Chương 24
Thời gian vừa chậm chạp vừa tĩnh lặng
Lục Vãn Vãn cho rằng mình đã nghe nhầm, cô bước đến một bên, gập eo hỏi lại lần nữa, “Nhuyễn Nhuyễn, em nói cái gì?”
“Tiểu công chúa đến đòn ngài.” Nhuyễn Nhuyễn tường thuật lại tin nhắn mà Phương Phương vừa gửi, “Ngài ấy sắp đến rồi.”
Lục Vãn Vãn: “.........”
Nơi ở của cô trên hành tinh Thủ đô đúng là có một chiếc tàu bay, nhưng lấy ra có hơi phiền phức, hơn nữa cần phải thực hiện một số thao tác đơn giản, còn tốc độ không khác lắm so với tàu công cộng, vì vậy cô dứt khoát ngồi tàu công cộng đến.
Nhưng...
Tại sao Cố Huấn Định lại đột nhiên muốn đến đón cô?
Cô nhớ, sáng này lúc ra ngoài, anh vẫn trưng ra dáng vẻ tiều tuỵ yếu ớt.
Hơn nữa...
Với cái tính khí khó chịu đó, Cố Huấn Đình lại muốn đến đón cô, thật sự khiến cô bất ngờ.
Cổ tay rung lên, Lục Vãn Vãn chạm quang não, tin nhắn đến từ Cố Huấn Đình hiện ra.
“Tôi đứng ở cửa E của trung tâm kiểm tra thiên phú.”
Dừng lại vài giây, “Đợi cô.”
Lục Vãn Vãn xem tin nhắn, cong khoé môi.
Cô ngẫm nghĩ, đầu ngón tay trượt xuống, gửi đi một câu “Được”.
Lục Vãn Vãn tắt quang não, sờ má che lấp đi vẻ ngại ngùng, “Nhuyễn Nhuyễn, đi thôi.”
Nhuyễn Nhuyễn âm thầm ghi lại chuyện nhịp tim của Lục Vãn Vãn tăng nhanh vào trong sổ tay chuyên dụng, sau đó lưu trữ vào trong đĩa cứng.
Đây đều là những tài liệu rất quý giá với nó kể từ khi sinh ra cho đến nay.
……
Lục Vãn Vãn định đi ra từ cửa B, rẽ phải đến chỗ tàu công cộng.
Vốn cô đã gần đến cửa.
Nhưng vì tiên sinh số 100 đến đón cô, nên Lục Vãn Vãn xoay người, thay đổi đường đi.
“Aaaaaaaa.”
Một giọng nữ thánh thót truyền đến bên tai, một giống cái đang xem quang não trên cổ tay quẹt qua vai cô, che miệng giọng the thé, “Là thiếu tướng sao?!”
Cô gái đó vội vàng chạy xuống tầng, tựa như có chuyện gì rất gấp.
Lục Vãn Vãn có hơi nghi hoặc, tiện nhìn xuống từ tầng hai, thoáng thấy một nhóm giống cái đột nhiên kích động, tất cả bắt đầu chạy ra phía bên ngoài.
Trung tâm kiểm tra trong phút chốc nhộn nhịp hẳn lên, pha lẫn vô số âm thanh huyên náo, Lục Vãn Vãn lờ mờ nghe được nhưng chữ then chốt như “Thiếu tướng Trần Bách Việt”, “Chiếc xe sang trọng hàng ngàn vạn”, “Đón ai” vân vân.
Cô chạm quang não trên cổ tay, đột nhiên nhớ ra Trần Bách Việt là ai.
Hình như là tên người thú cười nhạo Cố Huấn Đình không xứng được cô chọn lúc trước.
Cô lại đột nhiên nhớ đến, từ khi cô bước ra khỏi máy kiểm tra thiên phú đã không thấy An-lis-ta đâu nữa.
Trong lòng Lục Vãn Vãn bỗng có cảm giác không ổn.
Cô nhìn Nhuyễn Nhuyễn chân có hơi ngắn, lại không phải là mèo thật, dứt khoát cong eo, bế Nhuyễn Nhuyễn lên và nhanh chóng đi đến cửa E.
Quản tên thiếu tướng và chiếc xe sang trọng hàng ngàn vạn đó làm gì, tất cả đều chẳng liên quan đến cô.
Tiểu công chúa vẫn đang đợi cô.
Lục Vãn Vãn kéo thấp mũ, đi vừa nhanh vừa bí mật, thậm chí lúc cô đi ra khỏi cửa E vẫn không bị người nào phát hiện.
Khu e nằm ở phía sau cùng của trung tâm kiểm tra, bình thường người đã ít, lần này vì sự xuất hiện của Trần Bạch Việt mà càng thêm vắng vẻ.
Vì vậy, Cố tiên sinh trông vô cùng bắt mắt khi lái chiếc xe bay hết sức bình thường trong nhà, đậu cách mặt đất ba mươi cm và đang yên lặng đợi cô.
Cô vừa đi ra từ cửa của đại sảnh kiểm tra thì cửa của xe bay đã mở ra rồi.
Cửa sổ cuộn xuống, lộ ra gương mặt nhợt nhạt đẹp đẽ của Cố tiên sinh.
Anh mím chặt môi, tầm nhìn rơi trên người cô, rồi vô thức dời đi, lông mày vẫn luôn nhíu chặt tựa như đã thả lỏng chút ít.
Phương Phương nhảy xuống từ phía sau xe, đèn đỏ trên cái đầu trơn bóng loé lên, nó nhảy đến bên người Lục Vãn Vãn, vươn cánh tay máy chạm vào cánh tay cô.
“Tốt quá, Vãn Vãn không có chuyện gì.”
“Đương nhiên là ta không sao.” Lục Vãn Vãn dở khóc dở cười, “Ta thì có chuyện gì được.”
Cô có chút hồ nghi, nhưng nhìn thấy tiên sinh số một trăm thì chỉ thấy trong lòng ổn định hơn nhiều, tâm trạng muốn tránh khỏi rắc rối lúc trước đã qua đi, giờ đây cánh tay ôm Nhuyễn Nhuyễn đều đã có hơi mỏi nhừ.
Cô cúi người đặt Nhuyễn Nhuyễn xuống, rồi đi thẳng về phía xe bay.
Bộ dạng bây giờ của cô đúng là có hơi nhếch nhác, lúc kiểm tra đã tiêu tốn không ít sức lực, ban nãy còn ôm Nhuyễn Nhuyễn khá nặng chạy một đoạn, hiện giờ hơi thở có chút không ổn định.
Cảm nhận được cô đến gần, cánh tay đang siết máy điều khiển của Cố Huấn Đình nắm chặt không tự nhiên, sống lưng cứng đờ.
Lục Vãn Vãn cũng có hơi xấu hổ, cười với anh, “Cố tiên sinh, cảm ơn anh đến đón tôi.”
Cố Huấn Đình nghe cô nói, nghiêng đầu, mái tóc đen nhuộm lên màu vàng bởi ánh mặt trời, giọng nói đã ấm áp hơn, “...Ừm.”
“Lái xe của cô.”
Lục Vãn Vãn: “...Không sao, tôi không để ý đâu.”
Khoé môi Cố Huấn Đình dường như hơi cong, ngắn ngủi tựa như một ảo giác.
“Trở về sao?”
Cố Huấn Đình mở miệng, giọng nói rất nhẹ.
Lục Vãn Vãn gậy đầu, “Được, về nhà thôi.”
Hai cánh cửa trước mặt cô đều đang mở, Lục Vãn Vãn muốn ngồi ở phía sau.
“Phương Phương muốn ngồi phía sau.”
Lục Vãn Vãn vừa chuẩn bị lên xe thì nghe được lời của Phương Phương, cô quay đầu, thấy màn hình điện tử của Phương Phương loé lên, “Phía trước Phương Phương ngồi không lọt.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cấu tạo của xe bay có phần tương tự với xe hơi hiện đại bình thường, không gian bên trong chiếc xe này của cô quả thật không lớn lắm, kích cỡ như Phương Phương đúng là không vừa.
Hơn nữa hàng ghế sau cũng không thể dung nổi cô và Phương Phương.
Nhưng nếu ngồi phía trước...
Giữa ghế lái và ghế phụ chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
Ngồi phía trước sẽ rất dễ đυ.ng phải Cố Huấn Đình.
“Tôi...” Lục Vãn Vãn cảm thấy mặt mình có hơi nóng, cô vô thức liếc nhìn Cố Huấn Đình.
Một màu đỏ nhuộm lên trên gò má tiểu công chúa, hàng mi cụp xuống, “Ừm” một tiếng không rõ ý gì.
Lục Vãn Vãn: “...”
Lục Vãn Vãn quay đầu nhìn Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn, sau đó phát hiện chúng đã rất tự giác lên xe rồi.
Vì cánh tay máy có hơi dài, Phương Phương dùng tư thế ôm chặt mình, nhìn có vẻ vô cùng khó chịu
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô bối rối vài giây, rồi cũng mặc kệ bước lên xe.
“Lạch cạch” Tiếng cửa xe dần đóng lại, trong xe bay bỗng chốc yên ắng vô cùng.
Lục Vãn Vãn đợi vài giây, xe bay dần lên cao, cô có hơi căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, nhưng một giây sau lại đột nhiên cảm thấy cơ thể hướng về phía trước mất kiểm soát.
Cô vô thức vươn tay vịn vào cái gì đó, nhưng lại vô tình chụp được một thứ vừa mềm vừa ấm.
Là cánh tay của Cố Huấn Đình!
Tốc độ của xe bay ổn định lại, Lục Vãn Vãn ngay lập tức thả tay Cố Huấn Đình ra, không dám nhìn anh, cúi đầu lúng túng, “Cố tiên sinh, xin lỗi, tôi không cố ý đâu...!!”
Cô chưa nói xong thì chiếc xe lại đột nhiên cua ngoặt.
Lúc này cả người Lục Vãn Vãn thiếu chút nữa đã ngã nhào vào lòng của Cố Huấn Đình, may mắn thay cô nhanh tay lẹ mắt, kịp thời nắm vào tay vịn cạnh cửa, hai người chỉ là chân dùng lực ghì chặt một lúc, không có sự tiếp xúc nào khác.
Nơi va chạm nóng rần, tê tê như bị điện giật.
Nhưng lần này, những suy nghĩ vớ vẩn của Lục Vãn Vãn đều đã biến mất
——
Hai chân của Cố Huấn Đình vẫn bị thương.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Cố tiên sinh xin lỗi, đυ.ng phải chân của anh rồi, anh có đau không?”
Chóp tai Cố Huấn Đình đỏ lên, “...Không đau.”
Cuộc trò chuyện của hai người quả thực quá kỳ lạ, không khí trong xe càng trở nên khác thường.
“Vãn Vãn.” Nhuyễn Nhuyễn ngồi phía sau đột nhiên gọi cô một tiếng, dọa Lục Vãn Vãn chết khϊếp.
“Cái...cái gì?”
“Ngài đã quên nhấn nút an toàn.” Nhuyễn Nhuyễn nhắc nhở.
“Hả...?” Lúc này Lục Vãn Vãn mới chú ý, vị trí chỗ cô ngồi còn có một nút bấm hình tròn màu trắng bạc.
Lục Vãn Vãn ấn xuống, trên ghế liền xuất hiện vài sợi dây an toàn cố định cơ thể cô.
Lục Vãn Vãn cảm thấy mặt của mình nóng như sắp nổ tung, cô cũng không phải lần đầu ngồi xe bay, lần này lại quên mất chuyện ấn nút an toàn.
Tuy rằng cô không biết vì sao Cố Huấn Đình lại không nhắc nhở cô...
Lục Vãn Vãn không nói chuyện, tiểu công chúa vừa xinh đẹp vừa yếu ớt cũng không mở miệng, hai người rơi vào im lặng.
Trong hơn mười phút tiếp theo, chỉ có màn hình điện tử lớn của Phương Phương đối diện với màn hình điện tử nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn ngồi ở hàng ghế sau.
Lần đầu tiên thời gian trôi qua chậm chạp và yên tĩnh đến vậy, Lục Vãn Vãn ngồi ổn định trong chiếc xe mềm mại, chỉ cần dời nhẹ ánh mắt là có thể thấy được Cố Huấn Đình.
Mặc dù trông anh còn tiều tuỵ hơn cả mình, nhưng trong khoảnh khắc này, lại lấp đầy nửa thể giới của cô.
Cô sẽ không cô đơn một mình nữa.
Cảm giác mệt mỏi dâng lên, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của tiên sinh số một trăm, Lục Vãn Vãn nhắm mắt, từng chút đè nén độ nóng cuộn lên đồng thời ở gò má và cả trong tim.
Cố Huấn Đình thao tác với máy điều khiển một chút, liếc mắt thấy dáng vẻ vô cùng hoạt bát của cô, đầu lông mày giãn ra hơn nhiều.
Cô...
Có lẽ không bị ức hϊếp đâu.
Hay là vì không muốn để mình lo lắng, cho nên mới không biểu hiện ra ngoài.
Cố Huấn Đình nhớ lại lời mà Nhuyễn Nhuyễn chuyển đến, khoé môi mím lại.
*Thời gian quay ngược về một tiếng trước*
Sau khi Lục Vãn Vãn rời đi không lâu, Cố Huấn Đình và Phương Phương dọn nhà xong bèn ngồi bên cửa sổ, chạm mở quang não, tiếp tục công việc thiết kế hạt nhân của phi thuyền.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, rọi lên người Phương Phương đang nạp năng lượng trong góc.
Cố Huấn Đình cúi đầu, mô phỏng và kiểm tra lỗi nhiều lần.
Anh mím môi, thầm đếm thời gian trong lòng, nhưng một giây rồi lại một phút qua đi, nhưng anh vẫn không nhận được tin tức gì của Lục Vãn Vãn.
Ngay sau đó, Phương Phương cứ nhìn như vậy, thấy đầu lông mày của Cố tiểu công chúa càng nhíu càng chặt.
“Ding” Quang não rung lên, Cố Huấn Đình nhẹ thả lỏng thần kinh căng thẳng, vài sợi tóc mảnh vểnh lên trên đỉnh đầu rung lên.
Anh hầu như không để ý, mở hộp đối thoại.
Nhưng đó không phải là tin nhắn mà Lục Vãn Vãn gửi, mà là một câu nói ngắn ngủi do Nhuyễn Nhuyễn gửi tới.
“Vãn Vãn nói mọi thứ đều thuận lợi.”
Trong lòng Cố Huấn Đình động đậy, nghĩ đến sự đặc biệt của Nhuyễn Nhuyễn và Phương Phương, ngón tay thon dài chạm vào quang não, hỏi thăm dò một câu, “Vậy Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy tất cả đều thuận lợi chứ?”
Nhuyễn Nhuyễn đứng đợi ngoài cửa, trong vi mạch toàn bộ đều là những chương trình hỗn loạn không tên, nó trả lời, “Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy không thuận lợi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Phương: “Phương Phương đau lòng ôm chặt lấy bản thân ”
Cố tiểu công chúa: “Không phải vì tôi cảm thấy cô ấy có thể bị ức hϊếp nên mới không kiềm chế được mà ra mặt giúp cô ấy đâu, mặc dù chưa chắc tôi đã làm được gì, hừ.”