Trong thời gian diễn ra kỳ thi mùa xuân, lại đột nhiên xuất hiện chuyện gièm pha như vậy, nhóm sĩ tử đi thi ở kinh thành cũng bàn tán vô cùng sôi nổi, có người tin tưởng, có người không tin, thậm chí bọn họ còn tiến hành tranh luận vô cùng kịch liệt trong trà lâu.
Người của Tần Vương và Dương Thư Thanh liền nhân cơ hội đó quấy cho nước đυ.c lên, tính toán muốn khiến việc này trở thành Ô Vân tửu phường âm mưu lật đổ Thượng Vân tửu phường sau đó tẩy sạch thanh danh không tốt kia.
Chuyện này vô cùng ồn ào huyên náo, truyền đến tất cả phố lớn ngõ nhỏ đều biết, đến mức sau khi Càn Nguyên đế cho người đi kiểm chứng sự thật, liền trực tiếp răn dạy Tần Vương ngay lúc thượng triều, đồng thời cũng cho ngưng hẳn cái gọi là " việc thiện " của Thượng Vân tửu phường.
Nhóm võ tướng lại vô cùng phẫn nộ, ban đầu vì việc này mà bọn họ còn có cái nhìn khác hẳn với Tần Vương, thậm chí còn có tướng lĩnh cũng đầu phục cho phe cánh của Tần Vương, nhưng hiện tại chuyện này khiến người ta không thể nào thích nổi.
Người bên phe Tấn Vương liền nhân cơ hội lan truyền này rộng rãi ra bên ngoài, bá tánh kinh thành sau khi biết được liền ồ lên, nếu thánh thượng đã tự mình răn dạy Tần Vương, còn ngưng hẳn " việc thiện " của Thượng Vân tửu phường, vậy lời đồn về phí tổn của rượu dưỡng sinh chắc chắn là thật.
Chuyện này mới đúng là chuyện khiến Tần Vương đã ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo.
Tiếng xấu lan xa.
Một chủ nhân khác của tửu phường là Dương Thư Thanh mới đầu vì chuyện nàng ta giả bộ mang thai nhằm âm mưu muốn hãm hại Quốc Công phu nhân sau đó bị hưu mà thanh danh rớt xuống vô cùng thảm hại, nhưng Thượng Vân tửu phường của nàng nguyện ý mỗi tháng đều sẽ quyên góp một phần lợi nhuận làm tiền chăm sóc cho người nhà chiến sĩ tử trận, nên dù phẩm cách tính nết nàng ta không tốt, nhưng bá tánh cũng chỉ cảm thấy nàng ta chỉ là nhất thời hồ đồ.
Hiện tại lại truyền ra chuyện " việc thiện ", tất cả đều là giả bộ, một phần lợi nhuận mỗi tháng nàng ta quyên góp kia còn không bằng số lẻ của một vò rượu dưỡng sinh giá trên trời, bá tánh đương nhiên liền vô cùng phẫn nộ, đây là muốn lừa gạt tình cảm của bọn họ, cái nhìn và cảm tình với Dương Thư Thanh và Tần Vương liền rơi xuống đáy cốc.
Chỉ trong một đêm, thanh danh Dương Thư Thanh và Tần Vương đều trở nên xấu xí đến cùng cực.
Dưới tác động của người bên phe Tấn Vương, bát nước bẩn này còn hắt đến tận người An Viễn Hầu.
An Viễn Hầu liền tức giận, hắn không ngờ lợi nhuận mà đích trưởng nữ của hắn kiếm được từ Thượng Vân tửu phường lại kinh người như vậy, sau đó liền nhịn không được bắt đầu động tâm đỏ mắt, thậm chí liền có tâm tư sẽ chiếm lấy làm của riêng, nhưng đích trưởng nữ này lại lừa gạt phụ thân là hắn, nói với hắn lợi nhuận nhiều nhất mỗi tháng cũng chỉ tầm hai ba vạn lượng, nàng ta hưởng thụ sự che chở của gia tộc, hưởng thụ sự đãi ngộ của đại tiểu thư An Viễn Hầu phủ tôn quý, nhưng lại không hề có một chút suy nghĩ nào cho gia tộc.
Nghiệt nữ này!
Chuyện tốt thì không đến lượt người làm phụ thân là hắn, nhưng nước bẩn thì lại hắt từng bát từng bát một lên người hắn, đặc biệt là mấy lời đồn này càng đồn lại càng lớn, mấy thế lực dưới trướng hắn cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng lòng quân không yên.
An Viễn Hầu không thể không tự mình thanh minh, Thượng Vân tửu phường là tài sản cá nhân của đích trưởng nữ của hắn, đồng thời cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với Dương Thư Thanh.
Chuyện này khiến phe phái Tần Vương vô cùng luống cuống.
Nếu không có sự ủng hộ của An Viễn Hầu, thế lực quân sự của bọn họ liền nhanh chóng thu hẹp, Tấn Vương nhân lại nhân cơ hội làm khó làm dễ, hai vị vương gia giao phong, Tấn Vương vốn dĩ ban đầu còn đang ở thế hạ phong lại dần dần chiếm thế thượng phong.
Hiền tần trong cung sau khi biết được việc này, liền cười cực kỳ vui vẻ, Dương Thư Thanh, ngươi cũng có hôm nay, đã không còn chỗ dựa vững chắc là An Viễn Hầu này, ta xem ngươi còn có thể đắc ý thêm được bao lâu.
Sau khi An Viễn Hầu tự mình thanh minh xong, những người có thù oán với Dương Thư Thanh liền ầm ầm bỏ đá xuống giếng, nhóm di nương thứ nữ đã từng bị Dương Thư Thanh chỉnh đốn trước đây lại bắt đầu ồn ào sôi nổi đứng dậy.
Những ngày tháng của An Viễn Hầu phu nhân trong phủ bắt đầu gian nan trở lại.
Dương Thư Thanh vẫn luôn rụt cổ yên trong phủ không ra ngoài, lúc nghe thấy mấy lời đồn đãi ồn ào trong kinh thành, lại thêm chuyện An Viễn Hầu đoạn tuyệt cha con quan hệ để chứng minh trong sạch, chỉ cảm thấy cả người đều vô cùng khó thở, trong yết hầu cuộn trào lên một ngụm máu tanh, sau đó trực tiếp phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
"Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy?"
"Trời ạ, tiểu thư ngất xỉu, Thiến Bích ngươi mau báo cho Vương gia biết, ta đi thỉnh thái y trước."
Thiến Dung và Thiến Bích kinh hoảng thất thố chạy đi mời thái y.
Toàn bộ trong sân loạn thành một mớ rối nùi.
Sau khi Tần Vương phi đang mang thai nghe thấy người báo Dương trắc phi đã hộc máu hôn mê, liền cười lạnh một tiếng, ta cho ngươi càn rỡ, còn liên luỵ đến thanh danh Tần Vương, Tần Vương phi chỉ hận không thể gϊếŧ chết Dương Thư Thanh.
Đáng tiếc hiện này dù cho nàng ta không còn chỗ dựa là An Viễn Hầu phủ nữa, nhưng lại vẫn như cũ là miếng thịt trên đầu quả tim của Tần Vương.
Tần Vương phi chỉ có thể chịu đựng.
Khương Nịnh Bảo vừa nuôi nấng hai đứa bé, vừa thích thú nghe Xuân Hỉ và Xuân Nhạc kể lại tin tức bát quái trong kinh thành, còn có Tạ Thất cũng thường xuyên nói ra một ít nội tình trong mấy tin tức như vậy.
Đây là do Định Quốc Công cố ý dặn dò Tạ Thất.
"Phu nhân, có tin tức tốt, Dương trắc phi cả người đều cảm thấy khó thở, đã hộc máu hôn mê." Tạ Thất vô cùng cao hứng báo lại tin tức này cho Khương Nịnh Bảo nghe.
Khương Nịnh Bảo nghe vậy liền nhướng mày, khóe miệng hơi hơi nhếch lên một chút, hiển nhiên là tâm tình lúc này cực kỳ tốt.
"Dương Thư Thanh này cũng có hôm nay, nếu lúc trước đó nàng ta thành thật một chút mỗi thánh chỉ ra một phần lợi nhuận, ngay cả giở trò bịp bợm, cũng không cần phải keo kiệt như vậy, cái gọi là một phần lợi nhuận mỗi tháng cũng chỉ là số lẻ của một vò rượu dưỡng sinh, hay thật, chuyện như vậy quả thật cũng chỉ có Dương Thư Thanh mới có thể làm được."
"An Viễn Hầu cũng thật lạnh bạc, vậy mà trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ cha con với Dương Thư Thanh."
Ngoài ý muốn mọi việc trong thực tế đã lệch ra khỏi quỹ đạo phát triển của cốt truyền.
Nguyên bản trong sách, căn bản không hề xuất hiện tình tiết Dương Thư Thanh chi ra một phần lợi nhuận mỗi tháng của Thượng Vân tửu phường để làm tiền chăm sóc người nhà chiến sĩ, trước kia Dương Thư Thanh vì muốn tẩy trắng thanh danh của mình, mới gây ra chuyện như vậy.
Nhưng lợi nhuận của Thượng Vân tửu phường lại quá mức kinh thế hãi tục, Dương Thư Thanh không thể không giở trò bịp bợm, nếu nàng ta không giở trò bịp bợm, thì đã không gặp phải kết cục thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, chúng bạn xa lánh như bây giờ.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng luôn chính xác.
Tạ Thất nghe được phu nhân nói, lòng có cũng cảm thấy không sai gật gật đầu.
"Phu nhân nói đúng, Dương trắc phi và Tần Vương xác làm quả thật quá đáng, bây giờ tự nhận hậu quả cũng là chuyện dĩ nhiên."
"Thuộc hạ biết được Dương trắc phi cũng lừa gạt luôn cả An Viễn Hầu, An Viễn Hầu cũng không hề biết lợi nhuận thực sự của Thượng Vân tửu phường, bởi vì việc này nên lòng quân dưới trướng An Viễn Hầu không yên, vậy nên chuyện đoạn tuyệt quan hệ như vậy cũng là bình thường."
"Ít nhất Dương trắc phi vẫn là tộc nhân Dương thị, vẫn chưa bị trục xuất khỏi gia tộc, vẫn được hưởng thụ sự che chở của gia tộc."
Khương Nịnh Bảo nghe thấy Tạ Thất nói như vậy, liền giật mình sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới nơi nàng đang ở là xã hội phong kiến cổ đại, ích lợi của gia tộc luôn lớn hơn hết thảy.
Kiếp trước An Viễn Hầu vì Dương Thư Thanh khăng khăng làm theo ý mình mà bị hại, toàn bộ An Viễn Hầu phủ bị huỷ diệt, còn kiếp này Dương Thư Thanh lại gây ra chuyện gièm pha phá hỏng hoàn toàn thanh danh An Viễn Hầu phủ.
An Viễn Hầu làm phụ thân ruột của nữ chủ này, cũng thật là xui xẻo.
Trước kia Khương lão phu nhân vẫn coi thường nhị phòng, nhưng sau này khi nàng biết được chân tướng mọi chuyện, thì ra mọi chuyện cũng có nguyên nhân từ ban đầu, rốt cuộc nhị phòng bọn họ cũng không phải người Khương gia chân chính.
Tạ Cảnh Dực không hổ là nam chủ, hắn vừa ra tay, liền mạnh mẽ khiến cho nữ chủ gặp khó khăn mà té ngã, còn nhân cơ hội làm suy yếu thế lực và danh vọng của Tần.
Dù cho thân thể Càn Nguyên đế vẫn không khang phục, chỉ cần vẫn còn Tấn Vương, chuyện Tần Vương muốn làm hoàng thái đệ cũng thực muôn vàn khó khăn gian nan.
Khương Nịnh Bảo không ngừng cảm thán trong lòng.
"Tạ Thất, ngươi nói rất đúng, ta nghe nói nhiều ngày nay cửa lớn của Thượng Vân tửu phường đều bị người khác ném trứng thối, lá cải, chuẩn bị sắp đóng cửa, chuyện này có thật hay không?"
Tạ Thất ăn ngay nói thật trả lời nàng.
"Sẽ không đóng cửa ạ, dù thanh danh đã xấu đi rất nhiều nhưng rượu dưỡng sinh vẫn cực kỳ hút hàng nên vẫn có thể bán ra ngoài."
Khương Nịnh Bảo: "......"
Đúng vậy, hiệu quả rượu dưỡng sinh tốt như vậy, căn bản không lo bán không được.
Quả thật đúng như Tạ Thất theo như lời, Thượng Vân tửu phường không hề đóng cửa, dù mỗi ngày đều bị người ta ném lá cải trứng thối, nhưng vẫn có phú thương từ xa đến, không mua được của hời rượu dưỡng sinh ở Ô Vân tửu phường, đành phải mua rượu của Thượng Vân tửu phường, Định Quốc Công nói cho nàng biết, Tần Vương còn cho người
chở rượu dưỡng sinh đến bán cho những hộ giàu có ở Giang Nam và những nơi đông đúc.
Theo chuyện gièm pha của Dương Thư Thanh và Tần Vương gây ra thì kỳ thi mùa xuân cũng bắt đầu, độ nóng của chuyện này giảm xuống khiến mọi người càng ngày càng chú ý đến kỳ thi mùa xuân, một khi thi đậu, liền giống như cá chép vượt Long Môn, tiền đồ như gấm.
Khương Cẩn cũng muốn tham gia kỳ thi hội cuối cùng này, tâm tư của Khương Nịnh Bảo chuyển đến người hắn.
Những người chú ý đến Khương Cẩn cũng đồng loạt đặt mặt theo dõi hắn.
Năm nay Khương Cẩn mười chín tuổi, còn chưa đến tuổi nhược quán *, tuổi của hắn lại tham gia thi kỳ thi đầu xuân này khiến người khác không thể không chú ý đến, đương nhiên cũng có một số người còn nhỏ tuổi hơn Khương Cẩn nhưng những người đó lại không tuấn mỹ phong lưu như hắn.
*Nam tử qua hai mươi sẽ trưởng thành gọi là nhược quán.
Nếu Khương Cẩn thi đậu, hắn chắc chắn vị hôn phu tốt nhất để chọn trong mắt các vị quý nữ nhà cao cửa rộng kinh thành.
Ai bảo Khương Cẩn muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, muội muội ruột còn là Định Quốc Công phu nhân, nếu có được quan hệ thông gia với Khương Cẩn cũng coi như có chút quan hệ với Định Quốc Công phủ.
Sau khi đưa Khương Cẩn vào trường thi xong, Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công cùng nhau quay về Định Quốc Công phủ, nàng pha cho Định Quốc Công một ấm trà, hỏi hắn về chuyện trước đó đã nhờ hắn Định Quốc Công ngầm điều tra.
"Quốc Công gia, chuyện điều tra quý nữ kinh thành có độ tuổi thích hợp thế nào rồi?"
Thời điểm tuyển tú năm trước, có không đích nữ hoặc thứ nữ ỷ mình được sủng ái giả bệnh trốn tránh không muốn vào cung tuyển tú, cho nên những quý nữ có độ tuổi thích hợp rất nhiều.
Chuyện chung thân đại sự quan trọng của đại ca, Khương Nịnh Bảo vô cùng để bụng.
Cậu mợ từng nói qua, nếu có thể thi đậu kỳ thi hội lần này, việc hôn sự của đại ca nhất định phải được quyết định xong.
Cha mẹ phải khoảng hơn hai tháng nữa mới có thể hồi kinh, tin này vẫn chưa được truyền đi rộng rãi nên những người khác vẫn chưa biết hai huynh muội bọn họ vẫn còn cha mẹ.
Bây giờ việc nàng phải làm chính là thu thập tư liệu về nhóm quý nữ kinh thành cho thật tốt.
Định Quốc Công Tạ Hành bưng chén trà lên nhấp một ngụm, khóe miệng hơi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong nhỏ: "Cũng được kha khá rồi, còn có một số người vẫn đang quan sát."
Hai mắt Khương Nịnh Bảo sáng ngời, vô cùng vui mừng ôm lấy Định Quốc Công, hôn lên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn một cái: "Cảm ơn Quốc Công gia, chàng vất vả rồi."
Trong mắt Định Quốc Công hiện lên một chút ý cười ôn nhu, sau đó đầy yêu thương hôn một chút lên trán nàng, bộ dáng Khương Nịnh Bảo liền có chút ngượng ngùng, khiến Định Quốc Công nhớ đến những hành động lớn mật trước kia của Nịnh Bảo, liền cầm lòng không được mà dùng sức ôm nàng chặt thêm một chút.
Một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng bắt đầu di chuyển từ trên trán xuống...... Theo đó là giọng nói mơ hồ không rõ truyền đến tai Khương Nịnh Bảo.
"Nịnh Bảo...... Lá gan của nàng càng ngày càng nhỏ rồi."
Trong giọng nói trầm thấp này tựa như còn ẩn dấu chút ý cười, gương mặt Khương Nịnh Bảo lập tức giống như bị lửa đốt cháy, đỏ ửng, hô hấp cũng bắt đầu có chút hỗn loạn.
Đúng vậy, trước kia quả thật nàng từng có chút lớn mật, hơn nữa còn từng đùa giỡn Định Quốc Công.
Nhưng hiện tại...... Dường như lại ngược lại hoàn toàn.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, không biết hai người từ bao giờ đã ngã xuống giường, ngay sau đó trong phòng bắt đầu vang lên mấy tiếng nhỏ vụn □□ cùng với tiếng thở dốc vang lên.
Xuân Hỉ và Xuân Nhạc đứng ngoài phòng nghe động tỉnh truyền ra từ trong nhà liền vô cùng bình tĩnh phái người đi chuẩn bị nước ấm.
Sau khi Tạ lão phu nhân ở Vinh Hỉ đường biết được, trên mặt liền cười tủm tỉm nói với hai đứa cháu ngoan của bà: "Kỳ ca nhi, Lân ca nhi, cha mẹ các ngươi đang tính sinh cho các ngươi thêm đệ đệ đó."
Đương nhiên những lời này cũng chỉ là nói đùa, kỳ thật lão phu nhân không muốn Khương Nịnh Bảo nhanh vậy đã mang thai lần thứ hai, chuyện này đối với thân thể nữ tử không tốt, dù cho Nịnh Bảo có rượu thuốc thần kỳ đi nữa.
Bà còn muốn người con dâu Nịnh Bảo này khỏe mạnh mà sống làm bạn với nhi tử của bà hết quãng đời còn lại.
Bất quá bọn họ thường xuyên thân mật như vậy, sợ là sẽ lại dễ dàng mang thai, Tạ lão phu nhân quyết định nói chuyện với Nịnh Bảo một chút, bảo hai vợ chồng bọn họ làm biện pháp tránh thai cho tốt.
Hoàng ma ma: "......"
Kỳ vọng của Lão phu nhân thật sự cao!
Náo loạn với Định Quốc Công cả một buổi trưa, buổi tối sau khi ăn tối với Tạ lão phu nhân xong, Tạ lão phu nhân liền giữ Khương Nịnh Bảo lại, từ ái nói chuyện với nàng.
"Khụ khụ, Nịnh Bảo à, ta nói với con chuyện này, nữ tử sau khi sinh xong lần mang thai đầu tiên, không cần vội vã mang thai tiếp, chuyện này đối với thân thể gây tổn thương rất lớn, còn và A Hành nên có biện pháp tránh thai cho tốt."
Khương Nịnh Bảo thấy Tạ lão phu cho những người khác lui xuống để nói chuyện này riêng với một mình nàng, lại nghĩ đến mình và Định Quốc Công ban ngày ban mặt lại ầm ĩ cả một buổi trưa trong, ngay lập tức liền xấu hổ, đỏ bừng cả mặt, nhưng Tạ lão phu nhân lại nói những lời chân thành quan tâm đến nàng như vậy, Khương Nịnh Bảo vẫn vô cùng cảm động, đỏ mặt trả lời.
"Con biết rồi, cảm ơn mẫu thân quan tâm."
Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn con dâu đang thẹn thùng, lại tiếp tục dặn dò thêm vài câu, còn nêu thêm ví dụ mang thai liên tục sẽ làm tổn thương đến thân mình, sau đó mới phất tay bảo nàng trở về: "Được rồi, con về trước đi, A Hành ở bên ngoài cũng chờ đến mức sốt ruột rồi."
Khương Nịnh Bảo lại tiếp tục đỏ mặt.
Đến khi Khương Nịnh Bảo bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Định Quốc Công mang khuôn mặt nghiêm túc bế hai đứa bé song sinh lên dỗ dành, động tác vô cùng thuần thục, đến lúc nhìn thấy Khương Nịnh Bảo bước ra, khuôn mặt lạnh lùng liền nhu hòa đi rất nhiều.
Hai người mỗi người ôm lấy một đứa bé rời khỏi Vinh Hỉ đường.
Tạ Cảnh Dực vẫn chưa đi khỏi nhìn thấy một màn như vậy, khuôn mặt tuấn tú hơi tối sầm lại, sau đó liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trong lòng lại cười một cách thê lương yên lặng nói với chính mình một lần nữa: Đây là lần cuối cùng.
Sau khi trở lại chủ viện, Khương Nịnh Bảo liền nói việc Tạ lão phu nhân đã nói với nàng cho Định Quốc Công nghe, Định Quốc Công cũng tán đồng gật đầu: "Mẫu thân nói rất đúng, chúng ta đã có hai nhi tử, chờ hai ba năm nữa lúc thích hợp hãy tiếp tục có thai lần thứ hai."
"Nếu có thể, ta không muốn nàng mai thai lần thứ hai nữa, nghe thái y nói, lúc nữ nhân mang thai sinh con vô cùng nguy hiểm, Nịnh Bảo, ta chỉ hy vọng nàng có thể khỏe mạnh."
Đây là lời thật lòng của Định Quốc Công.
Hắn quên không được khi Nịnh Bảo sinh hài tử trong phòng sinh, hắn lại chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng hãi hùng, hắn sợ mình sẽ mất đi nàng.
Khương Nịnh Bảo nghe thấy Định Quốc Công nói mấy lời này, trong lòng liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười dịu dàng.