- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
- Chương 49: Tặng em
Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
Chương 49: Tặng em
Nghe lời của Tạ Kha, Cố Huấn Đình mới bỗng như có phản ứng, anh chú ý đến ngoài sự đau đớn và cảm giác thoải mái hơn trước trong cơ thể ra, còn có một xúc cảm nồng ấm, mềm mại.
Gò má phút chốc nóng lên, cái đuôi của tiểu công chúa vẫy rất lạ thường, hàng mi run rẩy.
Bởi vì lúc trước anh nắm khá chặt, vì vậy lúc bỏ ra, giữa những ngón tay không thể tránh khỏi tiếp xúc. Lúc anh thả tay Lục Vãn Vãn ra, gương mặt anh đã đỏ lên một mảng.
Mắt thấy Cố Huấn Đình còn giúp Lục Vãn Vãn kéo chăn, Nhuyễn Nhuyễn bèn nhảy lên, nhỏ tiếng nói, “Nhuyễn Nhuyễn giúp Vãn Vãn.”
Cố Huấn Đình: “...”
Cố Huấn Đình nhẹ giọng đáp nó: “...Được.”
Nhưng anh vẫn không rời ánh mắt đi mà rơi trên gò má có hơi nhợt nhạt của Lục Vãn Vãn, lần đầu tiên trước mặt cô quang minh chính đại, không hề che dấu sự thương tiếc, bướng bỉnh và yêu thích trong ánh mắt.
“E hèm!” Tạ Kha xem không nổi nữa, gãi đầu, “Chỗ này còn có một người đang sống nhé, đừng nhìn nữa, cô ấy không sao.”
Giọng của anh không lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, trong căn phòng yên tĩnh này rõ ràng có hơi đột ngột.
Cố Huấn Đình thấy Lục Vãn Vãn khẽ cau mày.
Anh thu lại ánh nhìn, “Chúng ta ra ngoài nói.”
Hai đi người đến căn phòng bên cạnh, Tạ Kha rót một ly nước bổ sung thể lực cho anh, “Có cảm thấy đỡ hơn không?”
Cố Huấn Đình nhìn anh, “Cảm ơn anh, Tạ Kha.”
“Cảm ơn tôi?” Tạ Kha mỉm cười, “Công bằng mà nói, giống cái nhỏ nhà cậu đã trả cho tôi một khoản tiền lớn, nếu tôi không trị khỏi cho cậu, chẳng phải rất vô đạo đức sao.”
Nghe thấy câu “giống cái nhỏ nhà cậu”, đổng tử Cố Huấn Đình sáng lên, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu.
Anh bây giờ, không đủ giàu có, không đủ lớn mạnh, còn không đủ để che chở cho Lục Vãn Vãn.
“Sau này đừng xưng hô như vậy trước mặt cô ấy nữa.” Cố Huấn Đình nói, “Như thế không tốt.”
Anh không muốn người ngoài dán lên cho cô cái mác thuộc về mình trong lúc cô không hề biết gì, dù anh hy vọng có một ngày, nó sẽ biến thành sự thật.
Có lẽ, sẽ nhanh thôi.
“Hả?” Tạ Kha bất lực, sững người một lát mới có phản ứng, “Được thôi.”
Anh chuyển chủ đề khác, hỏi han một chút về vấn đề sức khỏe của Cố Huấn Đình, rồi làm một lần kiểm tra toàn diện.
“Ấy, không ngờ có thể kiểm tra ra sức mạnh tinh thần.” Tạ Kha vô cùng ngạc nhiên, “Tuy rằng chỉ là D-, nhưng giờ cậu mới chỉ trải qua lần chữa trị đầu, xem ra tình trạng bể tinh thần của cậu còn khả quan hơn dự liệu.”
Anh vốn cho rằng, trong bệnh viện của họ chỉ dự trữ bốn viên tinh sa sẽ không đủ dùng, nhưng bây giờ xem ra không cần phải dùng nhiều tinh sa như vậy, Cố Huấn Đình cũng có thể hồi phục.
Cố Huấn Đình gật đầu.
Sau lần chữa trị này, anh có thể cảm nhận rõ ràng, những bức xạ bao quanh bể tinh thần như gai nhọn kia của anh đã giảm khoảng một phần năm, bể tinh thần anh cho rằng đã hoàn toàn bạo động hết cũng đã hồi phục lại một chút.
“Đúng rồi, đôi tai của anh có thể thu lại chưa? Tạ Kha hỏi.
“Ừm.” Cố Huấn Đình nghĩ đến Lục Vãn Vãn vẫn thích lông xù hơn, thở dài một cái, “Đuôi chỉ cần không bị kí©h thí©ɧ cũng có thể thu về.”
Đuôi của anh cũng trụi lông, lổm chổm từng chỗ, bị Vãn Vãn nhìn thấy thì không hay.
Tạ Kha ném một cái bình sứ cho anh, “Thuốc mọc lông, nhớ bôi đều đặn.”
Cố Huấn Đình: “...”
Anh nhìn cái bình sứ đã từng thấy qua, hồi tưởng lại cảm giác chạm ngón tay Lục Vãn Vãn, lặng lẽ quay đầu, cố gắng đè nén toàn bộ những cảm xúc lạ thường đang dâng lên trong lòng.
Tạ Kha ghi chép xong số liệu sức khoẻ của anh rồi kê thêm một số thuốc, “Chân của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, dù xương đã liền lại phần nào, nhưng tốt nhất đừng đi lại nhiều, còn nữa, cần phải nửa tháng sau mới có thể tiếp tục tiến hành trị liệu tinh sa.”
Tạ Kha nói xong cho Cố Huấn Đình, sau đó sửa tài liệu rồi gửi một bản cho Lục Vãn Vãn.
Cố Huấn Đình nâng mắt nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ rơi ngày càng lớn, hỏi một câu bâng quơ, “Tạ Kha, chỗ của anh có robot nào cần sửa chữa cải tiến không?”
Tạ Kha: “Hình như có một số con, cậu hỏi thế để làm gì?”
Hàng mi Cố Huấn Đình rũ xuống, “Anh có thể thuê tôi.”
Mặc dù cơ thể anh vẫn chưa đủ để làm những chuyện đặc biệt tiêu hao thể lực, nhưng dựa vào kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu trong quá khứ, vẫn có thể kiếm thêm chút tiền thông qua chiến trường ảo trên mạng hành tinh.
Chỉ có điều, bây giờ anh cần một khoản tiền, số tiền không cần quá lớn, chỉ cần để để anh có thể mua áo giáp ảo cấp A thông thường nhất trên mạng hành tinh là được.
Trước kia anh rất giàu có, nhưng trong số tiền đó có một phần bị anh dùng để cải tạo áo giáp, số còn lại toàn bộ đem đi bồi thường. Lúc anh tiền tài không thiếu thì Lục Vãn Vãn chẳng hưởng được cái gì, bây giờ anh còn bắt cô chi trả nhiều như vậy.
Anh cũng rất muốn làm cho cô điều gì đó.
“Được.” Tạ Kha đồng ý.
Anh nhìn người đàn ông đã từng kiêu ngạo không ai sánh bằng trước mặt, người chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện trong quá khứ, cảm giác bỗng nhiên như trở hai mươi mấy năm trước.
Lúc đó, anh còn là một tên yếu ớt, căn bản không thể nghĩ được, Cố Huấn Đình một tay nhấc voi thế mà cũng có một ngày sẽ nhờ vả anh.
Nhưng mà...
Cảm giác này không hề sảng khoái như anh đã từng tưởng tượng.
......
Đợi đến lúc Lục Vãn Vãn tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đi hoàn toàn, trong phòng không bật đèn, hệ thống sưởi rất đầy đủ.
Cô cảm thấy hơi nặng đầu, vật lộn ngồi dậy.
“Cô tỉnh rồi.”
Giọng nói trầm khàn truyền đến bên tai, Lục Vãn Vãn suýt chút nữa bị doạ đứng hình.
“Lạch cạch”, đèn đã được bật lên, ánh sáng nhu hoà thắp sáng lên cả căn phòng, lúc này Lục Vãn Vãn mới nhìn rõ người vừa rồi, là tiểu công chúa.
Sắc mặt của anh đã tốt hơn lúc trước, cuối cùng không đội mũ nữa.
Đôi tai hói đó cũng không thấy nữa.
Lục Vãn Vãn bỗng cảm thấy rất thất vọng, cô vẫn chưa định thần lại, trước mặt đã có thêm một bàn tay trắng bệch.
Cố Huấn Đình rót một ly nước ép tử ngọc nóng cho cô, “Khát không?”
Lục Vãn Vãn sững người một lát, nhận lấy uống mấy ngụm, thực sự bây giờ cô có hơi khát.
Nhưng không ngờ tiểu công chúa là một chú mèo lớn chủ động chăm sóc người khác như vậy?
Cô liếc nhìn Cố Huấn Đình, người đó vừa hay cũng nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, Lục Vãn Vãn lập tức nhắm mắt lại, giả vờ như đang uống nước ép.
Cố Huấn Đình cong khoé môi, giọng nói rất nhẹ, “Trở về chứ?”
Lục Vãn Vãn gật đầu, mỉm cười với anh, “Được.”
Giữa bọn họ dường như có một bầu không khí rất kì lạ, khiến cho Nhuyễn Nhuyễn và Phương Phương đang ở bên cạnh Lục Vãn Vãn không cách nào xen vào được.
Màn hình điện tử của hai robot khổ hạnh nhìn nhau, những cảm xúc được con người gọi là “lo lắng” trong vi mạch của chúng lại biến mất ngay khi xác nhận bọn họ không có chuyện gì.
Trên đường về nhà, Nhuyễn Nhuyễn nằm trên đầu gối cô, để cho cô sờ bộ lông của mình, Phương Phương ngồi ở hàng ghế sau lấy ra chiếc khăn vừa đan xong, dự định đưa cho tiểu công chúa mặt xanh xám đeo lên.
Trong bệnh viện, Tạ Kha rơi vào trầm tư khi nhìn vào cỗ máy được gia cố thêm hệ thống phòng ngự tự động và hiệu ứng công kích, trông giống như một máy dò dùng trong quân sự hơn là máy kiểm tra trị liệu.
Anh nhớ ra rồi, Cố Huấn Đình chính là thiên tài máy móc, tại sao anh không để Cố Huấn Đình giúp làm một số máy móc phòng ngự kẻ địch bên ngoài nhỉ?
Tạ Kha vỗ vỗ đầu, lần đầu tiên cảm thấy mình hơi ngốc.
Bây giờ anh vẫn chưa biết, tiền mà anh kiếm được từ trên người Lục Vãn Vãn không những bị Cố Huấn Đình đòi về lại toàn bộ, ngược lại phải bù vào thêm.
......
Vì trong khoảng thời gian một tháng sắp tới, bọn họ không có chuyện gấp gì cần phải làm, sau khi Lục Vãn Vãn xem báo cáo của Cố Huấn Đình, thảo luận với tiểu công chúa, có nên định cư trên đảo Kha Kha một khoảng thời gian.
Cố Huấn Đình nhìn tin nhắn Tạ Kha gửi đến, gật đầu đồng ý.
Mười mấy ngày cũng đủ cho anh kiếm chút tiền rồi.
Anh do dự hỏi Lục Vãn Vãn muốn thứ gì, Lục Vãn Vãn ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, hình như cô chẳng cần thứ gì lắm.
Nếu như cứ muốn nói...
“Tôi hy vọng Phương Phương sẽ không già, Nhuyễn Nhuyễn sẽ không bị rụng lông, Cố tiên sinh...mau chóng khoẻ lại.”
Hàng mi của Cố Huấn Đình rung lên, cái đuôi đã nói nếu không bị kí©h thí©ɧ sẽ không biến ra, phút chốc đã lộ ra rồi, vẫn may nó được giấu dưới áo khoác, nên không bị Lục Vãn Vãn phát hiện.
Đuôi của tiểu công chúa ngứa ngáy, tai đỏ bừng, anh “ừ” một tiếng, kết thúc chủ đề này.
Phương Phương ở một bên phản bác, “Phương Phương vẫn là một em bé robot.”
Một vạch đen bò qua trán cô, cô vỗ vỗ cái đầu hói to hơn cô gấp mấy lần của “em bé” robot.
Vài ngày sau...
Cô không biết có phải vì do sử dụng dị năng quá mức, và còn là lần đầu hấp thụ đá hệ huyết, Lục Vãn Vãn dường như mờ hồ chạm phải ngưỡng cửa tiến lên, mỗi lần phải dành rất nhiều thời gian để tập luyện.
Tiểu công chúa thì bận rộn hẳn lên, trong nhà dần xuất hiện thêm nhiều linh kiện máy móc, thời gian hai người gặp mặt trở nên rất ngắn, nhưng không biết có phải đã hẹn sẵn không, mỗi buổi sáng sẽ ăn cơm cùng nhau.
Đây cũng là khoảng thời gian duy nhất trong ngày, một nhà bốn người bọn họ có thể ngồi đông đủ với nhau.
Sáng nay, Lục Vãn Vãn nghĩ đến cái vé hội bán đấu giá áo giáp cô mua được từ chỗ cô bé trên hành tinh Thủ đô lúc trước, ngồi trước bàn ăn, do dự có nên nói cho tiểu công chúa hay không.
Còn Cố meo meo nào đó cuối cùng đã kiếm được món tiền từ Tạ Kha, đồng thời giành chiến thắng trong trận đấu áo giáp ảo từ tay một tên người thú quý tộc trăm trận chưa thua trận nào.
Cộng thêm anh cũng đã thắng cược...
Hai tấm vé bán đầu giá quy mô nhỏ nghe nói rất được giống cái tự nhiên yêu thích.
Anh ngồi trước mặt Lục Vãn Vãn, do dự có nên nói cho cô hay không.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
- Chương 49: Tặng em