Chương 2: Cậu Lại Bị Mất Ngủ À

Ngày hôm sau.

Ánh nắng ban mai le lói qua chiếc màn màu be bên cửa sổ. Sắc vàng tô điểm căn phòng nhỏ thêm phần ấm áp.

Tia nắng nhẹ rọi vào gương mặt nhỏ nhắn đang say giấc bên giường ngủ, vô tình đánh thức cô gái.

Mi mắt cô khẽ động, chân mày hơi nhíu lại. Có lẽ có hơi chói, mí mắt ấy vô thức chớp lại vài lần rồi mới mở ra.

Cô khẽ lật người ngồi dậy, xoa xoa thái dương. Tối qua lại bị khó ngủ, nằm trằn trọc tới gần sáng mới thϊếp đi được một chút.

Cô gái uể oải rời khỏi giường, gương mặt khó chịu rõ thấy. Sau đó cô nhanh chóng bước đến phòng vệ sinh.

" Ầm", cửa phòng mạnh mẽ tung ra một bên.

" Hạ An Vi! An Vi! Tớ báo cho cậu tin này, tớ mới..."

Cô gái này tên là Cẩn Nhu. Là người bạn thân thiết quen biết Hạ An Vi từ nhỏ.

Cẩn Nhu với vẻ mặt tươi sáng đang đứng trước cửa cao giọng thì đột nhiên hụt nhịp mà tốc độ chậm dần.

Bấy giờ Hạ An Vi mới vừa bước qua cánh cửa phòng vệ sinh, chưa động vào vòi nước thì đã bị Cẩn Nhu đạp cửa mà vào này làm cho giật mình. Thế là cô quay lại, nghiêng một phần người ra nhìn chằm vào Cẩn Nhu với vẻ mặt vô sắc.

Nhìn Hạ An Vi đang uể oải, Cẩn Nhu gác sang một bên chuyện mình muốn thông báo. Cô thoăn thoắt tiến lại giường ngủ, " phịch" một cái liền nhảy thẳng lên: " Ô! Cậu lại mất ngủ à. Trông nét mặt tệ quá đi. Mắt cứ như gấu trúc kìa."



Từ những ngày còn bé Hạ An Vi đã bị chứng khó ngủ. Lúc ấy cha cô sẽ bên cạnh vỗ dành đến khi cô say giấc.

Nhưng từ ngày tang lễ của cha, cô đã nhiều đêm không ngủ. Hôm qua có lẽ do quá kiệt sức, cô mới thϊếp đi được một chút.

Hạ An Vi chỉ ừ một tiếng với Cẩn Nhu rồi quay sang cầm bàn chải đánh răng. Sau đó, cô khoác nước lên mặt, vỗ nhẹ vài cái để lấy lại tinh thần cho ngày mới. Cô với lấy khăn lau, vừa bước ra ngoài vừa thắc mắc: " Cậu là muốn báo chuyện gì?"

Bên ngoài, Cẩn Nhu chân đung đưa trên chiếc giường ngủ. Vẻ mặt hoàn toàn trái ngược Hạ An Vi, vô cùng vui vẻ, vô cùng tươi tắn.

" Tớ vừa được trở thành thực tập sinh ở một doanh nghiệp lớn đó. Nào ganh tị với tớ đi!"

Giọng Cẩn Nhu chứa đầy ý cười háo hức.

Hạ An Vi biết mình không nên làm cô bạn kia mất hứng đành ùa theo, nhưng giọng điệu lại không tí cảm xúc nào: " A, vậy sao. Chúc mừng, tớ ganh tị với cậu chết mất."

Cẩn Nhu phồng má, giả bộ giận lẫy :" Hừ, cái giọng kia của cậu giả tạo thật đấy. Biết vậy không báo cho cậu đầu tiên."

" Mà chỗ nào dám nhận Cẩn Nhu cậu?."

" Cẩn Nhu cô nương đây thông minh, tài giỏi. Lại giỏi việc như vậy. Cậu nói xem nơi nào không muốn nhận tớ."

Hạ An Vi nghe thấy lời này, cười ra một tiếng, không kiềm được mà trêu chọc: " Thế sao. Giỏi như thế sao tớ chưa được biết nhỉ?"

" Hạ An Vi, cậu đừng có mà coi thường tớ. Mặc dù trước giờ tớ có chậm tiền nhà một chút, ăn ké của cậu một chút, cũng có mượn tiền của cậu một chút. Nhưng sau này chắc chắn tương lai tớ sẽ rộng mở, sẽ trả lại hết tiền cho cậu. Còn sẽ bao cậu một chầu lớn."

Hạ An Vi nhăn mày nhìn Cẩn Nhu, đành chịu thua cái lý này của cô: " Rồi, cậu giỏi. Vậy nơi nào nhận cậu vậy?"



" Một chi nhánh của Lục Thị đó. Cậu biết mà đúng không. À không, cậu bắt buộc phải biết."

Cẩn Nhu đang ngồi thì đứng dậy, hai tay chống lên hông, tỏ vẻ hào phóng:" Tối nay tớ khao cậu một chầu trước nhé. Nói đi, muốn ăn gì."

Hạ An Vi đi đến với lấy điện thoại, lướt lướt gì đó.

" Tối nay không được, mợ tớ gọi về nhà ăn cơm."

Cẩn Nhu lại lần nữa ngồi "phịch" xuống giường, tiếc nuối:" Tiếc thật a. Không sao, gia đình quan trọng. Để lần sau vậy. Nhanh thay đồ đi, tớ mua đồ ăn sáng cho cậu rồi."

Hồi sau, cô cùng Cẩn Nhu lần lượt rời khỏi phòng.

Lúc đầu Hạ An Vi vốn dĩ sống cùng cậu- Hạ Phong. Nhưng vừa hết cấp ba cô đã ra sống riêng. Bởi một phần do tính chất công việc, phần khác để thuận tiện cho việc học Đại học của cô.

Cô không muốn phải tuân theo quy định giờ giấc ở ký túc của trường nên đã bàn bạc thuê một phòng chung cư gần đó với Cẩn Nhu. Bởi Cẩn Nhu bề ngoài ngây thơ, trong sáng, đáng yêu cũng là dân chơi ngầm chính hiệu. Nếu bỏ đi cái tính hay đi đêm về muộn, cô nhất định sẽ trở thành cô em gái quốc dân hoàn hảo.

Song, Hạ An Vi vẫn thường xuyên giữ liên lạc với cậu mợ của mình. Trước giờ Hạ Phong và Dương Tuyết đều đối xử với cô không tệ. Chỉ là nếu liên quan tới Hạ Như Ân thì Dương Tuyết sẽ có phần thiên vị cho cô ta. Mặc cho Hạ Phong đang trong thế khó xử.

Thêm nữa, quan hệ giữa cô và em họ Hạ Giang Thành- con trai Hạ Phong cũng rất tốt.

Mấy tháng trước, cô đang thất thần trên đường bất cẩn chút nữa thì bị xe tông phải. Hạ Giang Thành vì lao ra cứu cô mà phải nhập viện trong tình trạng khẩn cấp. Từ hôm đó, cô lại muốn thêm trân trọng " gia đình" hiện tại.

Nhưng, ai biết được chữ ngờ. Đây có lẽ là ân nghĩa lớn nhất trong cuộc đời cô. Và, cũng là món nợ lớn cô sẽ phải trả lại.