Chương 31
Những robot tự rao bán mình
Rõ ràng đây là nơi có rất ít người qua lại, nền đất cũng không sạch lắm, những hạt mưa rơi xuống tí tách, tạo thành từng vũng nước nhỏ trên mặt đất, làm cho cái góc này càng thêm hoang tàn.
“Có một Viên Viên nữa” Nhuyễn Nhuyễn chỉ vào dưới chiếc ô rách nát, âm thanh điện tử cứng nhắc hiếm khi lên xuống hơn bình thường.
Lục Vãn Vãn nhìn theo hướng móng vuốt của nó, thấy một con robot với phần đầu rỉ sét và vỡ nát, nó ôm cái chân máy một cách ngay ngắn, trên màn hình xám xịt hiện rõ dấu vết bị người ta đánh vỡ.
Lục Vãn Vãn quét một lượt qua những robot bên cạnh “Viên Viên” kia, đa số bọn chúng đều là robot bảo mẫu, trên người của mỗi robot đều mang theo những sự huỷ hoại mà mắt thường có thể thấy được.
“Lạch cạch”, “Lạch cạch”
Âm thanh của chuyển động máy móc hiện rõ sự chậm chạp vang lên, Lục Vãn Vãn quay đầu, nhìn thấy một con robot cao lớn.
Màn hình xám xịt của của nó lóe lên ánh sáng, vật liệu dùng trên cái đầu vuông vắn của nó rất kém chất lượng, nhưng lại đem đến cho ta cảm giác vô cùng chắc chắn.
Robot cao lớn từ từ đứng dậy, cúi chào Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình.
“Ch...chào ngài.” Trên người nó được bao phủ bởi những vết nứt nhỏ, máy phát thanh của nó cũng là loại của trước đây, nghe còn cứng nhắc vô vị hơn cả Nhuyễn Nhuyễn và Phương Phương.
“Xin chào,”
Lục Vãn Vãn cũng lịch sự chào hỏi nó, nghe nó nói rằng, “Mẫu của tôi là n57992, ngài có thể gọi ngắn gọn là 992.”
“Xin hỏi ngài vẫn muốn robot bảo mẫu chứ?
Robot cao lớn đó khẽ cúi xuống, Lục Vãn Vãn nhìn thấy vài cánh tay lộ ra ở bên trong.
Lục Vãn Vãn định muốn lắc đầu, nhưng không biết vì sao, từ trên màn hình điện tử đã bị vỡ một góc của robot cao lớn trước mặt, cô lại thấy một dấu hiệu mang vẻ cầu xin.
Cố Huấn Đình kéo vành mũ, mắt phượng tựa như vô tình lướt qua biểu cảm của Lục Vãn Vãn, lái xe nổi rồi dần dần tiến về phía chiếc ô.
Lục Vãn Vãn nở nụ cười với tiểu công chúa, anh chà xát ngón tay vẻ mất tự nhiên.
Đến gần góc tường, hai người mới nhìn rõ được hình dáng của những robot đó.
Robot 992 phụ trách chào hỏi vừa rồi xem như có “thương thế” nhẹ nhất trong số các robot ở đây.
Lục Vãn Vãn đếm được phía dưới ô nhựa, bao gồm cả robot 992 thì tổng cộng có năm con robot.
Ba trong số chúng đã bị hư hỏng nặng, thiếu tay cụt chân, màn hình điện tử cũng bị vỡ rất nhiều. Robot rất giống với “Viên Viên” xem như là hoàn chỉnh nhất ngoại trừ 992.
Ngoại trừ họ ra, không còn một ai trong gian hàng thô sơ này nữa.
Lục Vãn Vãn có hơi kinh ngạc, cô dò xét hỏi 992 cao lớn, “Những con robot này có giá bao nhiêu? Nếu như chúng tôi mua thì sẽ trả tiền cho ai?”
Chỗ này không có nhân viên là con người sao?
Robot cao lớn không rõ ràng không ngờ người trước mặt không những ở lại, mà còn hỏi một câu như thế, cánh tay máy rỉ sét cử động, tựa hồ như đang làm động tác suy nghĩ.
Vài giây sau, Lục Vãn Vãn mới thấy 992 nắm chặt bàn tay lớn, “Không cần trả tiền.”
Lục Vãn Vãn ngạc nhiên, “Không cần trả tiền sao?”
Màn hình điện tử của 992 loé lên, “Chỉ có sửa được chúng tôi thì sẽ có thể đem chúng tôi đi.”
“Chúng tôi không muốn đến chỗ thu hồi kim loại.”
Lục Vãn Vãn ngớ ra, vô thức nhìn người phía bên cạnh.
Cố Huấn Đình nghiêng người có phần thăm dò, giọng nói lạnh tanh, “Loại robot bảo mẫu cũ kỹ này có chi phí khôi phục lại thấp hơn chí phí sửa chữa. Nếu bị hỏng mà chủ nhân của nó không sẵn sàng chi tiền tu sửa, vậy thì nó sẽ đến nơi tái chế kim loại và bị nghiền nát...”
Anh vẫn chưa nói xong nhưng Lục Vãn Vãn đã hiểu được ý của Cố Huấn Đình.
Robot không có giá trị cũng giống như đồ đạc đã bị hư hỏng, sẽ bị nghiền nát sau khi bị vứt đi.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, dương như 992 đã hết điện, không cách nào đứng được nữa, các khớp máy kêu ken két, ngã ngồi trên mặt đất.
Trông nó vô cùng đáng thương, Lục Vãn Vãn bước đến, nhìn thấy một robot rách nát phía sau lưng 992.
Robot đó rất giống Phương Phương, cánh tay và hai chân đều gãy đứt rỉ sét, chỉ còn độc nhất cánh tay máy bên phải đang siết chặt một tờ giấy, chữ viết ngay ngắn, do máy móc viết lên.
“Mẫu của tôi là m71689, linh kiện giá trị nhất trên người là bộ lưu trữ nguồn điện dự phòng. Miễn là mang một robot trong số chúng tôi đi thì sẽ có thể sử dụng linh kiện trên người tôi.
Cạnh người nó còn có hai robot với tình trạng giống như vậy, Lục Vãn Vãn nhìn từng con một, phát hiện trên tay bọn chúng đều cầm một mẩu giấy.
Ghi chú bên trên đều giống nhau, từ kiểu mẫu đến loại linh kiện xem như có giá trị trên người chúng, từng cái từng cái đều viết rất rõ ràng.
Cứ như chúng đang rao bán bản thân vậy.
Lục Vãn Vãn nhìn robot bị hỏng, nhìn như Phương Phương đó, cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Ô?” Một giọng nam trầm khàn và tiếng xe khởi động vang lên phía sau lưng, “Những robot này vẫn chưa bị gửi đi sao?”
Một người thú trung niên mở cửa xe nhảy xuống, gật đầu với hai người Lục Vãn Vãn rồi đi thẳng đến dưới chiếc ô nhựa, vươn tay kéo cánh tay của robot thiếu mất chân trái, muốn kéo đến chỗ chiếc xe.
Màn hình điện tử của 992 lóe lên ánh sáng màu xanh lam, nhưng lại rủ xuống vì thiếu năng lượng.
Lục Vãn Vãn ngăn cản người thú đó, khẽ cau mày, “Xin chào.”
“Hử?” Người thú đó ngẩng đầu lên và dựng lại động tác, nhìn Lục Vãn Vãn, “Có chuyện gì sao?”
“Xin hỏi ông sẽ đưa robot này đi đâu?” Lục Vãn Vãn hỏi.
“À, cô nói những robot bị chủ nhân vứt bỏ này sao?” Giọng điệu của bác người thú ôn hoà, liếc nhìn màn hình điện tử chỉ còn hai tia sáng xanh của 992, “Thực ra thì những robot bảo mẫu này bị vứt bỏ vào tuần trước, theo lý thì chúng nó sớm đã bị gửi đến nơi tái chế kim loại rồi.”
Có một chút nghi ngờ trong giọng nói của ông ấy, “Tôi vừa chuyển chúng đến chỗ đợi xử lý lần một vào sáng hôm qua, nhưng không biết vì sao hôm nay lại chạy đến đây rồi.”
“Bởi vì không muốn bị tái chế.” Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên lên tiếng.
“Đây là robot mèo thú cưng?” Bác người thú sững người nhìn về Lục Vãn Vãn, lấy làm lạ, “Không ngờ mèo thú cưng cũng biết nói những lời như vậy.”
“Chương trình cài đặt như thế.” Nghe ông ta nói, Cố Huấn Đình đưa tay giữ đầu của Nhuyễn Nhuyễn, hờ hững nói.
Lục Vãn Vãn cười với bác người thú, chuyển chủ đề, “Bác ơi, cháu có thể mang tất cả chúng đi không?”
“Hả?” Người thú ném robot trên nền đất, sắc mặt có hơi cổ quái, “Cô muốn những con robot hỏng này để làm gì? Dành tiền mua một con mới thay vì đi tu sửa nó thì hơn.”
Lục Vãn Vãn nhất thời không biết trả lời như thế nào, Cố Huấn Đình một bên bèn nói, “Tôi muốn tự tay tách nó ra xem sao.”
“À.” Người thú gật đầu, “Có thể đem đi, mỗi con đưa một tinh tệ cho phí xử lý là được, cần tiền mặt.”
Lục Vãn Vãn liếc nhìn Cố Huấn Đình, cong cong khoé môi, lục tìm chuỗi không gian mang theo bên người, bên trong không có tiền, thế nên cô đành chìa tay về phía Phương Phương, “Phương Phương, trong bụng em có cất tiền lẻ không?”
Phương Phương lặng lẽ mở bụng, cánh tay máy lục lọi rồi lấy ra những đồng xu sáng loáng, không nhiều cũng không ít, vừa vặn có năm đồng.
Lục Vãn Vãn gửi tiền cho người thú đó, mang con robot bị kéo ra ngoài trở lại.
Hai người đi đổi một chiếc xe lớn hơn, chuẩn bị trở về phi thuyền để bỏ những con robot đó.
Lúc trên đường trở về, Phương Phương nhìn 992 sắp hết điện được xếp ở hàng sau tận vài lần, đột nhiên nói với 992, “Những đồng xu sáng loáng đó là Lục Vãn Vãn cho Phương Phương lúc trước, là tiền riêng của Phương Phương.’
“Sau này các cậu phải trả lại cho Phương Phương.”
992: “...”
Màn hình xám xịt của 992 lóe lên ánh sáng xanh rồi tắt ngúm.
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô có chút bất lực, cô vỗ đầu Phương Phương cười, “Đợi lát nữa về đến ta cho em mười đồng.”
“Được ạ^o^”
Ánh mắt của Lục Vãn Vãn rơi trên người 992, “Phương Phương chỉ đang đùa thôi.”
992 vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ thu lại cái chân máy tồi tàn, “Cảm ơn.”
Nó ngập ngừng, “Chủ nhân.”
Lục Vãn Vãn có hơi không quen, xua xua tay, “Gọi ta Vãn Vãn là được rồi.”
Khuôn mặt cô mang ý cười, nói chuyện với một xe toàn là robot trong mắt người ngoài khá là kì lạ.
Cố nào đó đang lái xe, dùng ánh mắt sắc lẹm lạnh thấu xương dọa những ánh mắt cổ quái của người đi đường, một xe chở người và robot nhanh chóng về đến nơi dừng đỗ phi thuyền.
Lục Vãn Vãn cùng với Phương Phương, Nhuyễn Nhuyễn và cả 992 chuyển những robot không thể cử động lên phi thuyền.
Cố Huấn Đình kiểm tra đơn giản cho vài robot, kéo hai dây sạc cho 992 và một robot khác có mức độ hư hỏng không quá nghiêm trọng.
Còn Lục Vãn Vãn đã cầm một cái ví tiền ở trong phòng để tránh khỏi sự bối rối khi không có tiền mặt.
Bốc một nắm nhét vào bụng của Phương Phương, vẻ mặt tự nhiên cầm một cái ví nhỏ khác nhét tiền vào, sau đó đưa cho tiểu công chúa đang ngồi yên tĩnh một bên.
“Cố tiên sinh, đây.”