Chương 47: Mùa lũ sông Nile

Con đê xám xịt ẩn hiện trong màn mưa, vài người đứng ở phía trên, bao cát phòng lụt trông có vẻ rời rạc, không chắc chắn.

Kiều Việt đánh lái sang phía bên kia, mấy người chuẩn bị rời đi đều phẩy tay ra hiệu với anh.

Cầu gãy rồi không qua được, mau trở về đi."

Bọn họ nghĩ anh không biết, có thiện ý nhắc nhở.

Cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế lại phụ hét lên: "Lại đây giúp một tay."

Chỉ có vài giây thôi, mưa đã táp ướt mặt.

Nước sông chảy rất mạnh, đυ.c ngầu. Kiều Việt giúp bọn họ khiêng bao cát lên, lúc này cả người ướt đẫm, lấy tay lau nước trên mặt, tầm nhìn mới trở nên rõ hơn.

Mực nước có chút khác lạ, anh nhíu mày cẩn thận quan sát một vòng, phát hiện trước hai ngày có thể nhìn thấy thủy sinh vật bám trên bờ đê, toàn bộ đều bị chìm trong nước sông, chỉ còn chừa lại một ít ngọn vô lực chống lại dòng nước hung bạo.

"Đó là lịch sử mực nước à?" Trên đê có một dấu gạch ngang màu đỏ.

Hơn một tháng ở chung, tiếng địa phương anh cũng có biết một chút. Người bên cạnh gật đầu: "Từ năm trước."

Có điểm không ổn.

Anh đứng trên bờ đê, nhìn về phía thôn xóm đang chìm trong màn mưa, và cả vùng đồng bằng sau lưng đó nữa.

Địa thế khá thấp.

Mùa lũ thường lột sạch bùn đất, mà nơi này địa thế bằng phẳng, không thể cuốn hết bùn đi, vẫn còn lắng đọng lại. Đất phù sa bồi đắp cây nông nghiệp, cũng bồi đắp một chút cho đê sông, ngược lại khiến chỗ này cao hơn đồng bằng một chút.

Một khi đã vỡ...

Kiều Việt không dám nghĩ nữa.

Có lẻ vẻ mặt của anh quá mức nghiêm túc, người phụ xe ngựa cười ha ha: "Chính phủ bỏ tiền xây đập bê tông rất chắc chắn, huống chi đất đai ở đây còn được thần linh phù hộ, không cần lo lắng."

Kiều Việt càng trầm mặc.

Chỉ cần dâng lên hơn mực 3 mét là nước sẽ tràn ra, mà hệ thống phòng ngừa ở đây đang từ từ suy sụp.

Hoàn toàn không được chú trọng quan tâm.

Vì thái độ nghiêm túc của anh, những người đúng chung quanh cũng không hiểu vị bác sĩ châu Á này đang lo lắng cái gì.

Bọn họ ở đây chưa từng gặp lũ lụt, mà nhà nước cũng đã cho xây đê bê tông,cũng cố đê điều.

Hai ngày hơn mười centimet, chỗ cao ba mét, chưa đế hai tuần. Đáy lòng Kiều Việt âm thầm tính toán, bắt đầu đếm thử: "Nếu như con sông này uy hϊếp đến mạng sống của mọ người, vậy mọi người có bằng lòng tạm thời di tản đi chỗ khác không?"

Có người buồn cười đáp: "Đây là nhà của chúng tôi, còn có thể đi đâu?"

"Thời tiết nóng như vậy, mưa sẽ chóng hết thôi."

Người đàn ông gầy yếu vừa nãy đi cùng anh liên tiếp xua tay: "Không ai có thể rời bỏ quê hương của mình cả."

"Không phải rời bỏ," Kiều Việt nhíu mày, "Chỉ tạm thời di dời đi thôi, ngộ nhỡ vỡ đê, nước sẽ tràn lên cực kỳ đáng sợ, cả thôn xóm phái sau cũng sẽ đều bị bao phủ trong nước."

"Bác sĩ, yên tâm đi. Chúng tôi sống ở đây mấy chục năm rồi, năm nào chả mưa như thế, mực nước dâng lên cũng rất cao. Trước giờ chưa từng có lũ lụt, sau này cũng sẽ không có đâu."

Kiều Việt không lên tiếng nữa, mấy người kia vẫn đứng cùng anh ở đó. Nhưng vì mưa quá lớn, đứng lâu không thể chịu nổi, liền bắt đầu chuẩn bị xe ngựa đi về.

"Anh...anh không về à?"

Có người gọi anh lên xe, đôi mắt của người đàn ông kia trông mong nhìn về phía anh: "Thế...tôi về trước nhé?"

Đi cách bờ đê càng xa, nhưng vẫn có thể thấy được bóng người đứng trên đê, sau lưng là nước sông cuồn cuộn.

"Có thể anh ta nói đúng," người đàn ông nắm chặt tay, sắc mặt lo lắng: "Hay là chúng ta cũng nên dời đi?"

"Vậy mà anh cũng tin." Một người trẻ tuổi cười to: "Ông nhát gan vậy."

"Nhưng mà..."

"Vậy ông đi đi, đất đai gì cũng đừng quản nữa."

Đúng rồi, còn ruộng vườn.

Gần đây khí hậu không tốt, hoa màu không thể không có người chăm sóc, ông ta đành ngượng ngùng cúi đầu.

Tô hạ nửa tỉnh nửa mơ, tia chớp xẹt ngang trời, cô xoay người ngồi dậy. Bên ngoài mành có vài người vẫn còn chưa ngủ, có đảo mặt một vòng, Lev lắc đầu.

Còn chưa về.

Tim lại trầm xuống, trong phòng ngủ chung cái quạt cũng quay lắc đầu một cái.

Bỗng ở cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Tô Hạ đứng phắt dậy.

Trong viện có một bóng đèn nhỏ, treo ở cửa lầu hai, chiếu sàng đường vào toilet. Anh đứng dưới ánh đèn, quần áo ướt đẫm dính chặt lên người, nước trên tóc rỏ xuống, trượt xuống sườn mặt, sau đó biến mất dưới cổ áo.

Đang do dự không biết có nên gỡ bỏ đôi giày dính đầy bùn ra trước cửa hay không, lại cảm nhận được điều gì đó, Kiều Việt ngẩng lên liền phát hiện Tô Hạ đang đứng trước mành che, hai mắt như ngọc lưu ly mang theo ý thở phào.

Lo lắng trong đáy mắt dần biến mất: "Còn chưa ngủ?"

"Chờ anh mà."

Tô Hạ thấy anh như vậy, vừa định khuyên anh đi thay quần áo ướt ra, lại thấy anh hất cằm về phía người gấu đang ngồi trên giường đọc sách.

Đối phương cũng hiểu ý, cùng nhau đi ra ngoài.

Kiều Việt thấy cô vẫn còn đứng đây: "Em nghỉ ngơi trước đi, ở đây gió lớn."

Tô Hạ ôm lấy cánh tay, đoán chắc anh phải cùng người gấu bàn chuyện quaan trọng gì đó, xoay người suy nghĩ, vẫn là nên xuống bếp chuẩn bị nước nóng cho anh.

Lúc đi ngang qua cũng nghe thấy vài lời, Lev kinh hô một tiếng: "Thật sao?"

Sắc mặt ông ta thay đổi: "Nếu ở thượng nguồn cứ mưa mãi như vậy, không chừng chúng ta thật sự sẽ bị cách ly ở chỗ này."

"Có khuyên họ chưa?"

"Khuyên rồi."

"Không được sao?"

Kiều Việt cười khổ, dựa lưng vào vách tường, hít vào một hơi: "Không."

Lev có chút do dự: "Nhỡ đâu mọi chuyện không tệ như vậy?"

Nhìn thấy ánh mắt của Kiều Việt, ông ta vội xua tay: "Được rồi được rồi, phòng ngừa kho6gn tới nơi, an toàn vẫn là quan trọng nhất. Hay là chúng ta đi tuyên truyền?"

Kiều Việt vuốt cằm, bỗng nhiên đứng thẳng lại, làm người gấu sợ hết hồn.

"Người có tiếng nói nhất trong thôn là ai?"

"Chắc là trưởng thôn?"

"Không cần biết là ai, phải tìm cho được người đó, khiến ông ta đồng ý."

Lev suy nghĩ, cũng tán thành: "Ý kiến hay."

Bây giờ thời gian đã quá muộn, nhưng việc này cũng rất gấp. Kiều Việt chuẩn bị đi tìm Ngưu Bối, nhờ anh ta dẫn mình đi nói chuyện. Lúc lê xe lại phát hiện trong phòng bếp có một bóng người, cước bộ liền dừng lại.

"Việc này cứ giao cho tôi."

Người gấu vỗ vỗ vai anh: "Phải cố gắng an ủi phóng viê Tô, hôm nay cô ấy...chắc là rất sợ hãi."

Kiều Việt quay đầu nhìn ông ta: "Chuyện gì?"

Merrick đã sớm làm ầm lên, Tô Hạ còn chưa kịp phản ứng gì, anh ta liền kể lại hết. Lev vừa nói vừa quan sát Kiều Việt, phát hiện sắc mặt anh càng ngày càng kém.

"Cậu cũng đừng trách Tả Vi..."

"Vậy thì quản người của ông cho tốt vào."

Lev sửng sốt.

Cậu ta phát hiện ra từ khi nào vậy?

Kiều Việt vừa nói xong lời này, liền xoay người đi về phía nhà bếp. Anh đứng dưới mái hiên một lúc, cười khổ lắc đầu: "Đúng là không để lộ sơ hở gì hết."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Hạ ngồi xổm trước bếp lò, nghe tiếng nước sôi sùng sục. Âm thanh chưa kéo dài được bao lâu, cô đã nhanh tay tắt nguồn điện.

Phía sau hình như có người đang đứng, cô không hề động, đối phương cũng không nhúc nhích. Kiều Việt đứng ở cửa lặng lẽ nhìn, tầm mắt chú ý ánh mắt hồng hồng của cô, còn có vết trầy trên đầu gối.

Vừa nãy sao lại không chú ý?

Tô Hạ cuối cùng nhịn không được: "Đừng đứng ở cửa, vào đi."

Hơi thở quen thuộc tiến lại gần, cách lớp áo mưa Kiều Việt ôm lấy cô, đem cô tiến lại gần mình.

"Anh vừa cùng Lev nói chuyện, nước sông..."

Kiều Việt nói được một nửa, tầm mắt lướt qua cổ Tô Hạ, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại.

"Sao?"

Tô Hạ không chú ý, muốn đưa tay lên sờ, nhưng bị người khác chặn lại.

Chỗ đỏ lên có hơi rách da. Kiều Việt vén tóc của cô lên, vết hằn chạy quanh cổ.

Một giọt nước từ trên người anh rớt xuống, ngay trên cổ Tô Hạ.

Nhất thời cả người cô run lên.

Cô mau chóng lùi về sau vài bước: "Anh mau thay quần áo đi."

"Quần áo ở dưới lầu một ấy."

Phòng trước đây anh ở.

Tô Hạ đi lấy dù, Kiều Việt một tay xách ấm nước, một tay nắm lấy tay cô, cuối cùng nhẹ nhàng đem cô nép vào ngực mình, che ô đi lên lầu.

Mới vài ngày không ở, trong phòng đã có mùi ẩm thấp.

Cô đi tìm chậu, cuối cùng hòa nước vừa đủ ấm: "Anh tắm trước đi, em tìm quần áo cho."

Kiều Việt nhìn cô chằm chằm, Tô Hạ trốn tránh ánh mắt cô, sợ bị phát hiện.

Thấy anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, Tô Hạ đành đẩy đẩy anh vài cái, Kiều Việt lúc này mới cúi người đi vào trong, làm ra vẻ không biết hỏi cô: "Sao cổ lại thế này?"

"Không cẩn thận bị dây đeo máy ảnh cà vào, không có việc gì."

Vừa là nói thật cũng vừa là nói dối, giờ phút này Tô hạ chỉ nghĩ đến việc đem thân quần áo ướt sũng của anh thay ra, không biết đã để bao lâu rồi.

Anh không nhúc nhích, ngược lại đi đến ngăn kéo lấy thuốc khử trùng ra.

"Ai, đã xử lý qua rồi." Cô trừng mắt, hai tay chống nạnh: "Anh có muốn bị cảm không? Mau thay quần áo."

Kiều Việt hôn trán cô một cái, sau đó mới xoay người đi ra ban công.

Ban công bị vây kín, dùng làm nhà tắm. Tô Hạ nghe tiếng nước chảy ào ào, lúc này mới khom mình lục quần áo trong vali của anh.

Trong vali quần áo được xếp rất ngay ngắn, dù điều kiện khắc nghiệt nhưng vẫn được giữ rất cẩn thận.

Hai tay đang bận xem xét, bỗng ngoài cửa sổ lóe sáng, có xe chạy ra bên ngoài.

"Hả?"

Cô nhìn đồng hồ, đã sắp 12h rồi, còn muốn đi đâu?

Không nhịn được mở cửa ra, gió mạnh lùa vào, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đèn đỏ phía sau xe kéo một vệt dài trong màn mưa.

"Nhìn gì vậy?"

Âm thanh trầm thấp vang lên từ phía sau, thắt lưng Tô Hạ bị ôm lấy, cửa cũng thuận thế bị người đóng lại.

"Đã trễ như vậy sao vẫn có người..." Xoay người muốn hỏi một câu, môi lại quẹt trúng làn da ẩm.

Thật ấm áp, mang theo cảm giác sạch sẽ sau khi tắm.

Là ngực của anh.

Trong phòng không có điện, chỉ có ánh đèn đường từ ngoài hắt vào. Ánh sáng mờ nhạt rọi qua cửa sổ, chiếu sáng hình dáng ẩn hiện trước mắt.

Tô Hạ đỏ mặt: "Quần áo đặt ở trên giường."

Kiều Việt vốn muốn nhắc nhở cô đừng ngây ngốc đứng trước cửa, ngoài kia gió lớn mưa to, nhưng khi đôi môi kia lướt qua làn da anh, lại giống như đã chạm vào trái tim anh vậy.

Giống như bị mèo cào, có hơi ngứa.

Nhịn không được cúi người tìm kiếm môi cô, thân mật quấn quýt, mang theo nhớ nhung của cả một ngày không gặp.

"Xe đi đâu vậy?"

"Lev đi tìm Ngưu Bối." Kiều Việt từ môi cô di chuyể lên, hôn chóp mũi của Tô Hạ, lông mày của cô, còn có cả đôi mắt của cô nữa.

"Anh lo lắng sẽ xảy ra lũ lụt, Lev đi tìm Ngưu Bối, báo cho người có tiếng nói trong thôn này..."

Tô Hạ bị anh hôn đến thỏa mãn, giọng nói bắt đầu mông lung: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Anh nhẹ nhàng tách ra: "Thông báo với mọi người trong thôn, mau chóng di dời đến chỗ khác, lời nói của ông ta chắc sẽ có thể thuyết phục được bọn họ."

Anh nâng cằm của cô lên, ánh mắt dừng ở vết trầy màu đỏ, sắc mặt trầm xuống.

"Không đau đâu." Tô Hạ đẩy anh, bỗng nhiên có cảm giác trên cổ nóng lên, tất cả lời muốn nói cuối cùng chỉ gói gọn trong một tiếng hừ.

Kiều Việt lại hôn lên môi cô: "Thật xin lỗi."

Đáy lòng mềm nhũn, rất cảm động: ""Người nên xin lỗi không phải là anh."

Trong phòng có chút oi bức, nhưng Tô Hạ không muốn tách ra.

Cô làm tổ trong lòng anh, đem chuyện xảy ra hôm nay kể cho anh nghe, cố gắng dẫn dắt, bên ngoài có chuyện gì Kiều Việt cũng sẽ kể cho cô nghe.

"...Sao đứa bé lại kêu anh là papa?" Tô Hạ vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy buồn cười, thật sự không tưởng tượng ra người như Kiều Việt cũng có thể thích trẻ con.

"Đứa bé rất nhỏ, còn chưa cao tới đầu gối của anh."

Lúc đứa bé ôm anh cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp, giống như bây giờ...

Tay của Kiều Việt kéo cổ áo của cô xuống, chậm rãi phủ lấy mềm mại trước ngực cô, Tô Hạ vốn đang định nói gì đó, lập tức không nói nổi.

"Cha mẹ nó đều khá cao, không biết sau này nó lớn lên sẽ thế nào..."

Vẫn còn muốn tiếp tục tán gẫu, nhưng tư thế này động tác này, làm sao mà cô tán gẩu được?

Tô Hạ đỏ mặt kéo tay anh: "Tay bỏ ra."

"Cầm thuận tay."

Tô Hạ: "..."

Nói chuyện thêm một lúc, cô mơ mơ hồ hồ nằm trên giường.

Kế tiếp mọi chuyện thuận thế nước chảy thành sông, chỉ là bên cạnh là phòng tập thể, Lev đi rồi nhưng mọi người vẫn đang ngủ.

Tô Hạ chịu đựng không dám kêu ra tiếng, nhưng cái dưới xếp dưới thân không ngừng phát ra tiếng.

Trong đêm mưa chỉ có tiếng sấm lại càng thêm rõ ràng.

Cô không nhịn nổi đẩy anh ra, giọng nói lại mềm nhũn: "Đừng."

Kiều Việt ôm cô đổ xuống bàn làm việc.

Tay Tô Hạ chống lên mép bàn, làn tóc thả xuống hai bên sườn má, hơi thở trên người cũng mang theo độ nóng trí mạng.

Lúc đầu vẫn thật đau, trúc trắc mà dè dặt, hơn nữa vì tư thế không thuận, cô liên tục hít sâu tự điều chỉnh mình, nhẫn nhịn.

Phòng bên cạnh vừa rồi còn có tiếng ngáy, đột nhiên lại im lặng một cách quỷ dị. Cô không dám nghĩ, mà trong lúc căng thẳng cao độ này lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.

Chậm rãi, xương cốt dần tê dại, một cảm giác xa lạ đánh úp tới.

Tô Hạ vô lực nằm sấp trên bàn.

Trong tầm mắt cô lúc này chỉ cảm thấy cửa sổ cách mình lúc gần lúc xa.

Một hồi triền miên.

Kiều Việt ôm lấy cô xoay người lại, Tô Hạ nghẹn ngào cắn cánh tay mình, sợ mình kêu ra tiếng. Cánh tay bị lôi ra, bên môi nóng lên, lại là cánh tay toàn hơi thở đàn ông, cô hung hăng cắn một cái.

Bỗng nhiên cả người phát run, chấm dứt một lượt giằng co, mệt muốn chết.

Tô Hạ cuộn mình trên bàn, Kiều Việt rời đi, sau đó nhúng khăn ướt lau người cho cô.

Anh giúp mình lau người, còn cô ngay cả sức lực để từ chối cũng không có.

Ngày hôm sau, Tô Hạ thiếu ngủ trầm trọng, lúc ăn sáng ngáp mấy cái liền.

"Cố chịu đựng một chút."

Thấy cô buông bát, Kiều Việt nửa ép nữa dỗ đưa một ly sữa qua: "Cũng không chịu được bao lâu."

Tô Hạ buồn bực không dám nhìn anh.

Mấy người đàn ông ở cách mấy gian ánh mắt qua đen, một đám người bưng bát ăn mấy miếng, ngồi đó than ngắn thở dài. Cô ngồi khó yên, thế nên cho bác sĩ Kiều vào danh sách đen.

Lev còn ngủ bù, việc truyền thông tin hiệu quả không tồi, trưởng thôn đã đáp ứng sẽ thuyết phục mọi người tạm rời đi.

Trừ chuyện này, Tô Hạ theo bản năng chú ý đến mỗi người, nhưng vị gia hỏa kia vẫn không thấy xuất hiện.

Lúc trước Mok rời đi, bây giờ Tả Vi cũng không thấy đâu.

Rối rắm hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định lên lầu xem thế nào.

"Ai."

Trong phòng toàn là mùi rượu, Tô Hạ nhíu mày, khẩu khí cũng không mấy dễ chịu: "Mở cửa."

Không phản ứng, cửa vừa đấy cái liền mở.

Không khóa?

Cô thử thăm dò tình hình bên trong, nhưng cửa vừa mở ra, liền thấy trên chiếc giường lộn xộn có người đang nằm.

Tả Vi ngã trên giường, sắc mặt trắng bệch, không hề có chút sinh khí nào.