Chương 5

Editor: Uniirr

Khuôn mặt quen thuộc của Trình Nghệ Đông xuất hiện trong tầm mắt, Khương Hân mới trọng sinh được mấy ngày, lại nhìn thấy hắn thì những ký ức bị vùi vào nơi sâu thẳm đột nhiên như phá tan miệng cống ùa vào trong đầu cô. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mỏng, gật đầu rũ mí mắt, nghe tiếng bước chân đi qua giường bệnh.

Kiếp trước, người nam nhân này chứng kiến tất cả bất hạnh cùng bi thảm của cô, nhìn thân thể cô bị tàn phá bất kham nằm trên giường bệnh, trên xe lăn mà sống tạm. Khi đó cô là phế vật, hàng năm mặc tã, là người đáng buồn đang tồn tại trên thế giới này.

Hắn không cho cô chết, hắn làm cô tồn tại, cô vẫn luôn cảm thấy đây là tra tấn.

Trình Nghệ Đông quan tâm Mạnh Húc “Cảm giác thế nào?”

Khương Hân từ trên ghế đứng lên, tránh qua bên cạnh, nghe Mạnh Húc đáp lời “Không có việc gì, tiểu phẫu thuật mà thôi.”

Nói xong hắn giới thiệu Khương Hân “Đây là bạn ngồi cùng bàn của cháu, Khương Hân.”

Ánh mắt nhìn cô gái rồi gật đầu, lông mi tinh mịn nhỏ dài, cái trán trơn bóng. Thoạt nhìn thực ngoan, cúi đầu chào hỏi “Chào chú.”

Cái dạng này, giống như cô gái thẹn thùng sợ người lạ.

Tuy Khương Hân vẫn luôn cúi đầu, nhưng khi cô quay đầu nhìn thấy hắn, Trình Nghệ Đông đã nhìn ra cô gái này là người mặc váy trắng ngồi bên hồ Tiên Hạc.

Cũng không cần cố tình nhớ, nhưng lần thứ hai gặp mặt lập tức nhận ra.

Trình Nghệ Đông là người đã trải qua mưa gió, năng lực xem mặt đoán ý rất mạnh, sắc mặt Khương Hân đột nhiên trắng bệch, hắn cũng nhạy bén bắt giữ trong mắt, trong lòng bị gợi lên một tia tò mò. (Tò mò là dở rùiii. Sẽ yêu đó)

Bọn họ rõ ràng không quen biết, nhưng cô gái này nhìn thấy hắn có phản ứng rất kỳ quái.

Mà Khương Hân không cho hắn nhiều thời gian để phản ứng, nói xong câu “Chào chú”, cơ hội nói chuyện cũng không cho, trực tiếp nói với Mạnh Húc: “Tôi đi trước, cậu phải nhanh chóng khỏe lại đấy.”

Nói xong vòng qua Trình Nghệ Đông, kéo cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

Trình Nghệ Đông không quay đầu lại, nghe tiếng bước chân biến mất ngoài cửa. Hắn buông đồ vật trong tay lên bàn, ngồi xuống, quan tâm dò hỏi hai câu về thân thể của Mạnh Húc: “ Trước kia cháu đã dẫn bạn học đó về nhà?”

Mạnh Húc lắc đầu “Không có a.”

Hắn và Khương Hân mới làm bạn ngồi cùng bàn chưa đến một tuần, lúc trước Khương Hân với Diệp Mạn như hình với bóng, mỗi lần đổi chỗ, trăm ngàn vạn kế tìm chủ nhiệm lớp cho các cô ngồi cùng bàn.

Hắn cùng Khương Hân có quan hệ thân thiết một chút là từ khi ngồi cùng bàn.

Sắc mặt Trình Nghệ Đông bình thường, nghĩ thầm có thể là mình suy nghĩ nhiều, vừa rồi cảm thấy cô gái kia quen biết hắn, hơn nữa không muốn liên lụy với hắn, hiện tại cảm thấy mình đã đa tâm.

Cô gái nhỏ như vậy có thể cùng người như hắn có liên lụy gì?

Nếu chưa thấy qua cũng không quen biết, Trình Nghệ Đông đem đề tài kéo về Mạnh Húc, tiếp tục quan tâm chuyện học tập cùng thân thể của hắn. Chị hắn chỉ có một đứa con trai, là bảo bối, hắn làm chú ruột cũng không thể không đi quan tâm.

Tuổi của Trình Nghệ Đông cùng chị hắn kém khá lớn, khi ba mẹ già thì mới có, hắn chỉ lớn hơn Mạnh Húc mười hai tuổi. Kém không lớn, ở chung không tồi, ít nhất không có cảm giác của gia trưởng.

Nói đến học tập, Mạnh Húc nói: “Hân Hân nói cậu ấy sẽ bổ túc cho cháu."

Ở trong đầu Trình Nghệ Đông đem từ “Hân Hân” ngẫm vài lần, nhìn về phía Mạnh Húc “Khương Hân?”

“Dạ.” Mạnh Húc gật đầu “Thành tích khá tốt, người cũng đặc biệt tốt.”

Trình Nghệ Đông sờ một quả táo trong tay, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

“Cháu thích cô ấy?”

Nghe vấn đề này, Mạnh Húc có điểm 囧 vội vàng lắc đầu “Trường học không cho yêu sớm, chú đừng vui đùa.”

Trình Nghệ Đông cúi đầu gọt táo.

“Vậy cô ấy thích cháu?”

Mạnh Húc hết chỗ nói, dựa đầu vào giường nhìn lên trần nhà, trợn trắng mắt. Trình Nghệ Đông cười cười “Không thích cháu, đã tối như vậy lại tới thăm cháu? Bị mẹ cháu biết cháu yêu sớm, lột da của cháu a.”

Mạnh Húc cầm quả táo vô ngữ nhìn về phía hắn “Chị cô ấy cũng nằm ở chỗ này, không phải cố ý tới bệnh viện thăm cháu.”

Trình Nghệ Đông cố ý dừng một chút “À, thì ra chú oan uổng cho cháu rồi.”

Mạnh Húc cầm quả táo xả giận, gật đầu.

Trình Nghệ Đông bớt thời giờ tới xem Mạnh Húc, ở bệnh viện không ngồi bao lâu, công đạo xong liền đi.

Đến bãi đỗ xe của bệnh viện, lên xe, cầm điếu thuốc nhét vào trong miệng.

Dưới đèn đường, ngoài cửa sổ xe có gió thổi vào.

Trong đầu là hình ảnh Khương Hân ngồi bên cạnh hồ Tiên Hạc, hoàng hôn làm cả người cô như phát sáng. Sau đó là hình ảnh khi ở phòng bệnh của Mạnh Húc ngẫu nhiên liếc mắt một cái, hắn tựa hồ thấy trong ánh mắt của cô được muôn vàn nỗi lòng.

Rõ ràng không lớn, bạch bạch mềm mại, ở trong mắt hắn chính là một nữ sinh, rõ ràng bọn họ chưa gặp qua, cũng không quen biết, cảm giác quỷ dị ở đáy lòng hắn nổi lên sương mù.

Sao lại thế này, không nghĩ ra.

Khả năng hắn…… Thật sự biếи ŧɦái đi?

Khương Hân từ phòng bệnh của Mạnh Húc rời đi, trực tiếp về phòng bệnh của Khương Muội.

Khương Muội bởi vì đôi mắt còn cảm giác bỏng cháy, không dám mở mắt, cắm tai nghe nằm trên giường bệnh nghe nhạc, vô tình mở mắt nhìn thấy Khương Hân trở về, hỏi cô một câu: “Đi đâu?”

Khương Hân ngồi xuống trả lời: “Đi thăm bạn cùng lớp.”

Khương Muội gỡ một bên tai nghe, đôi mắt nhìn trên người cô “Nam.”

Khương Hân gật đầu “Dạ.”

Khương Muội đột nhiên gỡ thêm một cái tai nghe, từ trên giường ngồi dậy, đối diện cô, nhìn cảm xúc kì quái không che dấu trên mặt cô.

“Thăm bạn xong trở về lại u buồn, em không phải là…… Ân?”

Khương Hân biết lời nói lấp lửng phía sau có ý gì, trực tiếp lắc đầu “Không phải.”

Khương Muội “Hừ” một tiếng “Tốt nhất là không phải, yêu sớm bị chị bắt được, sẽ kêu ba mẹ cho em ăn dây lưng xào thịt.”

Nói xong nằm lên giường, đem tai nghe nhét vào lỗ tai.

Khương Hân: “……” Đây không phải chị ruột của cô.

Khương Hân không cùng Khương Muội nói bậy bạ, từ nhỏ đến lớn cô đều không muốn cùng cô ấy nói chuyện, cũng không cùng cô ấy trao đổi bí mật.

Đối tượng nói chuyện bát quái vẫn luôn là Diệp Mạn.

Cô cũng đã thích ứng cuộc sống không có bạn bè.

Khương Hân đi toilet rửa mặt, trở về nằm lên giường bên cạnh.

Cô không thích so đo oán giận, thanh thản ổn định thì cái gì đều không nói, ở chỗ này chăm Khương Muội, cho cô ấy sai sử.

Cô nghiêng người nằm trên giường, trên người đắp nửa cái chăn, trong đầu đều là hình ảnh mình cùng Trình Nghệ Đông đối diện.

Cô sợ Lệ Trầm, nhưng cô không sợ Trình Nghệ Đông, kiếp trước người nam nhân này không có làm chuyện gì xấu ảnh hưởng tới cô, ngược lại hết sức quan tâm cùng chiếu cố.

Vừa rồi sắc mặt cô đại biến, chỉ bởi vì trong nháy mắt nghĩ tới kiếp trước có một thân thể bị tàn phá. Ở trước mặt Trình Nghệ Đông giống như phế vật. Cô kháng cự kiếp trước, nếu đã quyết định bắt đầu một lần nữa, cô sẽ triệt để đem ký ức kiếp trước chôn dấu vào nơi sâu thẳm.

Cô không muốn thấy hắn, vì nhìn hắn là lại không ngừng nhắc nhở cô nhớ tới kiếp trước mình ngồi trên xe lăn vượt qua mỗi một ngày. Cô chán ghét ghê tởm bản thân lúc ấy, vấn đề sinh lý cơ bản nhất đều khống chế không được, càng miễn bàn là tự gánh vác, mỗi ngày trừ bỏ muốn chết thì cái khác đều không nghĩ.

Cô nghĩ, Trình Nghệ Đông cũng cảm thấy ghê tởm cô đi.

Nhưng bởi vì người hại cô là Lệ Trầm, hắn lại là người giám hộ hợp pháp của Lệ Trầm, cho nên mới có thể tiêu phí nhiều tiền tài cùng đại giới mà nuôi cô, cho cô sự trị liệu và chiếu cố tốt nhất.

Đại khái muốn trị hết cho cô, có thể làm giảm hình phạt của Lệ Trầm mà chuộc tội?

Cô không hiểu, cô vẫn cảm thấy dì mà Trình Nghệ Đông thuê chiếu cố cô nơi chốn đều cẩn thận, gắt gao nhìn cô, không cho cô một chút cơ hội tiếp xúc đến nguy hiểm, không cho cô đi tìm chết, là đang tra tấn cô. (Chậc chậc, yêu thế cơ á?)

Trừ Lệ Trầm, hắn không có lý do gì làm cô tồn tại, quá lãng phí tài nguyên trong tay hắn.

Một phế nhân đến nói chuyện còn thở dốc, vì cái gì muốn tồn tại?

Nghĩ đến quan hệ của Trình Nghệ Đông và Lệ Trầm, lại nghĩ đến hình ảnh kiếp trước mình phải ngồi xe lăn, Khương Hân chỉ cảm thấy mình không muốn gặp lại Trình Nghệ Đông lần thứ hai, lại có liên quan tới Mạnh Húc. Cô cũng không biết Mạnh Húc cùng Trình Nghệ Đông là quan hệ chú và cháu trai, Mạnh Húc thoạt nhìn cũng không giống nhà có tiền.

Nếu không phải Mạnh Húc, cô sẽ không cùng Trình Nghệ Đông gặp mặt.

Kiếp trước, khi cô xảy ra chuyện, không quen Trình Nghệ Đông. Bởi vì quan hệ của Lệ Trầm cùng Trình Nghệ Đông nên hắn chủ động chịu trách nhiệm gánh vác trị liệu và nuôi cô.

Kiếp trước lần đầu tiên cô thấy Trình Nghệ Đông, là khi tỉnh lại trên giường bệnh.

Khương Hân quyết định, sẽ cùng Mạnh Húc làm bạn học bình thường, không thể trở thành bạn thân.

Một đời này cô không muốn bị cuốn vào chuyện của Diệp Mạn và Lệ Trầm, cũng không muốn vì người khác mà gặp lại Trình Nghệ Đông, vốn dĩ cô cùng Trình Nghệ Đông là hai người trong hai thế giới khác.

Kiếp trước nếu không phải vì Lệ Trầm hãm hại, cô cùng Trình Nghệ Đông sẽ không có giao thoa.

Tất cả sự chật vật, bất kham, cô muốn nó lưu lại kiếp trước.

Một đời này, cô muốn hoàn toàn thoát khỏi u ám, vui vẻ một chút.

Đem sự thống khổ không vui của kiếp trước chôn vùi, toàn bộ đều đền bù cho kiếp này.

Khương Hân nghĩ ngợi, bị hai tiếng rên của Khương Muội đánh gãy suy nghĩ.

Đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, khi Khương Muội kêu rên có một tia sinh hoạt bình thường ấm áp. Quay đầu nhìn về phía Khương Muội “Làm sao vậy?”

Khương Muội vuốt bụng mình “Đói bụng, đi mua đồ ăn vặt a.”

“Dạ……” Khương Hân biểu hiện như thường, một bộ thói quen bị Khương Muội sai sử, xốc chăn lên, đi giày, đeo cặp sách trên lưng ra cửa.

Khương Hân đi vào cửa hàng tiện lợi đối diện bệnh viện mua một ít đồ ăn vặt.

Mua xong lại qua đường trở về, chỉ tốn mười mấy phút.

Có chiếc xe dừng bên ngoài cửa lớn, Trình Nghệ Đông ngồi trong xe còn chưa đi.

Ánh mắt dừng ở bên cửa lớn, nhìn cô gái có thân hình quen mắt đi ra bệnh viện, cách một đoạn thời gian liền trở về, trong tay xách theo một túi đồ ăn vặt.

Thân ảnh của cô gái biến mất, hắn dựa lưng lên ghế, giơ tay dựa lên tay lái, thấp giọng ra tiếng: “Khương Hân.”