Chương 13: Mời anh thổi một cái

Hứa An Nhiên lúc nổi điên ra tay không hề giống phụ nữ, Kiều Việt nhanh tay nắm lấy tay cô ta: "Tần Mộ."

Người đàn ông im lặng rốt cục cũng đứng lên, tiến đến ôm lấy thắt lưng Hứa An Nhiên. Nhưng người đàn bà này lại như cá thiếu nước, không ngừng giãy dụa, cô ta không tóm được Tô Hạ thì liền xuống tay với Kiều Việt.

Vừa đá vừa cắn.

Tô Hạ thấy thịt anh đau cũng đau lòng, nhịn không được đưa tay ra kéo anh.

Nhưng vừa mới tới gần, cả người Hứa An Nhiên giống như ra đa, ngón tay đã bắt lấy cô.

"A!" Tóc Tô Hạ bị tóm lấy, Hứa An Nhiên một bên vừa đánh vừa kêu: "Hồ ly tinh, dám rù quến đàn ông của tôi, dám mồi chài đàn ông của tôi."

Kiều Việt đưa tay lên, cô ta liền cắn một cái, đồng thời cũng buông tay đang nắm tóc Tô Hạ ra.

Nhưng mà vết cắn kia cũng thật sâu.

Tần Một cùng với Hà Quân Tường vừa chạy tới phải dùng sức lắm mới có thể áp chế được Hứa An Nhiên, mọi người tản ra một khoảng, Kiều Việt mới có thể xoay người lại.

Anh cũng không xem xem tay mình thế nào, quay đầu hỏi Tô Hạ: "Có sao không?"

Tô hạ tóc tai bù xù, tóc đuôi ngựa lúc nãy đã bị rối tung.

Cô nhấp nháy mắt, cảm thấy có chút không thoải mái, vừa định sờ xem thử, tay đã bị người khác cầm lấy.

"Đừng nhúc nhích."

Cô không dám động đậy, lại nhịn không được nheo nheo mắt: "Em cảm thấy khóe mắt hơi ngứa."

Một vết trầy hồng hồng kéo dài từ khóe mắt đến chỗ huyệt thái dương, cũng có chỗ rách da, cũng may mấy chỗ còn lại chỉ hơi sưng.

Móng tay Hứa An Nhiên cào xẹt qua khóe mắt cô, cách mắt có một tí nữa thôi, Kiều Việt nghĩ lại mà cảm thấy có chút kinh hãi.

"Không sao, trầy da một chút, về nhà lấy oxy già sát trùng."

Chỉ là trầy da thôi, Tô Hạ cũng không để trong lòng, nhưng ngẩng lên lại thấy vết thẫm màu trên ngực Kiều Việt.

Chai rượu kia nứt ra chỗ ngực anh, rượu chảy ra ngoài một tí.

Cô nhịn không được a một tiếng, đưa tay ra ấn, anh hơi ngửa ra sau một chút: "Không sao."

Cãi nhau một trận ầm ĩ như vậy, không ai còn tâm trạng chơi bời nữa.

Mọi người lục tục cáo từ, cuối cùng chỉ còn lại sáu người bọn họ.

Hà Quân Tường dừng một chút, cuối cùng nhỏ giọng hỏi Tần Mộ: "Tứ ca, có cần đi bệnh viện không?"

Tần Một vừa nghe thế liền phát hỏa, ánh mắt đỏ bừng: "Đi bệnh viện cái gì? Nhiên Nhiên không có bệnh gì đi bệnh viện làm gì?"

Bị hét một trận, Hà Quân Tường cũng không dám nói thêm gì nữa, ánh mắt xấu hổ đảo qua phía Phương Vũ Hoành.

Đối phương lại xoay mặt đi, rõ ràng không muốn nhìn anh ta, cuối cùng lôi áo khoác của mình từ trong đống hỗn độn ra, mất hứng nói: "Đi thôi."

Anh ta đi phía trước, Kiều Việt quét mắt phía sau, cuối cùng đưa Tô Hạ rời đi.

"A Vũ, A Việt."

Giọng nói do dự sau lưng vang lên, hai người bị gọi tên cũng dừng cước bộ lại, nhưng cũng không quay đầu.

Hà Quân Tường vừa cười vừa cảm thấy chua xót: "Về sau...có còn cơ hội uống rượu chung không?"

"Hà tổng hiện tại bận rộn như vậy, tôi chỉ sợ sau này không có cơ hội nữa." Phương Vũ Hoành cười lạnh, tuyệt tình trả lời.

Lạnh lẽo sau tấm kinh kia là một cảm giác khó xử, Hà Quân Tường vội đi tới: "Cần gì phải như vậy, chuyện tối nay không ai biết trước được, hai năm nay rõ ràng tinh thần Hứa An Nhiên đã có chuyển biến tốt, bọn mình đều nghĩ..."

"Cậu cho đó là vì Hứa An Nhiên?" Phương Vũ Hoành nở nụ cười: "A Tường, cậu là người thông minh, nhưng cẩn thận bị chính sự thông minh của mình hại."

"Có ý gì?"

"Có ý gì? A Việt, cậu nói cho cậu ta nghe."

"...Tần Mộ, cậu phải đề phòng."

Hà Quân Tường hé miệng, vẻ mặt xin lỗi lúc đầu dần lạnh như băng: "Đề phòng? Lúc mình ở Thâm Quyến khốn đốn không bằng heo chó, hai người ngay cả một chút tin tức cũng không có. Chính Tần Mộ, chính Tần Mộ cho mình cơ hội, giúp mình phát triển sự nghiệp tới ngày hôm nay, giúp mình đi lên vị trí này từ dưới đáy xã hội."

"Anh ta giúp cậu phát triển sự nghiệp tới bây giờ, cậu giúp anh ta làm gì?" Phương Vũ Hoành nhịn không được xoay đầu: "Tường Tử, Tần Mộ hao tâm tổn trí vây chúng ta vào vòng luẩn quẩn, là vì cái gì? Chúng ta xem anh ta như anh em, nhưng sau khi biết được anh ta làm cái gì, chúng ta có lần nào không khuyên nhủ? Có lần nào anh ta nghe không?"

"Làm sao, là Phương Thị thì có quyền đường đường chính chính cho tới bây giờ? Đừng nghĩ mình thanh cao, hồi trước các người còn không phải là..."

Phương Vũ Hoành nghe tới đây thì tức giận: "ĐM cậu nói thêm một câu nữa xem?"

"Tường Tử," Kiều Việt đưa tay ngăn Phương Vũ Hoành đang kích động, đôi mắt thâm trầm:"Bây giờ rời đi vẫn còn kịp, nếu cậu đồng ý, bọn mình có thể giúp cậu."

Anh nói vài câu, làm cho Hà Quân Tường đang muốn động tay động chân với Phương Vũ Hoành trở nên trầm mặc.

Cách vài giây, anh ta lại như vừa quyết định, thở dài: "Quên đi, A Việt, mình biết, những gì mọi người nói mình đều biết."

"Nhưng giờ mình đã lún quá sâu rồi, không rút ra được. Hơn nữa, nếu mình đi rồi tứ ca ở đó cũng không chống đỡ được, Hà Quân Tường mình dù muốn tư lợi, nhưng cũng là đàn ông chân chính, lúc trước anh ta giúp mình lúc mình khó khăn nhất, tình nghĩa này mình sẽ không quên."

Ngụ ý đã rõ ràng.

Kiều Việt không nói nữa.

Trên đường trở về, Phương Vũ Hoành rất bực bội, Tô Hạ vừa mới ngồi vào trong xe Kiều Việt, chợt nghe thấy tiếng động cơ được tân trang nổ vang.

Chiếc Aston Martin màu trắng hệt như sao băng phóng vọt đi, cô có chút lo lắng nhìn về phía đèn xe đang dần mất hút: "Ban đêm tăng tốc không tốt đâu."

Kiều Việt thì rất bình tĩnh, vừa rồi bụng rỗng kêu ầm, vừa gọi điện thoại kêu tài xế lái thay. Đối phương tới rất nhanh, anh nói địa chỉ xong thì an vị ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần.

Có lẽ nhận ra sự quan tâm của Tô Hạ, thấp giọng nói: "Yên tâm, ở ngã tư có cảnh sát kiểm tra nồng độ rượu."

Quả nhiên, chờ lúc xe từ từ chạy đến ngã tư, chiếc xe nổi tiếng Aston Martin kia đã bị chặn, dừng ở ven đường.

Phương Vũ Hoành thái độ rất cứng rắn: "Tôi không có uống rượu."

Cảnh sát chặn anh ta lại dáng người rất thẳng, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, lịch sự lấy dụng cụ đo nồng độ cồn ra: "Mời anh thổi một chút."

Phương Vũ Hoành cảm thấy rất phiền phức: "Tôi không thổi."

Bỗng nhiên nữ cảnh sát giơ tay đặt lên miệng anh ta, cuối cùng đưa găng tay lên mũi ngửi.

Lông mày thanh tú nhíu một cái: "Dom. Romane. Conti, nếu không phải ngoại lệ thì là loại được sản xuất năm 1997, còn có Chateau Margaux 1995, lại còn nói không uống rượu?"

Phương Vũ Hoành im thin thít.

Xe Kiều Việt cũng bị cảnh sát cho dừng lại, mở ra bên trong toàn mùi rượu.

Tài xế lái thay cũng rất phối hợp thổi kiểm tra, được cho đi.

Lúc đi ngang qua Tô Hạ nhịn không được mở cửa sổ, nghe tiếng Phương Vũ Hoành bay tới, đều là lời trêu tức, xen lẫn vài lời hứa suông: "Ồ, thật lợi hại, còn biết hôm nay tôi uống cái gì..."

Tô Hạ bất đắc dĩ lắc đầu: "Bị bắt kiểm tra nồng độ cồn rồi, làm sao bây giờ?"

Kiều Việt ấn ấn mi tâm: "Dạy cho cậu ta một bài học, cái con người này cứ thích tăng tốc, sau khi uống rượu cũng vậy, phạt cho vài lần để tỉnh ra."

Đã lâu rồi không uống rượu, cảm giác say này có chút đau đầu, anh day day huyệt thái dương để giảm bớt.

Tô Hạ nhìn mà đau lòng.

Bên này, Tiết Giai Giai nhân cơ hội đưa dụng cụ đo đến bên miệng Phương Vũ Hoành, anh ta tức giận vì bị bắt thổi, giật mạnh ném xuống đất: "ĐM, ghê gớm thật. Cảnh sát quang minh chính đại sao lại giở trò này?"

Rất nhanh đã có kết quả độ cồn, cô cảnh sát cười lấy lệ, lộ ra tám cái răng: "Ngại quá, anh đã uống rượu lại còn lái xe. Theo luật phải nộp phạt 1500 tệ, hơn nữa giam bằng 6 tháng."

Tiểu Phương tổng trợn tròn mắt: "Cô có biết tôi là ai không?"

Tiết Giai Giai giơ bằng lái trong tay lên: "Tiểu Phương tổng, anh uống rượu lái xe không phải mới ngày một ngày hai, nếu là người khác có thể rộng rãi bỏ qua, nhưng tôi thì không. Trước pháp luật ai cũng như nhau, mời anh dịch ra khỏi ghế tài xế, xe tôi sẽ cho người lái về cho anh, nhưng mà bằng lái này, tạm giam."

Đúng là mỹ nhân xinh đẹp lòng dạ độc ác.

Phương Vũ Hoành cảm thán vài tiếng, đối phương đang cúi đầu vào điện thoại, ngón tay thon dài thao tác rất nhanh, khi làm việc trông rất oai.

Anh ta bỗng nhiên không làm loạn nữa.

Tay chống lên cửa sổ, nhếch miệng hỏi: "Người đẹp, muốn tôi cho số điện thoại không?"

Bất ngờ nghe tiếng gõ cửa, Tiết Giai Giai phản ứng nhanh đưa tay ra kéo cửa xe ra, Tiểu Phương tổng một giây trước còn muốn đùa giỡn xém chút nữa ngã từ xe ra ngoài, bao nhiêu hình tượng đều mất hết.

"Ối."

"Không có điện thoại, nhưng mà làm ơn nhớ kỹ số hiệu của tôi, nếu có gì không hài lòng thì có thể đi khiếu nại, nhưng nếu hài lòng thì đến trụ sở khen tôi một chút, cảm ơn." Tiết Giai Giai đưa mảnh giấy cho Phương Vũ Hoành, tiếp tục nói máy móc: "Lái xe khi uống rượu không tốt cho ai cả, cuối tuần nhớ đến sở cảnh sát học một buổi giáo dục an toàn giao thông."

Anh ta cúi đầu, sở thích đua xe tán gái khó bỏ, cười mị hoặc: "Không thương lượng được à?"

Tiết Giai Giai xoay đầu, ý bảo viên cảnh sát bên cạnh mở cửa xe ra.

Thật đúng là không thể thương lượng.

Ngón tay Phương Vũ Hoành chậm rãi gõ đều lên cửa xe, ánh mắt vẫn nhìn theo dáng người thẳng tắp của cô cảnh sát, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà khí.

Tô Hạ về đến nhà, mẹ Trần và mẹ Kiều đều đã ngủ rồi. Cô khẽ khàng đi về phòng ngủ, chuẩn bị nấu nước pha ly mật ong cho Kiều Việt, lại phát hiện anh vẫn chưa vào.

Qua một lúc, anh mới xuất hiện ở cửa, trong tay mang theo hòm thuốc.

Là bác sĩ, Kiều Việt có thói quen trang bị những loại thuốc căn bản ở nhà, thuốc trong ngoài đều có. Tô Hạ trước đây không có thói quen này, trước khi biết anh, mỗi lần dạ dày không thoải mái hoặc hơi cảm cúm, hay thậm chí lúc nấu ăn bị đứt tay, đều nhịn một chút chạy ra ngoài mua thuốc.

Bây giờ trong nhà hòm thuốc cái gì cũng có, quả thật có thể bớt bao nhiêu phiền toái, người cũng đỡ bị giày vò.

Con rể nhà người ta đến nhà đều tay xách nách mang sơn hào hải vị đắt tiền đến, chỉ có mình Kiều Việt anh là mang theo hòm thuốc. Khi anh đem tới bàn trà, vẻ mặt ba mẹ già nhà mình nhịn không tiện nói gì...

"Xì." Cô nhịn không được cười ra tiếng.

Kiều Việt đang lau khóe mắt cho cô dừng động tác lại, mở miệng hỏi: "Đau à?"

Đau làm sao cười được.

Tô Hạ mím môi, lúc này mới phát hiện ra mình đang ngồi bên giường, còn anh đang đứng trước mặt, ngược sáng. Thân thể cao lớn cúi xuống, hoàn toàn chặn hết ánh sáng điều duy nhất có thể cảm nhận được, chính là hơi thở khiến người ta an tâm trên người anh.

Hơi thở ấm áp phả trên trán làm cảm giác của cô hỗn loạn, không tự chủ được mặt của cô cũng đỏ lên.

Thật ra Tô Hạ không yếu đuối thế, chưa bao giờ bị người khác làm bị thương mà có vết thương phải sát trùng cả, mỗi lần như vậy đều rửa qua nước một lần là được rồi.

Chỉ có điều nhìn thấy Kiều Việt như vậy, từng tế báo trong cơ thể cũng cảm thấy căng thẳng.

Haiz, lần sau...

Hừ hừ, lần sau cái gì nữa.

Kiều Việt đứng thẳng lại, không gian sáng hơn đôi chút: "Tốt rồi."

Tô Hạ muốn sờ thử, nhưng gặp phải ánh mắt của anh liền tỉnh ngộ không dám động nữa.

"Cái đó, đúng rồi, anh muốn xem qua vết thương trên người ...xem chỗ bị Hứa An Nhiên đập vào có bị sao không?"

Nói tới đây, Kiều Việt lấy tay ấn, bên bả vai hoạt động một chút, khẽ nhíu mày.

Tô Hạ liền cảm thấy khẩn trương: "Bị làm sao? Không thoải mái?"

Anh hơi nới cổ áo ra, phía dưới xương quai xanh khêu gợi là làn da rắn chắc.

Ánh mắt vừa đảo qua, tim liền đập nhanh hơn, nội tâm của cô gái Tô Hạ háo sắc bắt đầu gào thét điên cuồng.

*Chồng chị mà, chị cứ ăn tự nhiên :3*

Nhưng nhìn lại một lần nữa, một vết hằn rõ ràng xuất hiện trước mắt. Vết đỏ hồng rất rõ ràng, còn hơi sưng một chút.

Háo sắc trong nháy mắt chuyển thành đau lòng.

Tô Hạ tiến lại gần, nhịn không được đưa tay ra. Đầu ngón tay vừa chạm đến da thịt anh, giống như bị bỏng.

Cảm giác ấm áp, thậm chí sau khi uống rượu sau, tim mơ hồ cũng đập nhanh hơn.

Gần ngay trước mắt cô, bắp thịt trên ngực Kiều Việt căng ra, dưới lớp áo mỏng lại lộ ra đường cong, trông càng thêm gợi cảm.