Chương 3

Editor: Uniirr

Lướt xem vài lần lại đổi mấy chữ, vẫn như cũ tìm không thấy đồ vật mà Khương Hân cần. Vì thế cô nghĩ, nếu không thì mình tự chế một lọ đi.

Ý nghĩ còn chưa hoàn thiện, màn hình di động nắm trong tay biến đổi, sáng lên hai chữ “Mạn Mạn”.

Khương Hân nhìn hai chữ này hơi ngây người một chút, đặt di động bên tai, không chào hỏi, không nói lời nào, giống như người câm.

Cảm xúc của Diệp Mạn lên xuống, thanh âm ủy khuất lại sinh khí “Khương Hân, tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, cậu xuống đi.”

Nhà của Khương Hân và Diệp Mạn ở cùng một tiểu khu, khi còn nhỏ thường xuyên ở trong công viên của tiểu khu chơi cầu bập bênh, thường chơi cùng nhau, lại cùng học chung nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, tự nhiên trở thành bạn thân.

Hai người có quan hệ tốt giống như chị em ruột, Khương Hân cùng Khương Muội cũng không thân đến vậy.

Khương Hân biết mình đột nhiên khác thường sẽ làm Diệp Mạn không thích ứng, rốt cuộc các cô đã quen nhau nhiều năm, dù có mâu thuẫn nhỏ cũng chưa nháo quá.

Cô đột nhiên đối xử lãnh đạm với Diệp Mạn, khẳng định cô ta chịu không nổi.

Cô “Ừ” một tiếng cúp di động đi xuống lầu.

Diệp Mạn đứng bên cây đào. Dưới ánh đèn đường nhìn chằm chằm Khương Hân đi đến. Đáy lòng nói cho cô ta, Khương Hân đột nhiên trở nên rất cổ quái, nhưng cô ta không biết cụ thể là nguyên nhân gì.

Chờ Khương Hân đến trước mặt, cô ta trực tiếp mở miệng hỏi: “Vì sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”

Ngẫm lại cho tới bây giờ Diệp Mạn còn chưa làm gì ảnh hưởng đến sinh mệnh của cô, Khương Hân trầm mặc một hồi, dùng ngữ khí tương đối bình thản mở miệng “Chúng ta tuyệt giao đi.”

Diệp Mạn không hiểu, biểu tình ủy khuất, cắn môi “Vì cái gì? Chỉ bởi vì tôi yêu đương sao? Nhưng cậu cũng không biết người tôi nói là ai.”

Khương Hân biết, cô không chỉ biết người cô ta nói là ai, còn biết sau khi cô ta cùng Lệ Trầm yêu đương sẽ oán giận không ngừng. Cô nhìn cô ta bởi vì Lệ Trầm không để bụng, không kiên nhẫn cùng hoa tâm mà khổ sở, cũng dùng thân phận bạn thân mà khuyên bảo.

“Mạn Mạn, chúng ta sắp lên cao tam, yêu sớm không tốt, chuyên tâm học tập đi.”

Cô sợ Lệ Trầm, căn bản không dám nói bậy về hắn, không dám dùng từ ngữ khó nghe đi đánh giá hắn. Đương nhiên, cũng bởi vì Diệp Mạn thích Lệ Trầm, cô bận tâm mặt mũi của Diệp Mạn.

Cô nói chuyện uyển chuyển, vẫn luôn hy vọng Diệp Mạn có thể suy nghĩ cẩn thận, không cần đem thời gian đều lãng phí lên người hắn, bởi vì thật sự không đáng. Nhưng Diệp Mạn căn bản không nghe, cô ta sinh khí khổ sở chỉ là nhất thời, qua một thời gian sẽ quên.

Khương Hân biết quá nhiều, cũng biết mình dính vào chuyện này sẽ xảy ra hậu quả xấu, nên mới lựa chọn quyết đoán, một câu dư thừa đều không nói.

Không nói cô không thích Lệ Trầm, sợ hắn, càng không hỏi nhiều thêm một câu: “Cậu đừng yêu sớm được không?”

Vì nhân sinh của mình, cô lựa chọn cái gì đều không hỏi, quyết đoán kết thúc tình bạn giữa mình và Diệp Mạn.

Khương Hân rũ mắt nhìn xuống đất “Tôi không muốn biết, chúng ta về sau tuyệt giao.”

Thấy Khương Hân máu lạnh kiên quyết như vậy, Diệp Mạn tức giận, hốc mắt đều ướt, nhìn chằm chằm cô, thanh âm hơi ngạnh “Nếu cậu không thích tôi yêu đương, tôi sẽ không nhắc đến chuyện đó được không?"

Nghe những lời nói này, Khương Hân mở to đôi mắt, đây là biểu hiện của sự sợ hãi. Cô vội vàng lắc đầu, thanh âm vẫn bình thản như cũ “Không cần.” Thật đấy.

Diệp Mạn lần đầu tiên thấy Khương Hân cố chấp như vậy, cô ta vẫn biết Khương Hân là một người dễ nói chuyện, trắng trẻo mập mạp, cười rộ lên rất đáng yêu, tính cách cùng bề ngoài của cô giống nhau đều rất dễ ở chung.

Không biết nguyên nhân khiến cô đột nhiên cổ quái như vậy, Diệp Mạn chưa từ bỏ ý định “Cho dù chết, cũng phải cho tôi biết lý do chứ?”

Khương Hân không muốn nói nhiều, chuyện này có quan hệ với Lệ Trầm, đời này cô cũng không muốn cùng bất luận kẻ nào nhắc tới người này.

Bởi vì Lệ Trầm, bởi vì Diệp Mạn vô ý mà cô xảy ra tai nạn, cô không muốn làm bạn thân của Diệp Mạn nữa.

Diệp Mạn nhìn cô trầm mặc không nói lời nào, một bộ đã nghĩ kỹ muốn cùng cô ta tuyệt giao, tức giận đến hốc mắt đều đỏ.

Cô ta ghét nhất người bên cạnh như vậy, có chuyện gì đều không nói, giống cái hũ nút, không màng ý nguyện của đối phương, ích kỷ bá đạo mà phán định sinh tử của mối quan hệ, không cho cô ta cơ hội vãn hồi, cũng không cho cô ta quyền lựa chọn. Tính cách trước kia của Khương Hân không phải như thế, không biết vì nguyên nhân gì mà biến thành như vậy.

Diệp Mạn cảm xúc càng kích động, phảng phất chỉ có cô ta để ý tới mối quan hệ này, giống như kẻ thất bị khi yêu nhiều hơn người kia.

Đơn phương bị đá đã đủ buồn bực, cô ta nghĩ mình không thể tiếp tục vứt bỏ tôn nghiêm, vì thế mắng Khương Hân một câu: “Bệnh tâm thần!”

Tình cảm mười bảy năm quá mức sâu đậm, Diệp Mạn và Khương Hân thường nghe người trong nhà nói, các cô chưa đầy một tuổi đã quen nhau, ở cùng một tiểu khu, hai xe nôi nằm song song cùng phơi nắng.

Mười mấy năm đều như hình với bóng, rất nhiều thời điểm cùng ngủ chung.

Diệp Mạn còn đang suy nghĩ, chắc Khương Hân chỉ bị quỷ bám vào người, ngày mai sẽ tốt lên. Rốt cuộc khi hai người ở bên nhau, tính cách của Khương Hân rất tốt, sẽ bao dung cô ta, không bao giờ tức giận lung tung mà nháo cùng cô ta.

Ngày hôm sau đi học, Diệp Mạn chờ Khương Hân chủ động tìm cô ta giảng hòa. Nhưng thái độ của Khương Hân lại làm cô ta thất vọng, nói làm thì sẽ làm thật, không cùng cô ta nói chuyện, làm lơ sự tồn tại của cô ta, khi đi WC cũng tìm người khác, khi xếp hàng lại cùng người khác đổi vị trí, không đứng ở sau lưng cô ta nữa.

Sau khi hết tiết, Diệp Mạn trở về phòng học khóc một hồi.

Tiết ba, cô ta giận dỗi đi văn phòng tìm chủ nhiệm lớp, xin đổi chỗ ngồi, nói mình cùng Khương Hân không thể làm bạn ngồi cùng bàn, sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của cô ta.

Nữ sinh cao trung xảy ra mâu thuẫn, chủ nhiệm lớp cũng lười quản, cùng Diệp Mạn nói: “Em tìm người thương lượng chuyện đổi chổ, có người nguyện ý đổi cùng em là được.”

Diệp Mạn sấm rền gió cuốn, sau khi trở về liền tìm nam sinh dễ nói chuyện trong lớp Mạnh Húc thương lượng chuyện đổi chỗ ngồi.

Mạnh Húc đáp ứng, nhưng thời gian ra chơi rất ngắn, sau khi tan học mới có thể đổi chỗ.

Diệp Mạn khó chịu, Khương Hân đối với chuyện này một chút phản ứng đều không có, giữa trưa tan học liền đi luôn, căn bản không quan tâm Diệp Mạn cùng ai đổi chỗ ngồi, về sau ai lại là bạn ngồi cùng bàn với cô.

Chỉ cần không phải là Diệp Mạn, đổi ai cũng được.

Thời điểm Khương Hân mười bảy tuổi có chút béo, cười rộ lên lại ấm áp đáng yêu, nhân duyên trong lớp rất tốt, mặc kệ là với nam sinh hay nữ sinh đều không tồi. Nữ sinh không có việc gì thì thích niết tay cô chơi, nam sinh mua kẹo cũng sẽ chia cho cô một ít.

Cùng cô ở chung rất thả lỏng không áp lực, cũng không bị truyền tiếng xấu, mọi người đều thích kêu cô là “Tiểu Hân Hân”.

Mà cùng Khương Hân so sánh, nhân duyên của Diệp Mạn không tốt như vậy.

Trên người cô ta có một loại hơi thở người sống chớ gần, tuy thành tích học tập giống nhau, nhưng lớn lên xinh đẹp, trên mặt có một cổ ngạo khí không thể che dấu, làm cho người ta không tự giác mà áp lực.

Khi đổi chỗ xong, Mạnh Húc lễ phép chào Diệp Mạn liền đi, trong phòng học chỉ còn Diệp Mạn.

Khi biết Khương Hân âm tình bất định nói trở mặt liền trở mặt, Diệp Mạn không nghĩ lại làm mình vì cô mà lãng phí cảm tình, lấy di động trong cặp sách gọi cho Lệ Trầm “Anh ở đâu?”

Lệ Trầm đang ở tiệm trà sữa bên ngoài trường học, trong miệng ngập điếu thuốc “Ở Thuần Độ, sao vậy, nhớ tôi?”

Diệp Mạn tựa hồ tìm được một chút an tâm, không có tình bạn thì cô ta còn có tình yêu, hơn nữa là tình yêu mà nhiều người hâm mộ. Cô ta nắm chặt di động, từ trên ghế đứng dậy “Em đi tìm anh.”

Vài phút sau, từ cửa thủy tinh nhìn vào, vừa lúc nhìn thấy Lệ Trầm, Ngụy Tả và vài người đang đánh bài, trong miệng đều ngậm thuốc lá, đều là những nam sinh bất lương.

Người không thích sẽ thấy cà lơ phất phơ thật chán ghét, người thích thì chỉ cảm thấy thực khốc.

Diệp Mạn cảm thấy Lệ Trầm thế nào đều khốc, mặt đẹp, thời điểm hút thốc thả ra sương khói đều tản ra hương vị đàn ông. Cô ta không muốn ăn cơm trưa, trực tiếp đi vào tiệm gọi một ly trà sữa, đến bên cạnh Lệ Trầm ngồi xuống.

Cô mới vừa ngồi ổn, Ngụy Tả cười hì hì nói: “Chị dâu tới rồi, tiểu mập mạp kia đâu?”

Bọn họ nhắc tới Khương Hân, Diệp Mạn không cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì trong trường học chỉ cần là bạn bè quen biết cô ta, đều biết cô ta cùng Khương Hân như hình với bóng, nhìn thấy bên cạnh cô ta không có Khương Hân, hỏi một câu cũng rất bình thường.

Lệ Trầm, Ngụy Tả cùng Trịnh Hạo Phong vài người cũng không biết Khương Hân trông như thế nào, chỉ biết bên người Diệp Mạn vẫn luôn có tiểu mập mạp theo đuôi, hiện tại thấy tiểu mập mạp không tới, Ngụy Tả hỏi một câu.

Diệp Mạn bày ra bộ dáng nhẹ nhàng “Tuyệt giao rồi.”

Trịnh Hạo Phong cười nhạo “Bao nhiêu tuổi rồi? Còn chơi trò đóng vai gia đình? Tuyệt giao? Thật buồn cười.”

Diệp Mạn cố tình thả lỏng ngữ khí nhấn mạnh “Không làm bạn nữa.”

Ngụy Tả tay trái kẹp điếu thuốc, trực tiếp nghiền nát lên mặt bàn “Vì cái gì? Bởi vì chị cùng anh Trầm yêu đương?”

Nghe thế đôi mắt Lệ Trầm bỗng chốc hiện lên tia lạnh lẽo.

Diệp Mạn không phát hiện biến hóa nhỏ trên mặt Lệ Trầm, nhún vai “Không biết, cái gì cũng chưa nói, đột nhiên cùng tôi tuyệt giao, tôi còn chưa kịp nói ai cùng tôi yêu đương.”

Trước khi cô ta và Lệ Trầm xác định quan hệ yêu đương, có một ngày Lệ Trầm ở sân thể dục nhìn thấy cô ta, sau đó tìm người đi xin số điện thoại của cô ta, cô ta cho, sau đó lại lén lút hàn huyên vài câu, liền xác định quan hệ.

Quá trình rất ngắn, Khương Hân căn bản cũng chưa phát hiện cô ta cùng Lệ Trầm có quan hệ.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Trầm vơi đi, ném hai lá bài xuống, với quan hệ của các cô không có hứng thú, chủ yếu là không hứng thú với tiểu mập mạp kia “Trà sữa đã xong.”

Diệp Mạn đứng dậy đi lấy trà sữa, dựa vào một ly trà sữa mà giải quyết chuyện cơm trưa.

Khương Hân giữa trưa đi nhà ăn ăn cơm, cùng đồng học khác kết bạn.

Cách mấy năm, lại trở về thời điểm này, Khương Hân đối với hoàn cảnh của trường học có chút xa lạ, cơm nước xong xuôi lại đi tiểu siêu thị dạo một vòng mua đồ ăn vặt, đi toilet, cuối cùng vào phòng học ngồi nghỉ trưa.

Khương Hân là người thích ngủ hôm nay lại không buồn ngủ.

Cô để di động lên bàn, dựng thẳng một quyển sách chắn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, thực nghiêm túc mà tìm phương pháp chế tạo bình xịt hơi cay, lướt qua lướt lại lấy bút ghi chép, chữ viết tinh tế.

Một, đem ớt tươi dùng nước rửa sạch, phơi khô.

Hai, đun một nồi nước, chờ nước sôi, đem ớt tươi và phụ gia bỏ vào, đun khoảng 15 phút, để lửa nhỏ, lại đun thêm 15 phút.

Ba, dùng băng gạc vớt cặn ớt cay, rồi để lạnh.

Bốn, bỏ vào bình.