- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
- Chương 46: Tôi...không sợ đau
Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
Chương 46: Tôi...không sợ đau
Lục Vãn Vãn nói xong, trái tim chết tiệt đập ngày càng nhanh, cô rất rất muốn cúi đầu xuống, nhưng chú mèo trước mặt cô cứ như một khúc gỗ.
Dường như giữa hai người, luôn phải có một người chủ động trước, mà thường thường, cô luôn là người không được kiên nhẫn bằng tiểu công chúa.
Nghe lời cô nói, Cố Huấn Đình suýt nữa cho là mình nghe nhầm.
Đồng tử của anh thắt chặt lại, và rồi không thể kiềm chế cúi thấp đầu, độ nóng dần lan ra từ trái tim, dần dần đốt cháy mạch máu khắp cơ thể anh.
Vậy là trước đây anh đã hiểu nhầm? Lục Vãn Vãn không hề có ý muốn đổi một đối tượng kết đôi khác?
Cô ấy cũng không phải không thích đôi tai của anh?
Anh muốn nhìn xem sắc mặt bây giờ của cô, nhưng chỉ liếc một cái thì mình đã ngại ngùng trước rồi.
“Trở về hành tinh Tiểu Lộc sống với tôi đi.”
Sống cùng nhau, từ trước đến giờ chưa ai nói với anh những lời như vậy.
Lúc trước anh muốn nỗ lực, chăm chỉ làm việc vì nó, nhưng nhận lại chỉ có những cái chối từ và chế giễu hết lần này đến lần khác mà thôi.
Nhưng bây giờ, Lục Vãn Vãn đã nói ra như vậy.
Cho dù biết rằng, sống chung không có nghĩa là kết hôn, cũng không có nghĩa Lục Vãn Vãn đã rất thích anh, nhưng...
Câu nói này vẫn không ngừng vang vọng bên tai anh, đẹp đẽ như một cơn sóng, đánh cho anh không kịp trở tay, nhưng lại vui mừng đến ngây ngất, máu huyết sôi trào.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ trong vài giây, cũng có thể là vài thế kỷ, Cố Huấn Đình cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, anh nghe được mình dùng một giọng điệu không thể nói rõ, hỏi cô, “Không phải thích lông xù hơn sao?”
Đợi lâu như vậy, không ngờ Lục Vãn Vãn lại nhận được câu trả lời này: “...”
Cô không ngờ, đã đến lúc này rồi, Cố meo meo vẫn đang thắc mắc vấn đề đó.
“Lông thì...” Lục Vãn Vãn nghiêm túc nhìn vào mắt của Cố Huấn Đình, “Chỉ cần kiên trì bôi thuốc, có lẽ sẽ mọc trở lại.”
Cố Huấn Đình: “...”
Lục Vãn Vãn nhìn biểu cảm “quả nhiên là vẫn thích lông xù hơn!” không cẩn thận để lộ ra của anh, không kìm được bật cười.
Nhưng cô thật sự thích lông xù hơn, nếu tiểu công chúa hỏi cô rằng “không có lông có phải rất xấu”, vậy thì cô nhất định sẽ nói không khó nhìn như thế.
Dù sao thì cũng là mèo mình nuôi, dù không có lông, cô cũng sẽ không ghét bỏ.
Có lẽ đã nói thông suốt rồi, cho dù tiểu công chúa vẫn chưa bình tĩnh lại từ trong lượng thông tin cực lớn vừa nãy, thì phía Lục Vãn Vãn đã hoàn toàn thoải mái, cô thở phào một hơi, tựa như đã gỡ bỏ được một tảng đá khổng lồ trong lòng xuống, cả người cứ nhẹ tựa lông hồng.
Thật ra thì cô vốn có hơi xấu hổ, nhưng thấy tiểu công chúa vẫn đang băn khoăn vấn đề lông tóc, cô lại cảm thấy rất buồn cười, những cảm xúc kỳ lạ, cảm giác như mình như đang tỏ tình đó, cô còn chưa kịp nắm bắt thì đã biến mất tiêu rồi.
Lục Vãn Vãn cảm thấy mình đã ngộ ra được nhiều điều, sau này sống chung cùng Cố Huấn Đình, cô không cần nghĩ nhiều như vậy nữa.
Suy cho cùng đó cũng chỉ là một khúc gỗ nhỏ mang thương hiệu tiểu công chúa.
Có lẽ, anh vẫn chưa thông suốt, bây giờ thích hay yêu gì đấy còn có hơi sớm!
Tuy nhiên điều Lục Vãn Vãn không biết là, kỳ thực bắt đầu từ hôm Cố meo meo được cô mang về thì vẫn luôn nghĩ về vấn đề kết hôn một cách rất nghiêm túc.
Lúc Lục Vãn Vãn trả lời anh về vấn đề lông tóc, tiểu công chúa đã rung tai nghĩ, anh không phải là hói bẩm sinh, sau này có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến bọn nhóc...nhỉ?
Cô đã tháo gỡ vấn đề băn khoăn lúc trước, khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, “Vậy Cố tiên sinh, chúng ta có thể bắt đầu trị liệu vào buổi chiều, Tạ Kha đã nói cho tôi về một phương án chữa trị, tôi giải thích cho anh trước...”
Cố Huấn Đình vẫn đang đắm chìm trong...
Sự vui mừng khi Vãn Vãn sau này muốn sống chung với anh,
Sự đả kích khi biết Vãn Vãn thích lông xù hơn,
Và sự lo lắng những nhóc tì của anh và Vãn Vãn sau này có lẽ sẽ không bị hói...
Đợi đã, trong những cảm xúc phức tạp trộn lẫn như vậy.
Nhìn thấy người trước mặt, người đã phá vỡ toàn bộ tảng đá cứng rắn đè nặng trong tim của anh thế mà đã bắt đầu nói về chủ đề khác, trong lòng anh không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng anh vẫn rất sĩ diện, chăm chú lắng nghe, chỉ là sau khi nghe xong phương án chữa trị Lục Vãn Vãn nói, anh khẽ cau mày.
Lúc trước anh cũng có biết tinh sa, cũng nghe ngóng được một số phương án chữa trị, nhưng lúc đó có lẽ muốn chôn tinh sa vào trong cơ thể, hẹn thời gian rồi lấy ra, còn phương án này của Lục Vãn Vãn, rõ ràng đã được sửa qua, để cho anh không còn đau đớn.
Trái tim trở nên ngọt ngào, pha lẫn với sự đấu tranh và chua chát đến từ sự vô năng của anh, tiểu công chúa do dự một lúc, nói, “Có thể phẫu thuật.”
Anh sớm đã quen với đau đớn, lúc trước cơ thể còn khoẻ mạnh, cho dù bị người khác đánh gãy xương, anh vẫn có thể cắn răng nối nó lại, sẽ hồi phục nhanh chóng.
Bây giờ cũng vậy, mức độ chịu đựng đau đớn của anh rất cao, nếu làm phẫu thuật, tỷ lệ sử dụng tinh sa cũng sẽ nâng cao, có thể tiết kiệm tiền cho Lục Vãn Vãn, cũng có thể để cô không mệt mỏi như vậy.
“Làm phẫu thuật?” Lục Vãn Vãn vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi lại một lần nữa.
“Ừm.” Cố Huấn Đình gật đầu, “Lúc trước tôi đã thấy những người thú nhiễm bức xạ chữa trị như thế nào.”
Tiểu công chúa cẩn thận tránh những từ ngữ có thể sẽ khiến Lục Vãn Vãn không vui, nghiêng đầu nhìn Phương Phương đang đan khăn, “Tôi...không sợ đau, cô không cần lo lắng.”
Lúc này Lục Vãn Vãn mới hiểu ra, Cố Huấn Đình trực tiếp suy ra phương án đầu tiên vừa kiệm sức vừa kiệm tiền mà Tạ Kha đưa ra từ trong phương án thứ hai mà cô nói, hơn nữa còn muốn thực hiện nó.
Cô vừa đau xót vừa buồn cười, cô có hơi khâm phục Cố Huấn Đình rồi.
Một người như thế nào, mới có thể trong khoảng thời gian nửa tiếng ngắn ngủi, khiến cho tâm trạng của cô trở nên vừa phong phú vừa thăng trầm như vậy?
Nói là không sợ đau, nhưng làm sao có thể không đau cho được?
Vết thương rách ra rồi khâu lại hết lần này đến lần khác, để lại vô số vết sẹo, đêm ngày chịu nỗi đau như đâm như chích ấy, sợ rằng trong cả vũ trụ này, chỉ có người trước mặt cô đây mới có thể nói ra những lời như thế.
Cô cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
“Không được.” Lục Vãn Vãn thẳng thừng từ chối đề nghị của anh, giọng nói có hơi lớn.
Cố Huấn Đình mím môi không nói gì.
Lục Vãn Vãn bất lực ấn ấn trán, dịu giọng lại, “Nếu làm phẫu thuật, anh phải cạo trọc đầu.”
Cố Huấn Đình: “...”
Cô chọn một vấn đề mà tiểu công chúa khá quan tâm, tiếp đó thể hiện sự bất mãn của mình, “Hói toàn bộ, một sợi lông cũng không còn.”
Cố Huấn Đình: “...”
Không khí trong phòng dịu lại, Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng dám nói chuyện.
Nó là một chú mèo máy thông minh, lúc này rất kiên định, đứng về phía của Vãn Vãn, “Đúng rồi đó, Nhuyễn Nhuyễn có lông xù, nhìn rất đẹp, Phương Phương không có lông, ngài xem em ấy...”
Nhuyễn Nhuyễn vốn muốn nói “không đẹp”, nhưng Phương Phương nghe thế, từ từ ngẩng đầu lên, trên màn hình điện tử là một mảng tối, “Đầu của Phương Phương làm sao?”
Nhuyễn Nhuyễn sửa lời, “Đầu của Phương Phương, trơn láng biết...biết bao nhiêu.”
“Đầu của Phương Phương vốn đã rất trơn láng.” Phương Phương vươn cánh tay máy sờ cái đầu lớn của mình, tựa hồ vẫn cho rằng Nhuyễn Nhuyễn đang khen nó, lúc này còn ngây thơ nói, “Hôm qua Phương Phương xoa dầu, nên nó càng trơn láng.”
Lục Vãn Vãn cạn lời, nói: “...Được rồi Phương Phương, em không cần nói nữa, ấy, màu hoa của chiếc khăn này hình như không phải cái em đang đan...”
Cố Huấn Đình: “...”
Anh nhìn Lục Vãn Vãn đứng dậy, chân cô lách qua Nhuyễn Nhuyễn, gập người sờ lưng của nó, rồi đi đến bên Phương Phương, mỉm cười nói với robot bảo mẫu ngốc nghếch kia phải sửa hoa ở chỗ nào, trong lòng anh bỗng cảm thấy trái tim như được ánh sáng mùa xuân chiếu rọi, vừa rực rỡ vừa ấm áp.
Những ký ức xám xịt, u tối đã rút đi, vết thương dần khép lại, thoải mái đến nỗi làm cho chú mèo lớn muốn chợp mắt, lăn lộn trên mặt đất.
“Miaow...” Anh kiềm chế, trong căn nhà dần trở nên náo nhiệt trong lời phản bác “những bông hoa màu hồng rất dễ thương” yếu ớt của Phương Phương. Trong lúc mọi người không chú ý, Cố meo meo tuân theo bản năng, lông mày và khoé môi tạo thành đường cong, thoải mái kêu một tiếng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
- Chương 46: Tôi...không sợ đau