Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 2: Sống chung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối hôm nay rõ ràng chỉ thêm một người Kiều Việt, nhưng Tô hạ cảm thấy giống tất cả nước lạnh trong nhà mình đều rơi vào dầu nóng, sau đó bắn tung tóe cả lên.

Em gái cứ vây lấy anh miệng nói không ngừng, lúc mẹ già thu dọn bàn còn hừ một cái, cô ngồi trên sô pha buồn bực bấm đổi hết kênh này tới kênh khác, có điều cũng chỉ toàn là chương trình đêm xuân này đến chương trình đêm xuân khác.

Lúc Kiều Việt đưa cha già say rượu về phòng rồi trở ra, cô sợ tới mức bật dậy vọt bắn vào trong bếp: "Mẹ, con giúp mẹ."

Thẩm Tố Mai bưng chén đĩa giấu đi: "Đừng làm mẹ thêm phiền, đi ra với chồng đi! Hai năm rồi mới về một lần, con còn theo mẹ trốn trong bếp làm gì."

Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Hạ nhất thời đỏ ửng: "Con, con không biết phải nói gì với anh ấy cả."

"Con đi mà học Thần Thần ấy."

Tô Hạ từ phòng bếp nhìn ra bên ngoài, anh hơi hơi nghiêng đầu nghe cô gái nhỏ kia nói gì đó, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt anh tuấn tạo nên vẻ nhu hòa không ngờ tới, nhưng một giây sau người đàn ông đó lại nhìn sang bên này.

Haiz.

Cô vội vàng lấy một cái đĩa còn đang dính đầy bọt xà phòng lên che mặt, chột dạ quay đầu phát hiện mẹ già đang âm thầm nhìn mình.

Tô Hạ ngượng ngùng buông đĩa xuống, giấu đầu hở đuôi lau lau mấy cái, sau đó chỉ ra ngoài cửa: "Không cần con giúp, vậy con ra ngoài trước đây."

Kỳ thật đúng là không biết nên nói chuyện gì.

Cô ngồi bên người anh, áp lực không biết từ đâu ra lại làm cô khẩn trương, vì tránh để mình bị xấu hổ nên cầm quả táo to lên gọt vỏ. Tô Thần cuối cùng nói cũng mệt rồi, liền đứng dậy đi uống nước, bên tai rốt cục cũng yên tĩnh được một chút.

"Gần đây thế nào?"

Mãi mới ý thức được anh đang nói chuyện với mình, cái vỏ táo dài hơn năm centimetre mãi mới giữ được cho khỏi bị đứt cuối cùng bị cho vào thùng rác. Tô Hạ phồng má: "Vẫn tốt."

"Còn anh?"

"Cũng rất tốt."

...

Ở phòng khách nhỏ dối diện, cô gái nhỏ trợn mắt xem thường, làm vẻ mặt "Em sắp bị sự nhạt nhẽo của hai người làm tức chết".

Sau đó lại là một sự im lặng ngượng ngùng.

Táo gọt vỏ xong rồi, Tô Hạ theo bản năng gọt một nửa cho Thần Thần, đối phương lại sợ cô không nhìn ra liền lấy ngón tay chỉ vào Kiều Việt nháy mắt ra hiệu: "Cho anh ấy cho ấy đi chị ngốc này."

Có đồ fan bóng đá như em mới ngốc ấy. Tô Hạ nhe răng, động tác của hai người đều bị người đàn ông kia thu hết vào trong mắt.

Cô cuối cùng vẫn bổ táo đưa qua cho anh: "Mợ em mua từ Sơn Tây về, ăn ngon lắm."

Kiều Việt nhận lấy, xương ngón tay thon dài rất rõ ràng, móng tay cắt sạch sẽ. Rất nhiều người đều vụиɠ ŧяộʍ khen Kiều Việt đẹp trai, đôi tay kia lại càng hoàn mỹ, yên lặng thưởng thức nhưng lại để cứu người, có phải tay của bác sĩ nào cũng có linh khí giống như vậy không?

Tô Hạ chăm chú nhìn hồi lâu, anh mới lịch sự nhận lấy nói: "Cảm ơn."

Đầu ngón tay vô ý chạm vào cô, cũng nhanh chóng thu lại.

Hình thức ở chung của hai vợ chồng làm cho Tô Thần hồ nghi, cô đang cầm một nửa quả táo còn lại, đầu không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Kim đồng hồ chỉ mười giờ tối, ảo thuật gia trên tivi đang giơ mười ngón tay trước ống kính: "Xem đây, ngay tại chỗ này, trong căn phòng này, bắt một chút không khí, chỉ cần nhẹ nhàng nắn một chút, nhìn kỹ..."

Tô Hạ ngáp một cái.

Mẹ Tô cũng mệt rã rời: "Chương trình đêm xuân càng ngày càng chán."

"Ai Hạ Hạ, con cũng thật là. Kiều Việt đi máy bay 9 tiếng đồng hồ về đây, con còn không đưa nó đi nghỉ ngơi sớm, thờ ơ ngồi đây làm cái gì vậy?"

Tô Hạ sửng sốt: "Đi đâu?"

Mắt nhìn thấy mẹ già sắp giơ tay đánh mình, cô nháy mắt liền hiểu ra: "Con biết rồi biết rồi, để con dẫn anh ấy đi."

Dẫ anh đi nghỉ ngơi...

Tô Hạ lên lầu mới ý thức được, mạnh mẽ xoay người giang hai tay: "Anh từ từ đã."

Cô phi nhanh vào phòng, hôm qua cô cùng Tô Thần chen chúc trên giường xem ảnh ma, quần áo tắm rửa cùng đồ ăn vặt còn đang vứt lung tung khắp nơi. Cô đem tất cả quần áo trên giường và trên bàn đem nhét hết vào tủ quần áo, ào qua như một cơn gió sửa sang lại vỏ chăn bị Tô Thần chơi đùa nhăn nhúm cho đàng hoàng, dọn hết bụi bặm rác thải rồi sau đó mới mở cửa, hai má đỏ bừng.

"Ngại quá em phải dọn dẹp một chút, buổi sáng Tô Thần qua đây chơi đùa ầm ĩ, hơi bừa bộn một chút.

Cô gái nhỏ dưới lầu không biết giờ phút này mình nằm cũng trúng đạn, vẫn đang xem ảo thuật gia mê gái trên tivi cười tủm tỉm.

"Không sao."

Kiều Việt đứng ở cửa, thân hình thẳng tắp như cây linh sam ở xứ lạnh. Mà Tô hạ phát hiện mình chỉ mới đứng đến ngực anh, anh lại cao thêm rồi? Cô gái nhỏ khẽ nhíu mày, suy nghĩ một hồi mới ý thức được lần trước gặp mình mang giày cao gót, cho nên đỉnh đầu cũng miễn cưỡng bằng với vai anh.

Kiều Việt thật sự rất cao, thời điểm trước khi kết hôn cô có hỏi qua anh cao bao nhiêu, Tô Hạ lúc đó không làm sao mà thích đàn ông quá cao được cả, bản thân mình chỉ cao có một mét sáu thôi, ôm một người đàn ông cao một mét tám mấy trông giống như mấy con khỉ đang leo cây vậy.

A, mà lúc nãy nói tới cái gì rồi nhỉ?

"Chắc một mét tám, chưa đo thử bao giờ."

Sau này kiểm tra sức khỏe xong mới biết, là một mét tám tám. Tô Hạ thì bị rút lại một centimetre, một mét năm chín.

Hơi có cảm giác chiều cao quá chênh lệch, làm cho mỗi lần nghĩ tới cô đều có cảm giác áp lực. Hơn nữa tính cách Kiều Việt trầm ổn, tương đối kiệm lời, Tô Hạ gặp anh đều cảm thấy hơi áp chế.

Giống như học sinh tiểu học gặp giáo viên chủ nhiệm.

Chuyện cũ không dám nhớ lại.

"Đừng đứng, vào trong đi."

"Được."

Lúc ở chung mới cảm thấy được thật sự lâu rồi chưa gặp anh, Kiều Việt đen hơn trước kia một chút, trải qua năm tháng khí chất trên người cũng lắng đọng lại càng lộ ra vẻ trầm ổn bên trong.

Phòng không lớn nhưng nội thất bên trong đều đầy đủ cả, bài trí vừa ấm áp vừa nữ tính, nhưng Kiều Việt vừa tiến vào, tự nhiên lại cảm thấy không gian bỗng dưng trở nên nhỏ hẹp.

"Anh...có muốn tắm trước không?" Cô không biết phải nói làm sao, gãi đầu chỉ vào nhà tắm trong phòng: "Có đem quần áo để thay không?"

Kiều Việt đảo qua ánh mắt trốn tránh của cô, thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu Tô Hạ phát ra: "Ừ, có, để anh đi lấy."

Tô Hạ nhẹ nhàng thở ra: "Vậy anh đi tắm trước đi, em lấy lên giúp anh."

Cô nói xong liền đi xuống lầu, cũng không cho người ta cơ hội từ chối.

"Mẹ, hành lý của Kiều Việt đâu?"

"Để cạnh cầu thang ấy."

Con ruồi không đầu cuối cùng cũng tìm được phương hướng, cô nhanh chóng tìm được va li hành lý của Kiều Việt, bên trong màu đen kim loại sạch sẽ, không nhìn ra chút dấu vết nào là mới đi từ sa mạc về.

Cô xách lên rồi mới biết là không nặng, đoán chừng cũng chỉ có vài bộ quần áo đơn giản.

"Ai, Hạ Hạ, mẹ hầm canh rồi, con đem lên cho Tiểu Việt đi."

Tô Hạ đang chuẩn bị đi lên lầu liền ghé vào lan can, ánh mắt trợn tròn nhìn xuống: "Vừa mới ăn xong đã uống canh, mẹ muốn nuôi heo à?"

Thẩm Tố Mai làm bộ muốn đánh cô: "Con nhỏ không có lương tâm. Không thấy là Kiều Việt còn chưa ăn được bao nhiêu à? Chắc chắn là không ăn được cay, chỉ ngồi cùng chúng ta cho vui thôi, con ấy, có phúc mà không biết hưởng, bây giờ đàn ông được như nó không nhiều đâu, con gả cho nó là do trước kia mẹ đốt không biết bao nhiêu hương cầu nguyện mới được đấy. Mau đem lên đi, nhất định phải bắt nó ăn nhiều một chút."

Tô Hạ méo miệng, không phải lúc trước còn đang oán giận sao, làm sao mà Kiều Việt vừa trở lại mẹ già đã thay đổi rồi?

Mẹ ruột là cánh tay phải của mình, mà nói trở mặt liền trở mặt.

Chờ đến khi cô lên lầu, Tô Thần đang trốn bên cạnh mới cười gian: "Mẹ, trong canh có ba ba, lại còn có hải sâm, không sợ chị con ngày mai không xuống nổi giường à?"

Thẩm Tố Mai lấy cây hành lá ném cô: "Đi qua bên kia!"

Vì không biết nên cô gái Tô hạ về đến phòng ngủ, phát hiện người đàn ông cao lớn kia đang đưa lưng về phía mình xem ảnh cưới của hai người treo trên tường, chính xác thì chỉ có một mình Tô Hạ.

Trong ảnh cô mặc một bộ váy cưới màu trắng, đang mông lung nghiên đầu trong ánh ánh sáng bên cạnh cửa sổ, đô cong của mũi tạo với cằm thành một khối, là vẻ dịu dàng tĩnh lặng cùng năm tháng.

Tô hạ ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Kiều Việt, đồ của anh này."

Anh nghe tiếng gật đầu: "Cảm ơn."

"Chờ một chút còn có khăn mặt của anh, bàn chải đánh răng với ly nữa đây." Tô Hạ mở cửa phòng tắm, trên kệ rửa mặt sạch sẽ có đặt hai cái ly nhạt màu, cô lấy từ trong ngăn kéo ra khăn mặt và bàn chải đánh răng, lúc nói chuyện hai má liền ửng đỏ: "Đã chuẩn bị sẵn rồi, chờ anh trở về cho anh dùng."

Kiều Việt dừng một chút, nhận lấy: "Cám ơn."

Vẫn trả lời rất lịch sự, Tô Hạ không biết là cảm giác gì, hạ ánh mắt: "Em không quấy rầy anh nữa."

Kính thủy tinh dày mờ hơi nước, chỉ nhìn thấy thân ảnh mờ mờ, nhưng tiếng nước chảy ào ào rất rõ ràng.

Kiều Việt đã trở lại, còn đang tắm trong phòng của mình...Tô Hạ cảm giác đây giống như là mơ.

Cô nhào lên trên giường lăn vài vòng, ngồi xếp bằng xem móng chân sơn màu san hô coral mới của mình, bỗng nhiên lại thấy hốt hoảng, lúc hốt hoảng đều muốn làm một cái gì đó, vì thế nhịn không được đi mở cái hộp giữ ấm kia, một luồng hương nồng đậm từ từ lan vào không khí.

Cô tò mò cúi xuống uống thử một ngụm, ngon thật. Giống như có vị hải sản, nhưng không phải toàn bộ, nhưng mà rất ngon. Cô gái nhỏ mắt sáng lên, chẹp miệng, nhịn không được lại thổi thổi mấy hơi uống thêm ngụm nữa.

Lúc Kiều Việt đi ra vừa vặn dùng khăn, bóng dáng Tô Hạ ăn vụng giống như con cầy thảo nguyên, từ sau lưng có thể nhìn thấy hai má trắng nõn, phồng hai bên một ít, cuối cùng ục một tiếng nuốt xuống.

Anh ho một cái nói: "Đồ anh phơi trong phòng tắm luôn hả?"

Tô Hạ hoảng sợ, vội vã quên mất lau canh vẫn còn dính trên khóe miệng, lúc quay đầu lại canh trong miệng cũng suýt rơi ra ngoài, vô cùng mất mặt.

"Cứ treo ở đó đi." Tô Hạ giúp Kiều Việt treo đồ lên, tầm mắt đúng lúc đảo qua cổ áo đang mở của đối phương, sau khi tắm xong...cực kỳ mê người.

Làn da màu lúa mạch vẫn còn đọng hơi nước, tóc vẫn còn nhỏ giọt, rơi thẳng xuống, xương quai xanh khêu gợi, l*иg ngực to lớn rắn chắc...

Đối phương lại ở ngay trước tầm mắt của cô sửa sang lại vạt áo, áo ngủ khép lại. Tiếc thật, Tô Hạ chép miệng.

"Nhìn đủ chưa?"

"Chưa...A, đủ rồi đủ rồi!" Tô Hạ lúc này mới hoàn hồn, thiếu chút nữa lỡ miệng.

Vì để che giấu sự xấu hổ của mình, cô vội vàng dâng vật quý là hộp canh đã bị ăn vụng bằng hai tay, hộp canh khó khăn lắm mới lướt qua ngực Kiều Việt, nếu không phải anh phản ứng nhanh, thiếu chút nữa canh đổ hết lên người anh rồi.

Người suýt gây họa còn ngây ngô mở to hai mắt nhìn anh: "Mùi vị ngon lắm, em vừa giúp anh thử rồi."

Kiều Việt nhìn vào đôi mắt mèo trong veo và cái lúm đồng tiền kia: "...Anh trước khi đi ngủ không có thói quen ăn uống gì."

"Anh không ăn?"

Mấy chữ thật tột quá không dám nói ra miệng, Tô Hạ hớn hở lấy lại canh: "Em cũng biết anh mệt mỏi cả ngày rồi, giờ ăn thêm không tốt, anh ngủ trước đi, canh không uống thì phí, để em giải quyết giúp anh vậy."

Không ăn thì phí, dù sao tối nay ăn lẩu cũng chưa no, sau khi Kiều Việt trở về thì cơ căn bản chỉ có ngồi cắn đũa.

Tô Hạ ăn say sưa, không qua bao lâu thì cả một hộp canh cùng với cái đều ăn xong hết rồi. Bụng sau khi ăn no giờ tròn như quả bóng, cô ăn xong mới phát hiện Kiều Việt đang nhìn mình, ngượng ngùng chép miệng: "Thiệt ngon lắm đó."

Ánh mắt Kiều Việt đảo qua cánh tay mảnh khảnh cùng đùi của cô, dừng lại trên cái bụng hơi hơi nhô ra, cười khẽ: "Ăn tốt thật."

Thời điểm kết hôn có quay về nhà một lần, cũng đã trải qua cảm giác có một người nữa ngủ bên cạnh mình. Kiều Việt thật sự có chút mệt mỏi, Tô Hạ cũng không nói gì thêm, đưa cho anh một cái chăn coi như chịu được một đêm.

Kiều Việt nhìn cái giường tràn đầy hơi thở của cô gái, cô cảm thấy nội tâm anh đang kháng cự. Cô gái nhỏ nhẫn nại cười một cái muốn đi mở thảm điện, sau mới nhớ ra người đàn ông này không có thói quen mở máy điều hòa và máy sưởi các thể loại, vì thế không đành lòng rút ổ cắm.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."
« Chương TrướcChương Tiếp »