Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 16: Nam nhân này rất hợp lòng của nàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mười ba tháng ba, mọi việc hoàn hảo, là ngày lành tháng tốt.

Đầu giờ Tỵ, ánh nắng ấm áp soi chiếu xuống mặt đất, làm cho mặt đất được phủ lên một lớp ánh sáng trong veo vàng óng.

Hôm nay là ngày thế tử Định Quốc Công phủ chính thức đến An Viễn Hầu phủ cầu hôn.

Tạ Cảnh Dực cố ý mặc vào một thân cẩm bào dệt hoa văn ngân tuyến màu đỏ sậm, bên hông buộc hà bao được thêu chỉ tinh sảo do Dương Thư Thanh trao, làm nổi bật lên dáng người cao gầy thẳng tắ, tuấn mỹ như ngọc, khí chất thanh lãnh cao quý, khiến cho người vì đó mà mất hồn.

"Thế tử, nên xuất phát."

Gã sai vặt của Tạ Cảnh Dực nhìn đồng hồ cát trong phòng, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Để ta đi qua thỉnh an tổ mẫu trước."

Tạ thế tử khẽ gật đầu, nhanh chân đi ra cửa phòng, mang theo gã sai vặt đi đến Vinh Hỉ đường, sau khi thỉnh an Tạ lão phu nhân xong, thông báo một tiếng, Tạ thế tử liền mang theo bà mối cùng sính lễ phong phú và một đám hộ vệ đoàn người trùng trùng điệp điệp đến An Viễn Hầu cầu hôn.

Biết được dưỡng tôn tử đã rời đi, Tạ lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra.

Bà thầm nghĩ không muốn khi Khương gia tiểu thư đến đây đυ.ng phải dưỡng tôn, nên mới sắp xếp ngày này dưỡng tôn đi đến An Viễn Hầu phủ cầu hôn mà mời Khương gia tiểu thư đến Định Quốc Công phủ, tiện thể gặp được con trai của mình.

Trùng hợp chính là, lúc Tạ thế tử ra cửa, thì Khương Nịnh Bảo cũng vừa xong diện mạo đã được chuẩn bị tỉ mỉ bước lên xe ngựa, tay ôm một vò rượu thuốc nhỏ tự mình ủ ra đem đi Định Quốc Công phủ gặp Tạ lão phu nhân.

Tại chính viện

“Phu nhân, Bạch Mai nói, Tứ cô nương đã được Tạ lão phu nhân mời đến Định Quốc Công phủ, nghe nóilà Tạ lão phu nhân muốn gặp Tứ cô nương một lần." sắc mặt Dương ma ma không tốt

Điều mà Dương ma ma không muốn nhìn thấy nhất là nhìn thấy Tứ tiểu thư trèo lên được phủ Định Quốc Công.

Đại phu nhân Trương thị nâng chén trà lên nhấp một ngụm trà, cười lạnh nói: "Tạ lão phu nhân gặp qua quý nữ còn ít sao, cũng không nhìn mình có cái mạng kia hay không."

"đi gọi Trác Ca nhi tới đây một chuyến."

Trương thị nghĩ đến nhà mẹ đẻ quẫn bách, cháu trai lớn của bà vẫn chưa có mối hôn nhân tốt nào, trong tay Tứ nha nào đang giữ đồ cưới phong phú của Dương thị, trong lòng không khỏi sinh ra tâm tư khác.

Dương ma ma gọi người đi tìm Đại thiếu gia, sau khi Khương Trác về tới, tỳ nữ ma ma trong phòng đều bị Trương thị phái đi ra ngoài, chỉ để lại một người tâm phúc Dương ma ma.

không biết Trương thị đã nói cái gì, mà Khương Trác trở về viện tử của mình một lúc liền đi ra Bá phủ.

phủ An Viễn Hầu một mảnh vui mừng hớn hở.

Tất cả hạ nhân trong phủ đều biết hôm nay là ngày mà Thế tử Định Quốc Công phủ sẽ đến cửa cầu hôn đại tiểu thư của bọn họ, tin tức này như là mọc ra cánh truyền khắp toàn bộ kinh.

không biết đã làm tan nát biết bao quý nữ thương tâm

Tạ thế tử là bánh trái thơm ngon, bất luận là năng lực bề ngoài hay gia thế, đều không thể bắt bẻ, bây giờ tuổi chỉ đến mười chín, lại đảm nhiệm chức vụ chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Tư là chức quan chính lục phẩm, phụ trách trị an kinh thành.

Sau này tước vị Định Quốc Công cùng nhân mạch đều sẽ do hắn kế thừa.

An Viễn Hầu có chút đắc ý.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn rơi xuống nước, đích trưởng nữ của hắn l cũng không thể trèo lên được cuộc hôn nhân này.

An Viễn Hầu chỉ cần vừa nghĩ tới con rể của mình tương lai là Định Quốc Công, nụ cười trên mặt thật lâu không tiêu tan, mối hôn sự này thật sự là lương duyên ngàn năm một thuở.

Giờ Tỵ ba khắc, đội ngũ trùng trùng điệp điệp đã sớm đến phủ An Viễn Hầu.

Dưới sự chứng kiến của bà mối, hai nhà chính thức trao đổi thϊếp canh, tại chỗ viết xuống hôn thư.

một nội dung được chia làm ba phần.

Có một phần sẽ được đưa đến nha môn làm hồ sơ xác nhận.

Dương Thư Thanh trốn sau bức bình phong khoé miệng nở ra nụ cười vui sướиɠ, cục đá treo ở trong lòng rốt cuộc đã được gỡ xuống.

Rốt cuộc nàng và Tạ Cảnh Dực đã đính hôn.

Từ nay về sau nàng đã danh chính ngôn thuận trở thành vị hôn thê của Tạ Cảnh Dực, tương lai là phu nhân Định Quốc Công.

Sống lại một đời, Dương Thư Thanh đã triệt để tra ra, Tấn Vương lúc trước cùng nàng có cuộc gặp gỡ như mơ, đều là do hắn cố ý tính toán, vậy mà hết lần này tới lần khác nàng ngu ngốc rơi vào bên trong lưới tình, giống như bị ma nhập mà uỷ thân gả cho hắn làm Trắc Phi, mê muội mà dùng nhà ngoại tổ lợi dụng binh quyền của Dương gia để ủng hộ hắn, đem Tấn Vương đẩy lên đại vị.

Trở về một đời, nàng tránh đi tính toán của Tấn Vương, thậm chú còn liên hợp với Tần Vương, hung hăn cắt giảm thế lực ngầm của hắn, giờ đây nàng đã đính hôn với Tạ Cảnh Dực, vận mệnh của nàng đãhoàn toàn thay đổi.

Cùng với sự cao hứng của mình, Dương Thư Thanh trong đầu không khỏi hiển hiện hình ảnh như liễu yếu rủ trong gió của Khương Tứ tiểu thư, một hình ảnh nhỏ yếu mỹ lệ, còn có hình ảnh của Tiểu Vương gia Thụy Vương phủ đổ ập xuống châm chọc, khıêυ khí©h, thậm chí vì sự xuất hiện của hắn mà làm cho nàng cùng Tạ Cảnh Dực có một chút hiểu lầm nhỏ khiến cho thời gian đính hôn bị kéo dài ra.

Trong lòng Dương Thư Thanh nổi lên một trận cười lạnh.

Khương Tứ tiểu thư thật sự là có thủ đoạn, một người gặp không ít nữ sắc như Tiểu vương gia cũng liền bị dung mạo điềm đạm đáng yêu của nàng ta mê hoặc, vì nàng ta mà ra mặt.

Loại nữ tử như vậy nơi nào xứng đáng mà chịu sự sủng ái che chở của Tạ Cảnh Dực.

Nàng cùng Tạ Cảnh Dực ở chung hơn hai năm, hiểu rõ hắn nhất, Tạ Cảnh Dực nhìn thanh lãnh cao quý, lại rất có trách nhiệm, có lẽ đời trước Khương Tứ tiểu thư chính là lợi dụng điểm này mới làm cho tâm Tạ Cảnh Dực đóng lại.

Bản thân Khương Tứ tiểu thư là một người bên trong và bên ngoài không giống nhau, là một nữ tử có tâm cơ thâm sâu.

Trước đó có lẽ nàng đã nghĩ lầm, Tạ Cảnh Dực không phải vì vẻ đẹp yếu đuối mỹ lên của nàng ta mà mê muội, mà là Tạ Cảnh Dực vốn là một nam nhân tốt có lòng phụ trách.

Nghĩ như vậy nên trong lòng Dương Thư Thanh thoải mái sung sướиɠ không ít.

Hai tỳ nữ đứng bên cạnh nàng, nhìn thấy tiểu thư sắc mặt đổi tới đổi lui trong lòng lo lắng không chịu được, nay mắn cuối cùng tiểu thư một lần nữa lộ ra nụ cười vui sướиɠ và cao hứng

Hai người giờ đây đã trở thành hôn phu, hôn thê, cho nên tự nhiên tránh đi tị hiềm.

Sau khi Dương Thư Thanh nghĩ thông suốt, liền tự nhiên thong thả mang theo hai tỳ nữ từ sau tấm bình phong bước ra.

Hôm nay Dương Thư Thanh mặc lên người váy dài thêu hoa Mẫu Đơn màu đỏ sậm, cùng màu với cẩm bào dệt hoa văn ngân tuyến màu đỏ sậm của Tạ Cảnh Dực đang mặc.

Hoàn toàn trùng hợp với nhau

Bà mối nhìn thấy cảnh này, nhịn cười không được, thật tâm thật ý khen một câu: "Hầu gia, Tạ thế tử cùng Dương tiểu thư thật sự là tâm hữu linh tê, tình đầu ý hợp."

An Viễn Hầu cười ha ha.

Dương Thư Thanh dung mạo tuy nói không phải tuyệt sắc, nhưng thanh lệ thoát tục, tươi đẹp khí chất, nhất là giờ phút này, gương mặt trắng nõn hiện lên một mảng ửng đỏ, ngượng ngùng bên trong còn mang theo thẹn thùng, càng là làm cho người không thể chuyển dời ánh mắt.

Nàng lặng lẽ liếc nhìn Tạ thế tử tuấn mỹ vô song, trong lòng nổi lên niềm ngọt ngào.

...

Phủ Định Quốc Công tọa lạc ở phía Tây kinh thành, chiếm diện tích cực lớn, chung quanh đều là phủ đệ của Đại quan từ Nhị phẩm trở lên, từ Trường Ninh Bá phủ đến Định Quốc Công phủ nếu đi tắt, chỉ cần đi hết nửa canh giờ là tới.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa đi vào cửa chính của phủ Định QuốcCông, tỳ nữ Xuân Hỉ dẫn đầu xuống xe ngựa, đem thϊếp mời của Tạ lão phu nhân đưa ra, hai tên hộ vệ canh giữ cửa chính nhìn thấy thϊếp mời liền lập tức đem cửa lớn sơn son đỏ mở ra, hướng vào bên trong hô một tiếng.

Khương Nịnh Bảo từ trên xe ngựa giẫm lên ghế đẩu nhỏ bước xuống, trong ngực ôm một bình rượu nhỏtinh xảo.

Hôm nay nàng cố ý mặc váy dài màu xanh lam thêu hoa Lan Bạch Ngọc, một đầu đen nhánh cột gọn thành một búi tóc, trên tóc chỉ cài lên chiếc trâm cài tóc làm bằng Phỉ Thuý, nhìn đơn giản thanh nhã.

Hai tên hộ vệ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tứ tiểu thư khí chất cực tốt, dung mạo cực đẹp như lời đồn, nhịn không được nhìn lâu thêm vài lần, lời đồn quả nhiên không giả.

Khương Tứ tiểu thư xác thực thật đẹp.

Vừa thấy chính là loại nữ tử nhỏ yếu mỹ lệ rồi lại tự mang hờn dỗi, khí chất độc đáo.

Thời gian tầm nửa chén trà, Triệu quản gia đã vội vã chạy tới, nhìn thấy trước cửa chính Khương Tứ tiểu thư duyên dáng yêu kiều đứng đợi, trên mặt trong nháy mắt nở ra nụ cười ngọt ngào

"Khương Tứ tiểu thư, mời vào trong, lão phu nhân đã đang chờ tiểu thư!" nói xong, Triệu quản gia hiếu kì liếc qua chiếc vò nhỏ tinh xảo nằm trong tay Khương Tứ tiểu thư.

"Cộc cộc cộc..."

một tiếng vó ngựa dồn dập từng đợt vang lên.

Ngay sau đó một đội người mặc áo đen đang thúc ngựa vội vàng chạy tới, dẫn đầu chính là một nam nhân mặt áo tím có tướng mạo anh tuấn, khí thế ép người, trường bào màu tím thẫm bị gió thổi bay phất phới.

Khương Nịnh Bảo vừa mới bước lên bậc tam cấp liền hiếu kì nhìn lại, đôi mắt đẹp của nàng vừa vặn đối đầu với hai mắt sắc sảo tĩnh mịch của nam tử, phảng phất giống như một thanh kiếm vừa thoát ra khỏi vỏ, mang theo một tia sát khí ngang ngược, chỉ vẻn vẹn một chút thôi cũng làm người ở phía sau lưng phát lạnh.

Xuân Hỉ đứng bên cạnh hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên sợ hãi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, nàng không tự giác cúi đầu che lại, xém chút ngạt thở trong lòng, run rẩy lui về sau một bước nhỏ.

thật đáng sợ!

Khương Nịnh Bảo lại toàn vẹn không bị ảnh hưởng, chỉ cảm thấy nam nhân khoác trường bào màu tím thẫm kia thật lãnh khốc khí phách, có lẽ là hơn mười năm ở tận thế nên thẩm mỹ của nàng đã dưỡng thành như vậy. Khương Nịnh Bảo thưởng thức nam nhân anh tuấn cường hãn này.

Thưởng thức thì thưởng thức, Khương Nịnh Bảo chỉ nhìn thoáng qua, liền bình tĩnh dời đi ánh mắt, đangmuốn thu tầm mắt lại, thì tựa như phát hiện kinh hỉ, ánh mắt đột nhiên dừng lại cổ tay của nam nhân anh tuấn đang nắm lấy dây cương, kia là chuỗi Phật châu trong suốt bóng loáng bằng gỗ tử đàn.

Đây là không phải là vòng tay Phật châu sao.

Khương Nịnh Bảo giật mình, thì ra nam nhân cầm đầu khoác trường bào tím thẫm kia là Định Quốc Công Tạ Hành.

Khoé môi của nàng vểnh lênh, đây chẳng phải là duyên phận sao, lần đầu tiên hẹn với Tạ lão phu nhân, ngay tại cửa chính của phủ đệ lại gặp Định Quốc Công Tạ Hành.

Lần đầu gặp nhau, đã thấy nam nhân này rất hợp tâm ý nàng.

Nam tử khoác trường bào tím thẫm mang hơi thở băng lãnh bạo ngược ngồi trên tuấn mã màu đen không nghĩ tới ở trước cửa chính phủ Định Quốc Công lại gặp một vị tiểu cô nương mỹ mạo mềm mại, nhất là vị tiểu cô nương này lại dám đối đầu với hai mắt mang đầy sát khí của hắn, không chút nào e ngại, lại còn tự nhiên lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Phật châu đang đeo trên cổ tay của hắn.

Nam nhân môi mỏng mấp máy, thanh âm vang lên băng lãnh uy nghiêm trầm thấp

“Dừng lại!"

Ra lệnh một tiếng, đám người áo đen kia động tác chỉnh tề kéo gấp dây cương, tuấn mã cao cao giơ lên móng ngựa, cùng nhau ngửa đầu gào thét, ở cách đó không xa cửa chính mà ngừng lại

Nam nhân khoác trường bào màu tím thẫm là người đầu tiên phóng xuống ngựa, động tác gọn gàng mà linh hoạt đứng ở bên cạnh tuấn mã, nam nhân cao lớn thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn lạnh lẽo cứng rắn, hai con ngươi thâm thúy lạnh lẽo, phảng phất chất chứa vô tận bạo ngược cùng hắc ám.

Phảng phất giống như hung khí biến thành người mà hành tẩu.

Bên cạnh hắn tuấn mã nôn nóng muốn chạy trốn, bốn vó bất an loạn động.

Nhìn nhau từ xa, một người mang khí thế tàn bạo kiến cho người ta rùng mình đập vào mặt, ánh mắt di chuyển khắp nơi, hai vị thủ vệ hộ vệ không tự giác được mà nín thở, không dám cùng đối mặt, bước lui về phía sau một bước!

Kỳ thật đây chính là nguyên nhân mà nam nhân cố ý chưa thu liễm sát khí trên sắc cẩm bào ám tử.

Đám người áo đen còn lại cũng dồn dập xuống ngựa, từng người từng người xếp hàng thẳng tắp, khí thế sắc bén, trên thân đều mang theo sát khí, hiển nhiên đều là quân nhân bước ra từ chiến trường, chỉ là tất cả bọn họ đều giữ một khoảng cách khá xa với nam nhân khoác trường bào tím thẫm. Chỉ có mộtngười áo đen có khoảng cách tương đối gần.

"Triệu quản gia, người đứng ở phía trước có phải là Quốc Công gia hay không?"

Khương Nịnh Bảo bình tĩnh bưng lấy vò rượu nhỏ tinh xảo, duyên dáng yêu kiều đứng trên bậc thang, ánh mắt rơi trên thân nam nhân khoác trường bào màu tím thẫm, dùng lời nhỏ nhẹ hỏi Triệu quản gia đang đứng ở một bên.

Xuân Hỉ hoảng hốt sợ hãi đứng phía sau lưng tiểu thư, toàn thân run nhè nhẹ, mồ hôi sớm đã làm ướt hết lưng của nàng.

Tại sao tiểu thư còn chưa đi vào?

"Đúng thế."

Triệu quản gia gật đầu, hiển nhiên không ngờ tới lúc này Quốc Công gia sẽ hồi phủ, sau khi kinh ngạc chính là vui vẻ, Khương Tứ tiểu thư dĩ nhiên cùng Quốc Công Gia tại cửa chính gặp gỡ, đây chính là đại hỉ sự.

Triệu quản gia bước nhanh nghênh đón, cũng không dám tới gần quá mức, ở khoảng cách xa xôi, nơi sát khí còn chưa có dày đặc thì dừng lại, bộ xương già này của hắn không chịu được giày vò

"Quốc Công gia, hoan nghênh ngài hồi phủ."

Nam nhân khoác trường bào tím thẩm nhàn nhạt lên tiếng, ánh mặt lại nhìn cách đó không xa một tiểu cô nương xinh đẹp yếu đuối, nàng thật can đảm dám nhìn thẳng hắn, mày phong cau lại, thanh âm lạnh lùng như đao: "Nàng là ai?"

Lời vừa dứt, người áo đen phía sau hắn biểu lộ có chútcứng đờ.

hắn không nghĩ tới chủ tử vừa tới cửa phủ sẽ gặp phải Khương Tứ tiểu thư.

Nghĩ tới tuyên ngôn lớn mật của Khương Tứ tiểu thư, người áo đen đầu cuối xuống thấp hơn nữa, trong lòng lại ẩn ẩn chờ mong Khương Tứ tiểu thư có thể là một ngoại lệ.

Triệu quản gia trở nên kích động, đây chính là lần đầu tiên Quốc Công gia hỏi đến danh tự nữ tử.

"Hồi Quốc Công gia, nàng chính là Khương Tứ tiểu thư của phủ Trường Ninh Bá, vì nhận lời mời của lão phu nhân mà đến đây."

Khương Tứ tiểu thư...

Định Quốc Công Tạ Hành nghe xong, hai mắt băng lãnh thâm thúy hiện lên một vẻ kinh ngạc, nàng lại là vị hôn thê trước đây của nghĩa tử hắn.

không nghĩ tới sẽ là một tiểu cô nương gan to bằng trời như vậy

Ánh mắt Khương Nịnh Bảo di chuyển, đột nhiên đem vò rượu nhỏ trong tay giao cho Xuân Hỉ, bước chân dạo chơi dẫn theo góc váy vượt qua Triệu quản gia, chậm rãi đi đến trước mặt nam tử khoác trường bào màu tím thẫm, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo ôn nhu vẫn hồng nhuận như thường, hiển nhiên sẽ không nhận ảnh hưởng sát khí từ trên người hắn phát ra.

Trong lòng Định Quốc Công Tạ Hành một trận kinh dị.

Khương Nịnh Bảo mỉm cười, hướng Tạ Hành khuỷ gối hành lễ, thanh âm uyển chuyển êm tai.

"Khương Tứ chi thứ hai của phủ Trường Ninh Bá gặp qua Quốc Công gia!"

Ánh mắt của Định Quốc Công Tạ Hành thâm trầm băng lãnh, khiến cho lòng người đau đến phát run, thanh âm trầm thấp lên tiếng: "Uhm."

Thấy cảnh này Triệu quản gia lại vui mừng không thôi.

Trách không được cao tăng nói Khương Tứ tiểu thư mệnh cách cùng Quốc Công Gia cực kì tương hợp.

Lời này quả nhiên không giả.

"Ngươi không sợ ta?" Nửa ngày, Định Quốc Công Tạ Hành đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp băng lãnh mang chút một tia khàn khàn, cả người phát ra một cảm giác khí thế áp bách.

Khương Nịnh Bảo vẫn tự nhiên lạnh nhạt, nàng ngước mắt nhìn Định Quốc Công Tạ Hành cực kỳ anhtuấn lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt sáng rực long lanh, khóe môi hơi vểnh: "Ngài cũng không phải hồng thủy mãnh thú, có gì phải sợ."

Ánh mắt Định Quốc Công Tạ Hành rơi vào nụ cười trên môi của nàng

Tiểu cô nương này xác thực không sợ hắn.

Sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên có tiểu cô nương dựa vào hắn gần như vậy, trên người nàng còn có mùi thơm nhàn nhạt, trong lòng Định Quốc Công Tạ Hành nổi lên một cảm giác thật vi diệu.
« Chương TrướcChương Tiếp »