sẽ sinh ra sau khi sức mạnh tinh thần của hai người tiếp xúc, lợi dụng tư thế này, cô dùng sức mạnh tinh thần để thử, vận chuyển dị năng đến trong cơ thể của Cố Huấn Đình.

Lần này, Lục Vãn Vãn đã cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt.

Những nguyên tố màu đen lóe điện trong cơ thể tiểu công chúa vừa chạm với tinh thần lực của cô sẽ trở nên rất khôn ngoan, nó “ăn hết” nguyên tố thanh tẩy mà cô chuyển vào, sau đó dị năng mới an phận lại một chút.

Nhận ra được việc cùng chuyển sức mạnh tinh thần và dị năng có thể khiến cho những nguyên tố trong cơ thể tiểu công chúa bình ổn lại, Lục Vãn Vãn liền dứt khoát tiếp tục cung cấp.

Những con sóng bên ngoài rất lớn, con thuyền nhỏ của bọn họ lắc lư trong đại dương.

Một cơn sóng biển ùa đến, khoang thuyền liền bị nước mưa đánh đùng đùng.

Có mấy lần, Lục Vãn Vãn còn bẹp dí trên nền đất, nước trên boong thuyền chảy xuống, khoang thuyền cũng bị vấy lên một mùi tanh tưởi đặc trưng của nước biển.

Nhưng cho dùng trong cơn mưa gió như vậy, con thuyền của bọn họ vẫn không chìm.

Sóng gió dần yên bình hơn một chút.

Cố Huấn Đình vẫn nhắm chặt mắt, Lục Vãn Vãn giúp anh thay khăn ướt trên trán, rồi tiếp tục cung cấp rất nhiều dị năng thanh tẩy vào cơ thể anh.

Nhưng sức mạnh tinh thần và nguyên tố thanh tẩy đều bị nguyên tố trong có thể tiểu công chúa nuốt chửng, Lục Vãn Vãn liền cảm thấy đâu đó không đúng.

Lúc cô vừa thức tỉnh dị năng, nguyên tố trong cơ thể ít đến đáng thương, sau này tu luyện mỗi ngày, cũng chỉ thêm được chút ít.

Nhưng tại sao tiểu công chúa vừa thức tỉnh dị năng, vậy mà nguyên tố trong cơ thể lại nhiều đến vậy chứ!

Rõ ràng lúc bọn họ điều trị hai ngày trước, nguyên tố trong người anh còn rất ít...

Lẽ nào anh là thiên tài?

Hiện tại dị năng và sức mạnh tinh thần của cô đều tăng lên rất nhiều, nguyên tố thanh tẩy có thể dùng cũng đã nhiều hơn nhiều so với lúc mới xuyên qua.

Nếu như dựa theo tiêu chuẩn ở Trái Đất lúc trước, cấp bậc dị năng hiện tại của cô đã rất cao rồi, giai đoạn tiếp theo sau hoá sương là ngưng tụ thành lõi tinh thể.

Nhưng cho dù là như vậy, cũng không đủ cho anh nuốt.

Lục Vãn Vãn có chút buồn cười, thở dài rồi tiếp tục sứ mệnh cung cấp nguyên tố thanh tẩy cho anh “ăn”.

Sau khoảng nửa tiếng trôi qua, sóng gió đã lặng, Lục Vãn Vãn thấy sắc mặt Cố Huấn Đình đã ổn hơn nhiều, bèn mệt mỏi rút bàn tay ra khỏi tay anh.

Cô thật sự bị vắt kiệt rồi.

Lục Vãn Vãn mở cửa khoang thuyền, bước chân có hơi vô lực. Bên ngoài đã không còn “Cố Huấn Đình” đuôi cá nữa, mà chỉ có boong thuyền ướt nhẹp.

Ánh mặt trời chiếu xuống từ đường chân trời, Lục Vãn Vãn nhìn thấy mạn bên boong thuyền có một thứ gì đó phản quang, sáng lấp lánh.

Cô bước đến thì phát hiện, đó là một hạt trân châu màu hồng nhạt, xung quanh toả ra thứ ánh sáng dịu dàng.

Lục Vãn Vãn lo lắng đây lại là thử nghiệm của quái biển, nên không nhặt viên trân châu lên. Cô xoay người quan sát, bất ngờ phát hiện người thú bay phía sau bọn họ đã bị bỏ lại một đoạn rất xa.

Lúc trước còn có thể thấy Ta-sha bọn họ, bây giờ đã không thấy bóng dáng nữa.

Nước biển dần biến về lại màu lam, Lục Vãn Vãn thấy phía chính diện thuyền bọn họ là một hòn đảo có hình dáng như trái tim.

Là đảo Trái Tim.

Với khoảng cách này, bọn họ chỉ cần thêm mười mấy phút là có thể đến nơi, nhưng tiểu công chúa vẫn đang sốt.

Lục Vãn Vãn cau mày, từ sau khi chân của Cố Huấn Đình khỏi hẳn, xe lăn bay trong nhà đã bị cất vào kho. Lần này bọn họ tiến hành thử nghiệm tính thích ứng tất nhiên cũng không đem theo.

Lát nữa không biết họ lên bờ hái lá cây như thế nào.

Nhưng lo lắng của cô chỉ là thừa thãi, đến khi thuyền bọn họ sắp cập bến, Lục Vãn Vãn đã thấy người tiếp dẫn phía xa xa.

Đó là một người thú cao niên, trông có vẻ rất hiền hậu.

Trước tiên ông ấy liên lạc với người phụ trách ở bờ bên kia, sau khi xác nhận Lục Vãn Vãn bọn họ là người thử nghiệm đến từ điểm 24 mới lên trước tiếp đón.

Người thú đó giúp họ dẫn tàu vào cảng neo đậu, chỉ có mỗi thuyền của bọn họ ở điểm thử nghiệm số 24.

Lục Vãn Vãn đứng trên thuyền, người thú cười nói với cô, “Cứ gọi tôi là chú Duy.”

“Chú Duy.” Lục Vãn Vãn chào hỏi ông, “Xin hỏi trên đào Trái Tim có bệnh viện không?”

Chú Duy sững người một lát, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, “Bạn đời của cháu bị thương à?”

“Trên đảo không có bệnh viện, mà chỉ có bố trí một phòng ý tế ở mỗi điểm thử nghiệm mà thôi.” Chú Duy nói, “Cháu ở đây đợi chú một lát.”

Ông ấy xoay người chạy về phía đảo, chưa đầy năm phút sau đã đến cùng một giống cái, đẩy một xe lăn bằng gỗ đến.

“Đã rất lâu không ai có thể thành công đến được đảo ở phía bên này, phòng ý tế cũng đã lâu chưa dùng, các thiết bị y tế vẫn còn sử dụng được, nhưng xe lăn thì chỉ có loại này thôi.”

Giống cái bên cạnh chú Duy cười với cô, nhìn người thú bên cạnh, “Ta là thím Duy.”

Bà nói xong, liếc nhìn vết máu đã khô trên quần áo của Lục Vãn Vãn, “Bạn đời của cháu đang ở trong khoang thuyền sao?”

“Vâng, cảm ơn thím Duy.” Lục Vãn Vãn nhận lấy xe lăn từ tay bà, đẩy vào trong khoang thuyền.

Cơn sốt của tiểu công chúa vẫn chưa hạ, cả người anh cứ mơ mơ hồ hồ. Để dìu được anh lên xe lăn, Lục Vãn Vãn đã nỗ lực rất nhiều.

Ông bà Duy không tự ý lên thuyền, mà chỉ giúp một tay lúc Lục Vãn Vãn đẩy tiểu công chúa xuống.

“Ồ, hai người có được trân châu phấn chỉ à?” Bà liếc nhìn viên trân châu màu hồng trên boong thuyền, phút chốc trông rất vui vẻ.

Lục Vãn Vãn đắp chăn cho Cố Huấn Đình, nghe bà nói bèn tò mò hỏi, “Trân châu phấn chỉ?”

“Ha ha.” Bà bật cười, nhặt viên trân châu trên đưa cho Lục Vãn Vãn, “Đây là thứ tốt, vô cùng khó có được đấy.”

Bọn họ đi về phía phòng y tế, thím Duy giải thích, “Nếu như hai người nhìn thấy nhau trong thử nghiệm, vậy thì quái biển sẽ để lại một giọt nước mắt, hoá chúng thành trân châu phấn chỉ.”

“Còn nếu chỉ một người nhìn thấy người kia thì sao?” Lục Vãn Vãn nhịn không được hỏi.

Chú Duy cười nói, “Ở những điểm thử nghiệm khác có thể sẽ vượt qua, nhưng nếu ở điểm thử nghiệm số 24, thuyền nhất định sẽ chìm.”

Thím Duy cười nói, “Quái biển ở vùng biển này của chúng tôi khắc nghiệt lạ thường.”

Lục Vãn Vãn từ từ đẩy xe lăn, không nhịn được cảm thán, “Thì ra có quái biển thật.”

“Đúng vậy.” Thím Duy cười, “Có muốn biết công dụng của trân châu phấn chỉ không?”

Lục Vãn Vãn gật đầu, thím Duy tiếp tục nói: “Trân châu phấn chỉ là chất dinh dưỡng thực vật tốt nhất của một loài cây tên là “cây ức chỉ” trong lãnh địa của quái biển.”

“Cầm viên trân châu này và một số đồ cũ có giá trị kỷ niệm sẽ có thể đi vào rìa lãnh thổ của quái biển, có thể thấy được ký ức truyền tải bên trong một cái “cây ức chỉ” vạn năm.”

Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Lục Vãn Vãn, bà ấy lắc ngón tay chỉ về căn nhà nhỏ trong biển hoa, “Đến rồi.”

......

Tuy rằng nói căn nhà nhỏ màu trắng này là phòng y tế, nhưng thực chất là nhà của ông bà Duy.

Đợi Lục Vãn Vãn sắp xếp cho tiểu công chúa ổn thoả, rồi bón anh một ít thuốc dinh dưỡng và súp ngọt tinh thể tuyết nọa luôn mang theo bên mình xong, cô mới ngủ bên giường anh một lúc.

Đến khi cô tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối.

Ánh mặt trời chiếu rọi ngoài cửa sổ, nhưng tổng thể tạo cho người ta cảm giác phiền muộn, ảm đạm.

Lục Vãn Vãn kiểm tra thân nhiệt của tiểu công chúa, cơn sốt đã hạ một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất kém, đôi tai với nhiều lông tơ mới mọc thỉnh thoảng ngọ nguậy.

Lục Vãn Vãn giúp anh thay khăn, không kiềm được sờ tai của anh.

Lớp lông tơ màu trắng mới mọc mềm mềm, cảm giác rất thoải mái.

“Ưʍ...” Cố Huấn Đình rêи ɾỉ, Lục Vãn Vãn bèn dừng tay lại.

Cô cậy anh vẫn chưa tỉnh, “Sờ tai chút thôi mà.”

“Không nói gì xem như anh đồng ý rồi.”

Nhưng cô vừa nói xong, người kia bỗng nhiên từ từ mở mắt, đáy mắt anh phủ một tầng sương mù, một lúc lâu sau mới nói được một chữ, rồi lại nhắm mắt.

Anh nói, “Hói.”

Lục Vãn Vãn: “...”

“Vậy thì em bôi chút thuốc cho anh.’ Lục Vãn Vãn dở khóc dở cười, rửa sạch tay, bôi thuốc cho tiểu công chúa, người mà ngay cả khi bệnh vẫn tâm niệm chuyện hói lông, lần này anh không cố gắng mở mắt nữa.

Cô giúp anh tém chăn, rồi xoay người đi ra ngoài.

Có hai người thú đang ngồi bên ngoài, là người thú loài chim phụ trách theo sau bọn họ.

Bọn họ đã đến đây hơn một tiếng trước, lúc đó họ mệt đến sắp bay không nổi nữa.

Trong đó có một người thú nhìn thấy Lục Vãn Vãn cuối cùng đã ra ngoài, không nhịn được nói, “Thuyền của hai người chạy nhanh quá đi, chúng tôi đã bay rất lâu mới đến được đây từ bờ bên kia, hai người cũng lợi hại quá.”

Lục Vãn Vãn xấu hổ cười trừ, “Hai người vất vả rồi.”

“Không vất vả đâu, đây là công việc của chúng tôi mà.” Người thú chống mặt, “Nhưng không ngờ bạn đời của cô lại bị thương, không nghĩ đến người có thiên phú mạnh như vậy vẫn sẽ bị thương.” Một người thú đỡ mặt, “Xem ra thử nghiệm của quái biển với hai người rất tàn khốc.”

Lục Vãn Vãn vô thức liếc về căn phòng đang đóng cửa, không nói tiểu công chúa phát sốt là vì do thức tỉnh dị năng.

Thím Duy rót một cốc nước nóng cho Lục Vãn Vãn, “Bây giờ bên ngoài vẫn còn sớm, cháu có đi hái lá cây không?”

Lục Vãn Vãn có hơi ngạc nhiên, “Một mình cháu có thể đi hái sao?”

Thìm Duy cười, “Đúng vậy, thực ra thì chủ yếu vẫn là thử nghiệm của quái biển, chỉ cần thuận lợi đến được đảo Trái Tim, thì xem như đã vượt qua được thử nghiệm, hái thêm lá cây thì sẽ được chúc phúc, hơn nữa trở về sẽ không còn giông bão nữa.”

Người thú một bên hùa theo nói, “Lá cây rất dễ hái, điểm thử nghiệm này mọi người đã đi hết, hơn nữa điểm thử nghiệm số 24 của chúng ta hiếm khi có người vượt qua, lá cây có rất nhiều, cháu không cần lo lắng đâu.”

Lục Vãn Vãn nghĩ đến giống cái tộc thỏ hoạt bát nọ, hỏi, “Hôm nay chỉ có chúng cháu vượt qua kiểm tra thôi sao?”

Thím Duy gật đầu, “Đúng vậy.”

Lục Vãn Vãn: “...”

Không ngờ rằng Ta-sha và Khẳng Cát không thể vượt qua, bọn họ đã nói sẽ gặp lại ở trên đảo Trái Tim, chỉ không biết là ai trong bọn họ đã xảy ra chuyện, khiến họ không thể vượt qua thử nghiệm.

Cô không nghĩ về họ thêm nữa, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, “Vậy cháu sẽ đi hái bây giờ.”

Như vậy nếu sáng mai tiểu công chúa đỡ hơn một chút, bọn họ sẽ có thể sớm quay về.

Tuy rằng thiết bị y tế trên đảo Trái Tim tạm ổn, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với trên phi thuyền.

Khoang dinh dưỡng cô đặt mua trong hệ thống nội bộ đế quốc lần trước vẫn đang ở trên phi thuyền, đối với Cố Huấn Đình, trở về là tốt nhất.

Thím Duy cười nói, “Ta dẫn cháu đi.”

Lục Vãn Vãn nói, “Cảm ơn thím.”

Cô đi vào trong phòng, sờ trán của Cố Huấn Đình vẫn đang ngủ say, “Em ra ngoài một lát, sẽ trở về nhanh thôi.”

Hàng mi cong của người đó khẽ rung, không biết có nghe được không.

......

Đảo Trái Tim không lớn lắm nên hai người chỉ đi bộ.

Ra khỏi phòng, Lục Vãn Vãn mới chú ý đến sắc trời trên đảo Trái Tim rất kỳ lạ.

Mặt trời chiếu sáng trên đảo, nhưng cách đảo không xa lại phủ đầy những đám mây đen.

“Cứ đến buổi tối là như vậy, thông thường sẽ không mưa đâu.” Thím Duy đi dẫn đường phía trước chú ý đến biểu cảm của cô, giải thích một chút, “Nếu không thì đám hoa ta trồng cũng không thể nở được.”

Hai người nhanh chóng đi đến dưới cây mật tâm.

Cây mật tâm ngàn năm này rất cao, thân cây cao có màu hổ phách rất đẹp, lá cây cũng có chút cảm giác màu xanh hổ phách.

Một chiếc thang nhỏ được đặt bên cây mật tâm, Lục Vãn Vãn trèo lên hái một chiếc lá cây.

Lá cây của cây mật tâm khác với những lá xanh bình thường, sờ lên mát lạnh, có một lớp màng mỏng trên bề mặt, Lục Vãn Vãn chỉ cảm nhận một chút rồi đặt trong một chiếc hộp mang theo bên mình.

“Đúng rồi.” Thím Duy chỉ vào một sườn đồi nhỏ cách đó không xa, từ chỗ bọn họ có thể mơ hồ thấy một “khu rừng” màu lam.

“Bên đó có cây ức chỉ, cháu có muốn đi xem không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »