Sống nhiều năm như vậy, lại làm chủ mẫu Tống gia nhiều năm, Thẩm Linh chưa bao giờ chật vật như vậy hơn nữa dươиɠ ѵậŧ nam nhân kia thô dài lại ngạnh, dán vào mặt nàng, mỹ nhân cảm thấy xấu hổ không tả được.
Mà ở sau bình phong Bích Đào sợ tới mức mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng chính mắt thấy thấy tân nãi nãi run run rẩy rẩy mà quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ không ngừng cọ bên trong đùi Tam gia. Mặc dù không nhìn cẩn thận nàng cũng biết tư thế này… Càng nghĩ càng khẩn trương, tiểu nha đầu liền nghĩ đi đỡ nàng, không nghĩ Bùi Thanh Huyền lại trừng mắt liếc nàng một cái, Bích Đào sợ tới mức tâm can loạn run, vội hoang mang rối loạn mà lui xuống!
Hắn có chút dở khóc dở cười mà nhìn mỹ nhân, nam nhân chỉ cảm thấy cự vật đỏ thẫm đứng thẳng chọc vào mặt nhạc mẫu, nhất thời cảm thấy thực kí©h thí©ɧ, bất giác hô hấp có chút dồn dập, hắn lại trộm chơi xấu mà đem qυყ đầυ chính mình đỉnh đến bên cạnh môi đỏ của nàng.
Nàng sợ tới mức nàng cả người ngã ngồi trên mặt đất, mỹ nhân chưa bao giờ chịu qua khuất nhục này nhất thời mặt vừa trắng một trận hồng một trận, nước mắt muốn rớt không xong mà hàm chứa ở khóe mắt, chỉ khó chịu mà che lại miệng nhỏ chính mình, một hồi lâu mới cảm thấy thẹn không thôi mà bò lên. “Ngươi, ngươi khinh người quá đáng!” Nói xong, như là tránh mãnh thú giống nhau, mỹ nhân chỉ bụm mặt ngượng ngùng không thôi mà chạy ra.
Hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, tùy ý để nàng tránh ra, nam nhân lúc này cũng thấy chính mình giống như có chút thất thố, liền mặc tốt quần áo, nhất thời liền nghĩ đi dỗ nàng. Nhưng nghĩ lại, nàng vừa mới vào cửa, chính mình nhân nhượng nàng, chủ động xin lỗi, thật bất lợi với chính mình a… Nam nhân nhất thời mê mang đi lên.
Mà mỹ nhân bị Bùi Thanh Huyền khi dễ một hồi ủy khuất đến muốn khóc, đẩy ra rèm châu, bọn thị nữ đang chờ ở gian ngoài hầu hạ chính mình dùng bữa, nàng lại không hảo yếu thế, chỉ đành dùng khăn lụa đè đè khóe mắt, thoải mái hào phóng mà ngồi xuống :
“Nha hoàn hồi môn của ta đâu?” Hôm qua cái tuy nói là bị nhét vào kiệu hoa, Thẩm Linh cũng sợ ở Bùi gia bị khi dễ cho nên cùng Bùi Thanh Huyền nói vì nữ nhi chọn lựa của hồi môn nha hoàn cùng ở đây hầu hạ, chính là từ tối hôm qua đến bây giờ, Thẩm Linh cũng không có thấy các nàng, không khỏi làm nàng lo sợ bất an.
“Là phu quân bảo các nàng đến Tây Uyển chờ.” Bùi Thanh Huyền đã đi tới, không chút xấu hổ, thậm chí nam nhân còn thập phần hào phóng mà dựa gần nàng ngồi xuống. “Phu quân cảm thấy các nàng tuổi quá nhỏ, sẽ không hầu hạ ngươi tốt, tính toán an bài các nàng đến vùng ngoại ô đi.”
“Ngươi…” Nguyên bản Thẩm Linh còn đang ấm ức, hiện giờ nghe thấy lời này trong lòng càng không thoải mái, chính là nàng vừa định nói vài câu tay lại bị nam nhân bắt lấy, nam nhân chỉ cười nàng nói: “Nương tử chớ quên ngươi đêm qua đáp ứng vi phu những gì, ân?”
Muốn cùng hắn giả phu thê ân ái! Vừa nhớ tới cái này, Thẩm Linh liền tức giận đến tâm can đau, chính là lại không có biện pháp chỉ đành mím môi, tùy ý để nam nhân bắt lấy tay nàng, chính mình cũng không dám vung tay ra, trong chốc lát nhẹ giọng nói: “Bên trong có cái tiểu nha đầu kêu Thải Mai, rất là ngoan ngoãn hiểu chuyện, Bùi Lang ách ~ phu, phu quân có thể lưu lại nàng không?” Nguyên bản Thẩm Linh muốn kêu hắn là Bùi Lang, nhưng nam nhân đột nhiên nắm tay nhỏ làm nàng nhất thời đau, đành phải sửa lại xưng hô.