Chương 56: Quả bóng lông

Lục Vãn Vãn ngủ rất sâu, cô đã mơ một giấc mơ.

Tiểu công chúa trong mơ mặc một bộ quần áo ngổ ngáo như Tạ Kha miêu tả, đứng trên tầng thượng tràn ngập ánh nắng, đứng bên cạnh là một bộ giáp nguyên mẫu.

Vỏ ngoài màu bạc trông rất ngầu.

Anh đang chăm chú kiểm tra thuộc tính cho nó, sắc mặt anh là vẻ điên rồ và kiêu ngạo mà cô chưa thấy qua, “Chà, liệt không miêu miêu trảo phải kết hợp với vũ khí ngầu như vậy...”

“Cứ gọi chú là...”

“Gọi là Hám Vũ đi.”

Bộ giáp màu bạc khẽ sáng lên ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, nói câu gì đó cô không nghe rõ, nhưng cô thấy người đó mỉm cười, khoé môi nhếch lên, trong phút chốc, cả dài ngân hà sáng lên rực rỡ.

Cô nghĩ, nhất định Hám Vũ đã khen anh.

Nụ cười và hình bóng của thiếu niên dần mờ đi, thay vào đó là một cảm giác mềm mại trên cổ tay mà cô không thể bỏ qua.

Mới đầu cô còn cho là Nhuyễn Nhuyễn, nhưng cái chạm đó không giống với cảm giác lông ngắn và cứng của Nhuyễn Nhuyễn, mà nó vừa mịn, vừa mềm, vừa thoải mái, khiến cho cổ tay vốn mỏi nhừ của cô như được chữa khỏi.

Điều khiếm khuyết duy nhất là, quả bóng lông có hơi nhỏ, sờ vào không đã lắm.

Đợi đã...

Trên cổ tay cô tại sao lại có quả bóng lông mà không phải là Nhuyễn Nhuyễn chứ?

Lục Vãn Vãn hồi phục chút tỉnh táo, từ từ mở mắt.

Đập vào mắt là một ánh đèn ôn hoà, ánh mắt vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng mùi hương vừa lạ vừa quen tràn ngập chóp mũi, nó rõ ràng gợi lại ký ức của Lục Vãn Vãn.

Hình như lúc trước cô đến phòng của tiểu công chúa.

Lục Vãn Vãn tỉnh táo lại hoàn toàn, chầm chậm ngồi dậy khỏi giường, chăn trượt xuống, không khí có hơi lạnh đánh vào mặt, thế nên gò má cô đỏ lên một mảng.

Men theo ánh sáng màu cam ấm áp, cô đã nhìn rõ thứ được đeo trên cổ tay.

Đó là một quả bóng lông màu đen, bên rìa có chút cháy xém, vừa hay có thể vừa khít với kích cỡ lòng bàn tay cô.

Đây là...lông vừa mọc ra của tiểu công chúa?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Lục Vãn Vãn dập tắt, không đúng không đúng, ai đó giờ vẫn còn đang hói mà, lông nhiều như vậy được nhổ từ đâu chứ?

Lục Vãn Vãn tỉ mẩn sờ bóng lông trên cổ tay mới phát hiện ra, những sợi lông mềm mịn có lẽ là của rất lâu về trước rồi.

Bề ngoài trông nó có vẻ như là của hình thú lớn hơn một chút và lông dài hơn một chút, nhưng bên trong lại có rất nhiều lớp lông nhung.

Lẽ nào tiểu công chúa không phải hói bẩm sinh?

Lục Vãn Vãn không nhịn được cười lên, ánh mắt cô quét qua căn phòng, rồi nhanh chóng bắt gặp bóng người đang nằm trên ghế sofa.

Là...tiểu công chúa?

Trái tim của Lục Vãn Vãn nóng lên, cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, đối mặt với bóng dáng của Phương Phương đang lóe lên ánh sáng xanh mờ mờ trong góc ngược sáng.

“!”

Cô giật mình, nhanh chóng phản ứng lại, thì ra đó là đèn năng lượng của Phương Phương đang nạp điện ở trong góc, cô khẽ thở phào.

Cô một mạch đi đến bên tiểu công chúa, phát hiện Nhuyễn Nhuyễn mệt đến hết điện, hệt như một con mèo hỏng nằm trên chân của tiểu công chúa, đôi tai máy mô phỏng như thật sắp mềm nhũn đến nơi.

Cố Huấn Đình rất mệt.

Dưới hàng mi là một quầng đen đậm màu.

Dường như anh ngủ rất sâu.

Có thể vì đã đủ yên tâm, nên không hề phát hiện Lục Vãn Vãn đã đi đến bên anh.

Trong tay anh cầm những mảnh vỡ được đựng trong túi, bỏ xuống một bên mặt, nghiêng người, anh không còn vẻ phong độ ngời ngời như ngày thường. Những vết sẹo trên trán và đôi tai vẫn luôn được giấu rất kỹ cũng lộ ra trong giấc ngủ.

Lục Vãn Vãn nhìn lọ thuốc dùng được một nửa đặt ở bên cạnh, cần thận kéo tấm đệm đến, nhẹ nhàng giúp anh bôi thuốc.

Nó khác với lần trước lúc tiểu công chúa giả vờ ngủ, anh luôn cố gắng siết chặt đôi tai để nó không động đậy.

Lần này, đôi tai vừa mọc ra lớp lông nhung nhạt màu rất linh hoạt, lúc nào cũng cử động trốn tránh.

“...Vãn Vãn?”

Thuốc mỡ bôi được một nửa, một giọng nói trầm khàn truyền đến trong đêm tối, doạ cho Lục Vãn Vãn một vố, cô căng thẳng nhìn sắc mặt của tiểu công chúa.

Anh khép hờ mắt, chỉ có hàng mi hơi run rẩy, bộ dạng muốn tỉnh nhưng không được.

Lục Vãn Vãn muốn nhẹ nhàng rút tay về.

Nhưng cô còn chưa cử động đã cảm thấy đôi tai trong tay ngọ nguậy.

Giọng nói của người đó vừa trầm khàn vừa ấm ức, “Ngứa.”

Lục Vãn Vãn: “...”

Cô ngạc nhiên, tiểu công chúa đang làm nũng sao?

“Ngứa.”

Anh lặp lại một lần nữa, Lục Vãn Vãn bình tĩnh lại, nhẹ nhàng sờ tai anh thăm dò, xoa lớp lông tơ vừa mới mọc, Cố Huấn Đình mới không nói nữa.

Lục Vãn cẩn thận thu tay về, bò lên khỏi nệm, chuẩn bị đắp chăn cho Cố Huấn Đình.

Cô xoay người, chưa đi được bao xa đã cảm thấy góc áo bị người ta kéo nhẹ xuống.

Lục Vãn Vãn: “...”

Âm thanh áo quần ma sát truyền đến sau lưng, cô nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện Cố Huấn Đình đã ngồi nửa dậy.

Đôi mắt anh mở to, ánh sáng màu vàng thỉnh thoảng lóe lên bên trong, nhìn có vẻ rất tỉnh táo, hung hãn hơn hơn gấp trăm lần so với lúc làm nũng vừa rồi.

“Cố...Cố tiên sinh, tôi không cố ý...”

Nhưng cô chỉ mới giải thích được một nửa thì phát hiện người trước mặt có hơi bất thường.

Trước tiên anh bỏ con chip qua trong tay qua một bên, như thể suy nghĩ của anh đã rõ ràng.

Sau như tựa như đã hạ quyết tâm, nâng tay sờ đôi tai, cắn răng nhổ đi lớp lông tơ vừa mới mọc.

Lục Vãn Vãn thấy anh đau đến run rẩy, qua một lúc mới ổn định lại.

Anh kéo tay cô, đặt đám lông đó vào tay cô.

“Cho em.”

Lục Vãn Vãn: “...??”

“Anh cho em tất cả lông.”

Cố Huấn ĐÌnh cúi đầu, giọng nói rất ấm ức, “Em đừng đi.”

Lục Vãn Vãn: “......”

Cô cảm thấy người trước mặt đúng là rất bất thường.

Mắt cô cay cay, “Em sẽ không đi đâu.”

Cô kéo tay Cố Huấn Đình, để anh sờ vào bóng lông anh tặng cô lúc trước trên cổ tay, “Anh đã tặng em nhiều như thế rồi, em đã nhận được rồi.”

“Ừm.” Cố Huấn Đình chớp mắt, “Lông, bán lấy tiền, ấm áp.”

Giọng anh rất nhẹ, “Chỉ là lúc nhổ xuống.”

“Đau.”

Lúc anh nói đau, hiếm khi giống như một chú nhóc vẫn chưa trưởng thành, run rẩy.

Lục Vãn Vãn vừa đau lòng vừa chua xót, cô đưa tay áp lên trán anh, trên đó quả nhiên rất nóng, lúc này cô mới chú ý đến, quần áo trên người anh đều đã ướt nhẹp, cúc áo mở quá nửa, rõ ràng anh đã ra ngoài lúc cô đang ngủ, trở về muốn cởi ra nhưng lại vừa đau vừa mệt nên đã ngất đi.

Lục Vãn Vãn lại tức giận, giọng nói cứng rắn, “Anh sốt rồi.”

“Không.” Cố Huấn Đình đến lúc này vẫn còn cứng miệng, “Anh chỉ buồn ngủ.”

Lục Vãn Vãn bị chọc cười, “Thế hả, vậy anh ngủ, còn em đi.”

“...”

Cố Huấn Đình kiên cường vài giây, đến lúc cô mở cửa muốn đi ra ngoài, anh mới chịu sửa lời, “Vậy anh sốt rồi.”

Lục Vãn Vãn: “...”

Cô không còn hơi sức nữa, quả nhiên có vài chú mèo độc thân là có lý do.

“Cởi bỏ áo quần ướt rồi đi lên giường nằm.” Lục Vãn Vãn nói.

Tiểu công trợn mắt nói dối, “Quần áo anh khô, em xem này, vắt không ra nước.”

“Không cởi thì em đi.”

“...Để anh cởi.” Thật là ấm ức.

Đợi đến khi khiêng được con mèo lớn nào đó lên đến giường, Lục Vãn Vãn đã toát hết mồ hôi hột.

Cô xách Nhuyễn Nhuyễn không còn điện lên, bỏ nó bên cạnh Phương Phương nạp điện, mở tấm rèm cửa nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, sau đó không hề do dự gọi cho Tạ Kha.

Đến khi cô tắm rửa xong xuôi, thay áo quần rồi dùng tinh thể tuyết nọa nấu nồi canh thì...

Tạ Kha mới bất chấp trời tuyết lạnh lẽo vội vàng chạy đến.

Anh chẩn đoán Cố Huấn Đình không có gì quan ngại, chỉ là vì bức xạ trong bể tinh thần giảm bớt, và có một số ký ức bắt đầu hồi phục dẫn đến phát sốt, sẽ có một thời gian hỗn loạn, chỉ cần ngủ vài ngày thì nó sẽ không duy trì quá lâu.

Sau khi kê đơn và nấu xong thuốc cho tiểu công chúa, Lục Vãn Vãn cũng đưa một bát súp ngọt tinh thể tuyết nọa cho Tạ Kha.

Sắc mặt không ưa nhìn lắm của Tạ Kha mới hoà hoãn lại một chút, “Tay nghề của cô rất tốt.”

Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Cũng tạm.”

“Tốt hơn Khả Khả nhiều.” Tạ Kha uống xong bát súp, thở dài thườn thượt, “Luôn luôn có lông của tôi trong bát canh cô ấy nấu.”

Lục Vãn Vãn: “...”

Tạ Kha lại nói: “Cô có biết đối với những người thú lắm lông như chúng tôi thật sự rất phiền não.”

Lục Vãn Vãn: “...” Anh nên cảm thấy may mắn vì tiểu công chúa đang hôn mê, nêu không liệt không miêu miêu trảo có lẽ sẽ chào hỏi trên người anh đấy.

Tạ Kha tự nói tự cười, anh lắc lắc đầu, “Tôi về trước, thực phẩm của mấy người còn đủ dùng không?”

“Đủ rồi.” Lục Vãn Vãn nói, “Vẫn còn rất nhiều.”

“Những ngày gió tuyết này nên ít ra ngoài.” Tạ Kha lại nói một tiếng, trước khi đi còn uống thêm một cốc súp ngọt tinh thể tuyết nọa.

Lục Vãn Vãn khoá cửa, trở về phòng mình lấy thêm vài cái chăn đến phòng của Cố Huấn Đình, nhìn tiểu công chúa đang nằm yên tĩnh, cô nghĩ đến lời Tạ Kha nói vừa rồi.

“Một số ký ức phục hồi sẽ xuất hiện sự hỗn loạn về thời gian.”

Rồi liên tưởng đến việc anh bứt lông rất đau, sờ sờ quả bóng lông trên cổ tay, nghĩ thầm anh vẫn rất để tâm đến bộ lông.

Rồi nghĩ về mười mấy năm nay tiểu công chúa không được ghi chép vào sổ sách, chú mèo lớn đó có thể không có hộ khẩu đế quốc, 80% là đã sống ở một hành tinh đen nào đó.

Nghĩ về sự xuất hiện của quả bóng lông, Lục Vãn Vãn quả thật xót xa đến tận Thái Bình Dương rồi.

“Em chẳng thích lông của anh đâu.” Cô ép xuống những cảm xúc đau buồn đó, nắm chặt lấy quả bóng lông.

Cô lẩm bẩm, “Hãy sớm khỏe lại nhé.”

“Nếu không thì anh thật sự sẽ biến thành mèo đẹp ngủ đó.”

Chỉ là, những lời cô nói, cựu nguyên soái đại nhân vừa bướng bỉnh vừa yếu đuối tạm thời không nghe thấy.

Bão tuyết rơi hết ba ngày, toàn bộ trên đảo Kha Kha đã biến thành màu trắng toát.

Vào ngày thứ hai tuyết rơi, Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn đã lấy lại sức sống.

Phương Phương lén lút dẫn cô đến sân trong, Lục Vãn Vãn phát hiện toàn bộ khoang điều khiển đã được sắp xếp gọn gàng lại, nghĩ cũng biết là do Cố Huấn Đình làm.

Ngày thứ ba tuyết, Cố Huấn Đình cuối cùng đã tốt lên.

Dường như anh đã quên hết chuyện đã làm nũng như thế nào khi phát sốt, trở lại dáng vẻ lạnh lùng và ngại ngùng dịu dàng đó.

Tất nhiên, chuyện đầu tiên khi anh tỉnh lại, chính là giấu hết đi đôi tai và cái đuôi không cẩn thận bị lộ ra.

Lục Vãn Vãn đề cập một chút quả bóng lông trên cổ tay.

Đôi mắt của tiểu công chúa đỏ lên, anh nói đó là bảo vật của một người bạn mà anh quen, để cô cất giữ.

Lục Vãn Vãn nhìn anh cười, cũng không vạch trần anh.

Ngày thứ hai tiểu công chúa có thể xuống giường, bầu trời bên ngoài đã trong xanh.

Ánh nắng xuyên qua những đám mây, khúc xạ ra vài tầng cầu vồng.

Lục Vãn Vãn lại tích trữ được hơn 10 ngàn tích điểm, chuẩn bị đổi một đống nguyên liệu, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, chỉ trừ chú mèo nào đó không bao lâu đã bận rộn trở lại.

Anh dành rất nhiều thời gian ở trong “phòng làm việc” trong sân, có lúc trông vô cùng sầu muộn.

Lục Vãn Vãn lo lắng cho anh, nên dứt khoát chuyển chỗ tu luyện đến sân trong.

Cố Huấn Đình hỏi cô tại sao lại ở bên ngoài, rất lạnh.

Lục Vãn Vãn nói, cô khá dễ dàng đi vào trạng thái hơn khi ở trong sân, điểm này không hề giả dối, càng tiếp xúc gần với thế giới bên ngoài sẽ khiến cô càng dễ đi vào trạng thái tu luyện.

“Phiền phức.”

Lục Vãn Vãn nhớ Cố Huấn Đình đã nói như vậy, rồi ngày thứ hai, Lục Vãn Vãn đã thấy trong “Phòng làm việc” của tiểu công chúa nghĩ một đằng nói một nẻo

có thêm một chiếc ghế dài.

Anh gắng gượng nâng mắt lên nhìn cô, “Bàn chia cho em một nửa.”

......

Sau khi Cố Huấn Đình tỉnh lại không được mấy ngày, một số quý tộc nhỏ không đáng chú ý lắm hình như đã nghênh đón kỳ sao Thủy ngược dòng (*), bắt đầu những xúi quẩy không hề báo trước.

* Hiện tượng sao Thuỷ giảm tốc độ di chuyển, chậm hơn so với Trái Đất, nên có ảo giác rằng sao Thuỷ đang đi ngược lại quỹ đạo nó. Trong chiêm tinh học, đây là một hiện tượng mang đến điềm rủi.

Bố của An-lis-ta, giống cái tự nhiên xem thường Lục Vãn Vãn khi còn ở hành tinh Thủ đô cũng là một trong những quý tộc gặp phải xui xẻo gần đây.

“Cái gì! Thông tin người đứng sau những vụ buôn bán nô ɭệ trên hành tinh Am-bis Hạ Tinh vực là ta đã bị truyền ra ngoài!” Tử tước (*) cao quý An-lis Za-har gầm lên giận giữ trong phủ đệ, “Chẳng phải trước kia đế quốc không chú ý đến ta sao? Tại sao đột nhiên có thể tra đến chứ.”

* Nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước.

Hắn ta hơi hoảng loạn, muốn liên hệ với một số công tước khác, thỉnh cầu sự giúp đỡ của họ, nhưng người phụ trách xử lý những chuyện như vậy là Cố Linh Tích, hắn giống như anh trai hắn vậy, trong mắt không bao giờ dung nổi một hạt cát.

Căn bản không ai muốn giúp ông ta, vì vậy tên tử tước cao cao tại thượng (*), nếu không phải đánh thì là thóa mạ nô ɭệ kia, cuối cùng đã lãnh hậu quả.

* Ngồi ở trên cao, chỉ tay năm ngón.