Chương 4: Kỉ niệm bay kinh hoàng nhất

Ăn xong bữa sáng, mẹ Tô liền lên lầu thu dọn phòng của Tô Hạ, mấy ngày sắp tới lại không có ai ở rồi.

Phòng ngủ đơn giản ấm áp còn vương lại ký ức thời học sinh, Thẩm Tố Mai dọn dẹp bàn học và giường ngủ, tầm mắt đảo qua tấm ảnh áo cưới trên tường liền cảm thấy buồn cười, cười vậy nhưng vẫn có chút cảm thán.

Nếu chuyện năm đó không xảy ra, lấy tính cách của Hạ Hạ mà nói, sẽ không có khả năng kết hôn với người mình chỉ mới gặp qua vài lần.

Năm đó...

Thẩm Tố Mai thở dài, cũng may Kiều Việt rất xuất sắc, bằng không bà cũng không đồng ý để Hạ Hạ kết hôn.

Vừa đem đồ vật các thứ vào phòng tắm, Thẩm Tố Mai liền phát hiện trong bồn tắm lớn có bọt bong bóng nổi cái gì đó. Bà vớt lên mới phát hiện là vỏ chăn và áo gối, một vết máu nhạt ở lẫn trong nước.

Bà nhìn chằm chằm một hồi, cảm xúc dần dần chuyển từ kinh hỉ sang mừng như điên, dứt khoát không muốn giặt đồ nữa, vội phi nhanh xuống lầu chia sẻ tin tức tốt: "Lão Tô à -"

-

Tô Hạ lưng đeo ba lô nhỏ, bên cạnh có treo một quả cầu nhỏ bằng vải nhung. Vừa mới gửi tin bài cho chủ biên xét duyệt, tin nhắn đã tới rồi.

Lục Lệ Ngôn gửi một biểu tượng ngón tay cái giơ ra: "Công bằng khách quan, phóng viên tốt. Có điều bản này được phát hành thì 5 người kia khẳng định sẽ không vừa lòng, bởi vì chân tướng bị vạch trần, bọn họ sẽ càng thêm phẫn nộ, loại chuyện này cũng bình thương thôi, nhưng cô phải cẩn thận."

Tô Hạ cười trả lời: "Yên tâm, bây giờ tôi đến thành phố N rồi."

"Thành phố N? Năm mới mà đã thảnh thơi đi du lịch rồi?"

Tô Hạ cũng chưa nói qua chuyện mình đã kết hôn, người biết cô lấy chồng cũng chỉ có A Mẫn bên tổ giải trí, chủ biên đại nhân cao cao tại thương, đi làm hai năm đến giờ lúc vào văn phòng anh ta cô còn thấy run, làm sao còn có thể nói chuyện phiếm nữa.

"Cũng không phải là đi du lịch, tôi sang đây đón năm mới."

Tin gửi xong rồi, Tô Hạ cầm điện thoại nhìn xung quanh. Kiều Việt vừa lúc làm xong thủ tục gửi hành lý vận chuyển. Mẹ Tô gửi rất nhiều đặc sản thành phố D, vốn dĩ chỉ cần một va li là đủ rồi, cuối cùng phải dùng hai cái mới đựng đủ.

Nhưng đi bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, mặc váy đồng phục của công ty hàng không, cười khéo léo nói: "Kiều tiên sinh, cô Tô, bây giờ còn cách thời gian đăng ký 20 phút, tôi đưa hai người đến phòng nghỉ trước được không?"

Kiều Việt gật đầu: "Cảm ơn."

Thời gian bọn họ đến khá khớp, ngồi chờ 20 phút cũng không lâu lắm. Kiều Việt lần nào cũng sắp xếp đâu vào đấy, trong phòng chờ đầu óc Tô Hạ chẳng nghĩ ngợi gì, lúc tiếng loa phát lên mới tỉnh một chút.

Cô bỗng nhiên cầm lấy cánh tay Kiều Việt, anh cúi đầu: "Sao vậy?"

Tô Hạ chậm rãi buông ra, nhẹ nhàng mở miệng: "Em, em có cần mua thêm chút đồ...cho ba mẹ không?"

Lúc Kiều Việt nghe cô nói chuyện hơi cúi người, nghe vậy trong ánh mắt sâu xa hiện lên tia bất đắc dĩ: "Không cần đâu, đừng sợ."

Cô vừa định mạnh miệng nói không sợ, cô mỹ nữ hậu cần kia lại tới: "Kiều tiên sinh, cô Tô, đã đến giờ đăng ký, đợi thêm chút nữa lại đông người, không tiện."

Tô Hạ ngây ngẩn người, lúc này mới phát hiện mình đang ở đâu, phòng chờ VIP tao nhã, sô pha màu xám cao cấp mềm mại, không gian sạch sẽ sáng sủa. Kiều Việt mua vé khoang hạng nhất, người kia vóc dáng cao chân dài, ngồi khoang phổ thông đúng là tra tấn.

Cô thè lưỡi: "Đúng là hội viên cao cấp không giống như em."

Ánh mắt của mỹ nữ hậu cần kia lại nhìn cô một lượt, cố tìm tòi nghiên cứu, Tô Hạ phát hiện lại thấy xấu hổ, đứng lên giấu nửa người sau lưng Kiều Việt.

Cô ta thấy Tô Hạ cũng không giống như thiên kim tiểu thư, ngược lại giống như cô hàng xóm nhỏ, khóe miệng lại mập mờ cười, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.

Người kia lại tiếp tục ân cần với Kiều Việt: "Kiều tiên sinh là hội viên thẻ bạch kim của công ty chúng tôi, những việc này cũng là nên làm. Đúng rồi Kiều tiên sinh, lần trước lúc anh bay đi thành phố N chúng ta cũng có gặp qua, thật trùng hợp."

Người đàn ông khẽ nhíu mày, gật đầu có lệ, ôm lấy Tô Hạ đi về phía trước: "Không có gì ấn tượng, dù sao cũng cảm ơn, vậy giờ chúng tôi tự đi đây."

Kiều Việt từ chối không lưu tình, vẻ mặt cô gái kia trong nháy mắt ngẩn ra, cuối cùng vẫn cố gắng tươi cười: "Được, quấy rầy rồi, chúc anh đi đường vui vẻ, Kiều tiên sinh."

Tô Hạ vểnh tai lên, cũng không nghe hai chữ "cô Tô".

Đi một đoạn rồi cô mới cong khóe mắt, quơ quơ cổ tay đang bị Kiều Việt lên, cười gian xảo như hồ ly: "Yo."

Người đàn ông không động đậy.

Dưới lòng bàn tay là cổ tay mảnh khảnh, làn da lạnh lẽo, lúc tiến vào cabin Kiều Việt nhịn không được hỏi cô: "Còn lạnh?"

Áo lông cao cổ màu trắng, trên cổ còn quàng khăn màu hồng, dường như chỉ lộ ra mỗi đôi mắt thâm quầng. Tô Hạ cũng tự biết mình mặc nhiều đồ: "Hơi sợ, nhưng mà em không lạnh, chỉ là thân thể một năm bốn mùa đều lạnh lạnh như thế."

Ánh mắt Kiều Việt nhìn cô đầy ý vị.

Cô lúc này mới ý thức được điều gì đó, ngồi trên ghế ngây ngô giải thích: "Không phải đâu, da dẻ em bẩm sinh đã lạnh lạnh như vậy rồi. Aiz, tay chân đều lạnh..."

"Nguyên nhân làm cho tay chân nữ giới lạnh đa số đều là do tuần hoàn trong cơ thể, trong ba nhân tố nội tiết, theo trung y mà nói chính là do thiếu khí huyết."

Ngồi bên cạnh mình là người học y chuyên nghiệp, Tô hạ nghe mà mờ mịt, thiếu khí huyết thì cô còn hiểu, nhưng mà: "Động mạn lưu lượng là gì?"

"Động mạch." Kiều Việt kéo cánh tay của cô sang, xoa bóp chỗ cổ tay: "Gập huyệt lại, ấn vào chỗ này."

"Anh đến huyệt mà cũng biết!"

Đối với sự kinh ngạc của cô, Kiều Việt không có phản ứng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Trước khi cất cánh phải tắt máy, trên màn hình vẫn còn ba tin nhắn chưa đọc. Một tin nhắn wechat, hai tin nhắn điện thoại.

"Tết này tôi cũng đế thành phố N, đến lúc đó có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm." Tin nhắn của Lục Lệ Ngôn.

Anh ta đi thành phố N? Không phải anh ta lớn lên ở thành phố D sao? Tô Hạ le lưỡi, nghĩ tới người này liền bĩu môi, nghĩ tới bộ dáng hăng tiết vịt của anh ta da đầu liền cảm thấy tê rần. Cũng thử biên tập tin tức vài lần, cuối cùng vẫn phải từ bỏ.

Lúc tắt máy mới nhớ vẫn còn hai tin nhắn chưa đọc, lại mở máy lên, nụ cười trên khóe miệng lập tức biến mất.

"Phóng viên Tô, uổng công bọn tôi tin tưởng cô thay bọn tôi minh oan, không ngờ cô cũng ăn tiền của nhà tư bản làm chuyện trái lương tâm."

"Sau này ra khỏi nhà nên cẩn thận một chút."

Con người trong suốt nhìn vào màn hình điện thoại đang phát sáng, Tô Hạ cười cười, xem ra tin tức đã được đăng rồi, động tác của Lục Lệ Ngôn cũng thật mau lẹ.

Tay lưu loát tắt điện thoại đi, nhắm mắt làm ngơ.

Từ thành phố D bay tới thành phố N ước chừng khoảng 3 tiếng, gần đây khí hậu thành phố D không tốt, máy bay nặng nề xuyên qua tầng mây không khỏi xóc nảy dữ dội. Lúc đầu Tô Hạ còn chịu được, nhưng cuối cùng rung lắc không ngừng, khuông mặt lo lắng liền trắng bệch.

Cô theo bản năng nhìn về phía Kiều Việt, người đàn ông vẫn đang nhắm mắt, sống mũi thẳng tắp có bóng phản chiếu của lông mi. Không biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ, bộ dáng vẫn thảnh thơi như cũ, giống như máy bay có rung lắc cũng không liên quan đến anh.

Tô Hạ ghé sát về phía bên Kiều Việt.

Anh cảm nhận được cô đang sợ hãi: "Chỉ là hiện tượng bình thường, không cần lo lắng."

Cô ủy khuất nhìn anh: "Nhưng vài năm nay tần suất máy bay rơi rất cao."

Trong khoang hạng nhất không phải chỉ có mỗi hai người bọn họ, tiếng của Tô Hạ cũng không nhỏ, vẻ mặt mấy người chung quanh cũng không hề tốt chút nào. Cô hôi hận le lưỡi cười hối lỗi, quay lại thấy Kiều Việt đang nhìn mình.

Cô che mặt: "Làm sao vậy?"

Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Anh chỉ muốn xem xem đến tột cùng là em ngốc tới mức nào."

"Vài năm gần đây có bao nhiêu máy bay vì thời tiết xấu mà bị rơi? Chỉ toàn là do bị tập kích và thao tác sai lầm gây ra thôi."

Sắc mặt mọi người xung quanh lại càng không tốt.

Nhắc tới chuyện đi máy bay, Tô Hạ có chút tò mò: "Kiều Việt, anh đi máy bay rất nhiều lần rồi đúng không?"

"Ừ."

"Có gặp khủng bố thật bao giờ chưa?"

"Không có." Anh nói xong lại trầm mặc: "Nhưng thật ra có một lần."

Tô Hạ nghe đến đây liền hắng hái: "Kể đi kể đi."

Kiều Việt nhìn quanh bốn phía, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Em khẳng định muốn nghe?"

Nhận được cái gật đầu như mổ thóc của cô phóng viên, tay anh sờ sờ chóp mũi: "Một lần ở Ai Cập châu Phi, đi máy bay nhỏ từ Horta đến Qena, là một máy bay vận tải hơi cũ tải trọng 11 người."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó lúc hạ cánh thì gặp bão cát."

"Giống phim ?" Tô Hạ phản xạ có điều kiện nhớ lại cảnh tượng trong bộ phim điện ảnh kia, ngay lập tức hít một ngụm khí: "Sau đó thì sao?"

*Phượng hoàng cất cánh - tên tiếng Anh: Flight of the Phoenix*

Kiều Việt hạ mắt: "Trước khi rơi xuống còn quay vòng vòng, cơ trưởng từ bỏ cơ hội sống sót của bản thân cho hành khách nhảy dù, nhưng thời gian còn lại cũng không đủ, rất nhiều người không kịp nhảy, cho nên trong 11 người chỉ có 3 người may mắn sống sót."

Khi anh kể lại chuyện này giọng điệu vẫn lạnh nhạt, chỉ như kể lại cho người khác nghe chuyện xưa của mình, nhưng lại làm Tô Hạ chấn động. Trong máy bay cũng gặp bão cát, rơi xuống sa mạc nhưng tất cả mọi người đều sống sót, nhưng bọn họ 11 người chỉ sống 3, Kiều Việt chính là một trong số đó.

Cô nhịn không được: "Lúc đó...anh nghĩ gì?"

"Nghĩ? Lúc đó nếu anh còn thời gian suy nghĩ cái gì, sợ ràng bây giờ cũng không còn được ngồi ở đây."

Bình tĩnh, trầm ổn, thời điểm nguy cấp càng phải có năng lực phán đoán và khả năng hành động, năng lực kiềm chế mạnh tới mức đáng sợ, đây là đánh giá của hầu hết người quen biết Kiều Việt.

Tô Hạ nhìn Kiều Việt, như lần đầu nhìn thấy anh như vậy. Vừa định nói gì, máy bay bỗng nhiên rung dữ dội. Nếu không phải đang thắt dây an toàn, cả người Tô Hạ đã ngã ra ngoài rồi, rất nhiều người hoảng sợ, nhiều tiếng kinh hô vang lên.

"Chuyện gì vậy?"

"Trước kia có bao giờ bị như vậy đâu!"

"Mẹ ơi con sợ."

Bật ra sau đó lại ngã lại vào ghế dựa, cô xoa xoa phần lưng bị đau, có tiếng thông báo vang lên.

"Thưa quý ông quý bà, máy bay của chúng ta vừa gặp phải khối khí mạnh gây xóc nảy, đề nghị mọi người thắt dây an toàn, nếu đi cùng trẻ em hãy bảo vệ chúng, phòng vệ sinh trong thời gian này tạm thời ngừng hoạt động, cám ơn đã hợp tác."

Cũng may chỉ là rung lắc nhất thời, mới vừa thông báo xong cũng không có động tĩnh gì nữa, Tô Hạ chậm rãi thở hắt ra.

Người ngồi ở phía trước bọn họ cũng không nhịn nổi nữa, quay đầu lại nhắc nhở: "Hai vị, có thể nói chuyện tích cực một chút được không?"

Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện mọi người xung quanh hình như đều đang nghe bọn họ nói chuyện, cô gái nhỏ ngượng ngùng, cuộn mình vào trong ghế, lấy áo che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cặp mắt trong veo.

Nhịn không được cười ra tiếng.