Chương 6.2:

Sở Vân Kiêu đan hai tay vào nhau, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vị trí vừa chạm vào tay cô, trong đầu hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi.

Không hiểu sao... trong lòng lại có chút không nỡ.

"Tôi cũng không chú ý." Sở Vân Kiêu mặt không đổi sắc, nói lời trái với lòng mình.

Hướng Ca thầm cảm khái trong lòng, tại sao có người rõ ràng là trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng vẫn đẹp trai hút hồn như thế nhỉ?

Trước kia cô luôn nghĩ nhan sắc của Sở Hạ Phàm đã là đỉnh của chóp rồi, bây giờ mới nhận ra lúc đó mình chỉ là con ếch ngồi đáy giếng, chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài.

Nhan sắc cỡ như Sở Vân Kiêu mới được gọi là đỉnh của chóp.

Nếu Sở Vân Kiêu đã không phản đối, vậy Hướng Ca liền lấy điện thoại ra đặt bàn.

Cô tìm thấy một cửa hàng được đánh giá rất cao, hơn nữa còn rất gần bệnh viện.

Sau khi nói với Sở Vân Kiêu, hai người nhất trí quyết định đi bộ qua đó.

Vóc người Sở Vân Kiêu thon dài làm nổi bật bộ âu phục vốn đã đắt giá nay lại càng thêm cao quý, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận định anh là tầng lớp kiệt xuất trong xã hội thượng lưu.

Hướng Ca mặc áo thun trắng và váy đen cạp cao, mang túi vải và giày trắng. Tóc buộc cao rồi búi thành củ tỏi, nhìn rất trẻ trung và năng động.

Hai người sánh vai đi trên đường đã thu hút vô số ánh nhìn.

Người nào nhìn thêm vài lần sẽ phát hiện ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng quý phái này vẫn luôn nhìn về phía Hướng Ca. Trong đôi mắt như đầm hàn kia ẩn chứa nét ôn hòa.

Hướng Ca vốn tưởng rằng Sở Vân Kiêu là loại người chò dù người ta hỏi anh cái gì thì câu trả lời của anh sẽ đều là một hai chữ, hoặc dứt khoát giữ im lặng, để mặc người kia nhìn ánh mắt tự đoán ý.

Nhưng hóa ra không phải như vậy.

Hai người đi song song với nhau, Sở Vân Kiêu chủ động bắt chuyện với cô.

Mặc dù hầu hết đều là anh đặt câu hỏi cho Hướng Ca, nhưng mỗi câu hỏi đều chú ý chừng mực, sẽ không làm cho Hướng Ca khó xử.

Bất tri bất giác, hai người đã đi đến hàng ăn.

Sở Vân Kiêu cũng rất kinh ngạc vì mình thế mà lại nói chuyện nhiều đến vậy, nhưng sau khi nỗi kinh ngạc qua đi, anh không kiềm chế mình mà vẫn tiếp tục nói chuyện với cô thật thoải mái.

Sáng nay Hướng Ca không ăn gì nên lúc này đã đói cồn cào.

Nhưng nồi canh vẫn chưa thể mở nắp, cô chỉ đành giương mắt nhìn đồ ăn trong nồi, dáng vẻ rất đáng thương.

Sở Vân Kiêu chậm rãi xắn tay áo lên, sắp xếp bát đũa ngay ngắn rồi ngồi yên chờ đợi.

"Đại lão, anh tinh tế quá đi mất!" Hướng Ca cũng ngồi thẳng lưng lên.

"Gì cơ?" Sở Vân Kiêu không hiểu ý của cô.

Hướng Ca mỉm cười chữa ngượng, không đáp lại anh. Có điều ánh mắt vẫn đang lưu chuyển giữa bộ đồ ăn của mình và của Sở Vân Kiêu, đáp án thế nào không cần nói cũng rõ.

Dường như Sở Vân Kiêu đã hiểu được điều gì đó, anh thản nhiên nói: "Thói quen thôi."

Hướng Ca càng thấy ngượng ngùng hơn, so sánh với anh, có vẻ như cô đã quá cẩu thả rồi. Đang định giơ tay sắp xếp lại bộ đồ ăn của mình thì...

"Mỗi người có thói quen khác nhau, cô không cần lựa theo ý tôi." Sở Vân Kiêu đưa cho cô ly nước đã rót sẵn.

Giọng nói của anh không có vẻ gì là chế nhạo hay trào phúng mà chỉ có tôn trọng.

Hướng Ca sững người, mỉm cười buông bộ đồ ăn trong tay xuống rồi nói: "Vậy tôi sẽ lựa theo thói quen của mình."

"Ừ."