- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ
- Chương 9: Đừng đi tìm tôi
Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ
Chương 9: Đừng đi tìm tôi
Edit + beta: Vinhatmin
Hành trình ban đầu của Lý Văn Đào là du thuyền khởi hành từ bến tàu đi xuống vùng biển, dạo một vòng quanh vịnh, thời gian vừa vặn một ngày.
Nhưng Triệu Cảnh Hàn nhất thời thay đổi, kiên trì nửa đường quay lại, vì thế mới đi được một nửa, du thuyền vừa chạm đến cửa biển liền quay đầu trở về đường cũ, khiến cho mọi người không khỏi có chút mất hứng.
Kiều Nhan một phần cảm thấy may mắn, cô sắp có thể trở về nhà thu dọn đồ đạc, phần còn lại có chút tiếc nuối, không thể nhân dịp lần này thưởng thức một chút cảnh biển rực rỡ nơi đây.
Đường về du thuyền đẩy nhanh tốc độ, vì vậy thời gian quay lại cũng không nhiều, du thuyền rất nhanh chở đoàn người quay lại gần bờ.
Sau khi lên bờ, mấy chiếc xe bọn người Lý Văn Đào liên hệ trước đã chờ sẵn ở bến tàu.
Vốn là theo lý thuyết Kiều Nhan nên ngồi xe của Triệu Cảnh Hàn trở về, nhưng đối phương giống như lúc ở trên du thuyền có gắn hỏa tiễn trên mông, chui vào xe hớt hải lo lắng không yên đạp xe mà đi.
Bộ dáng vô cùng vội vàng đi tìm ai đó, nghe qua chuyện Kiều Nhan kể trong toilet mọi người nhất thời hiểu rõ.
Triệu Cảnh Hàn chuyên tâm nhớ đến bảo bối trong lòng, tiêu sái rời đi, chỉ là đã bỏ quên một người ở phía sau, ngay cả một câu quan tâm cũng không có, Kiều Nhan liền có chút bi đát.
May mà cô không thèm để ý, len lén dự tính thực hiện kế hoạch của mình. Cô đứng đợi một hồi dự định sau đó bắt xe tìm đến ngân hàng đổi chi phiếu thành tiền mặt, để tránh đêm dài lắm mộng.
Tiền nằm trong tay mình mới an lòng nha.
"Kiều Tiểu Nhan, cô lên xe của tôi đi, tiện đường tôi đưa cô trở về, loại người như Triệu Cảnh Hàn cô không cần để ý." Vương Tĩnh hất cằm nhìn Kiều Nhan phân phó, một bộ dáng đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ngoài ý muốn lại không khiến người khác phiền chán.
Từ lúc Kiều Nhan nói với cô Triệu Cảnh Hàn bắt cá hai tay, ấn tượng về Triệu Cảnh Hàn trong mắt Vương đại tiểu thư triệt để biến thành tra nam khốn nạn, cái gì kính ngưỡng sùng bái linh tinh hoàn toàn biến mất.
Hiện tại đối với cô, anh ta cũng chỉ như mấy tên đàn ông khác mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ hơn họ về gia thế tốt, năng lực cường đại thêm chút bộ dạng đẹp trai.
Lần này hào quang mê người cũng không còn, từ điểm được mọi người sùng bái đến nay so với đám thiếu gia kia chả khác là bao.
Không những đánh mất bản thân vì dục vọng ham muốn, còn có gu chọn phụ nữ tệ muốn chết.
Vương Tĩnh Đại tiểu thư tỏ vẻ, cô bây giờ nhìn Lý Văn Đào so với cái tên háo sắc Triệu Cảnh Hàn còn muốn thuận mắt hơn.
Lý Văn Đào không biết bởi vì luôn luôn giữ mình trong sạch, mà được đặt lên bàn cân so sánh với hình tượng đối lập Triệu Cảnh Hàn, bởi vậy còn được Vương gia Đại tiểu thư coi trọng.
Nếu anh ta biết được việc này, thể nào đi ngủ cũng cười vui vẻ đến tỉnh lại.
Kiều Nhan cảm ơn qua Vương Tĩnh, ngồi trên của Lamborghini cọ tới cọ lui, xem như trải nghiệm cảm giác ngồi xe hạng sang là như nào.
"Xem bộ dạng của cô đi, Triệu Cảnh Hàn không đưa cho cô chiếc xe nào sao?" Vương Tĩnh liếc mắt hỏi.
Động tác thưởng thức đánh giá của Kiều Nhan dừng lại, nhớ lại một chút ký ức của nguyên chủ, trên phương diện này phát hiện thật sự không có, vậy thì trách không được cô tiếp tục bôi đen đây.
"Chưa từng có, anh ta bình thường đều là mua quần áo túi xách giày dép này nọ, thỉnh thoảng có tặng một ít trang sức, còn cái khác thì không có." Tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng không có đưa đâu.
Bởi vì là bạn gái, không phải mối quan hệ bao dưỡng, tặng quà có thể nhận, nhưng đưa tiền thì không thể lấy. Nguyên chủ vẫn kiên trì nguyên tắc này, cảm thấy dùng tiền của bạn trai đi giúp người nhà đã muốn cô cúi đầu rồi, cũng không thể chấp nhận việc nhận tiền của đối phương, đủ tiêu là được rồi.
Về sau, Triệu Cảnh Hàn cơ bản cũng không cho nguyên chủ tiền, tiêu dùng bình thường vẫn ghi vào tài khoản của anh ta, cuối tháng sẽ có người tổng kết.
Dù sao cơm ăn áo mặc đều có Triệu Cảnh Hàn phụ trách, tiêu dùng bình thường của nguyên chủ thật sự rất ít.
Cho nên, lúc ở trên du thuyền chơi bài, nếu không phải là Kiều Nhan biểu hiện khiến Triệu tổng hài lòng, cô thật sự không thể lấy được tờ 600 vạn kia đâu.
"Thật keo kiệt." Vương Tĩnh khinh thường hừ nói.
Kiều Nhan lắc đầu, tỏ vẻ cô ấy thật sự đã hiểu lầm Triệu Cảnh Hàn rồi, anh ta tuyệt đối là mẫu bạn trai rộng lượng hào phóng, không thì cũng không động một chút là đưa châu báu trang sức đắt tiền cho cô.
Chẳng qua, nhiều lần nói muốn tặng cho cô như vậy, không biết có thực sự đưa cho cô hay không. Chờ đến lúc cô rời đi không biết vòng cổ kim cương cùng vòng ngọc phỉ thúy anh ta hứa tặng cho cô có còn hay không thôi.
Một đường vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Lamborghini rất nhanh trước dừng trước địa chỉ Kiều Nhan báo ra, chính là phòng thuê của nguyên chủ.
Đúng vậy, nguyên chủ vẫn ở phòng cho thuê, chẳng qua cô không cần phải trả tiền thuê nhà.
Lúc trước Triệu Cảnh Hàn mua căn phòng ấy làm lễ vật tặng cô, chẳng qua nguyên chủ kiên trì nguyên tắc chuẩn mực, không chịu nhận món quà lớn như vậy, cho nên vẫn thuê cho đến bây giờ.
Nói cách khác, chờ đến lúc Kiều Nhan chạy trốn còn có thể đem phòng ở bán đi đổi thành tiền nha.
Tạm biệt Vương đại tiểu thư, Kiều Nhan tìm chìa khóa trong túi xách, dựa theo ký ức tìm đến căn phòng của nguyên chủ, trực tiếp đi vào.
Phòng ở theo mô hình khu chung cư, một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp và một phòng vệ sinh, nhà cửa sạch sẽ chỉnh tề, bố trí nội thất cũng rất ấm áp, có thể nhìn ra nguyên chủ đặt rất nhiều tâm tư trang trí nơi này.
Bởi vì bạn trai Triệu Cảnh Hàn vẫn chưa từng chạm qua cô ấy, cho nên hai người căn bản không có ở chung, vị đại thiếu gia kia cũng sẽ không ở tại nơi này. Đối với anh ta đây cũng chỉ là một nơi chật chội, bởi vậy gian phòng chỉ có dấu vết sinh hoạt của nguyên chủ.
Hiện tại ngược lại quả thực tiện nghi cho Kiều Nhan, giảm cho cô không ít chuyện.
Ở trong phòng đi dạo một vòng, Kiều Nhan mở tủ lạnh nhìn xuống, bên trong còn có một chút đồ ăn, cô trước mắt làm cho mình một chén mì trứng tạm lót dạ, rồi leo lên giường ngủ một giấc.
Từ đêm đó xuyên qua đến bây giờ, thần kinh của cô căng thẳng quá độ để ứng phó mấy rắc rối phát sinh, kỳ thật đã sớm cảm thấy mệt mỏi không chịu được.
Hiện tại ở đây không có ai, càng không có mấy nhân vật lớn cần đối phó, Kiều Nhan rốt cuộc cũng có thể thả lỏng tâm tư đi ngủ một giấc thật đã.
Trong lúc say giấc nồng, di động trên đầu giường của nguyên chủ vang lên, Kiều Nhan ngủ mơ mơ màng màng bắt máy, nghe được bên trong truyền đến tiếng tranh chấp của một đôi nam nữ.
"Cảnh Hàn, anh gạt em, anh còn giữ số di động của Kiều Nhan, danh bạ vẫn lưu là bạn gái, anh dám gạt em, ô ô ô. . ."
"Anh không có, đó là anh quên xóa đi, anh đã nói cho em biết anh chưa từng chạm qua cô ta, em còn muốn như thế nào nữa, có phải cần anh móc tim ra đưa cho em mới hài lòng"
"Anh từng nói muốn nhanh chóng cùng cô ta cắt đứt. Trước đó còn không phải mang cô ta tham gia yến hội trên du thuyền sao? Anh chính là cái đồ siêu lừa đảo!"
"Đó là đi làm chính sự, bảo bối, em nghe anh giải thích một chút!"
"Em không nghe, em không nghe, em không nghe..."
Lời của edit: edit câu này làm tớ nhớ đến câu trong bài hát của Amee "Em không hiểu em không hiểu" =))))
...
Cái quỷ gì thế? Làm loạn xong chưa vậy, cãi nhau rùm beng cũng không biết xấu hổ mà đi quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.
Âm thanh tranh chấp ầm ĩ truyền đến khiến lỗ tai Kiều Nhan phát đau, hơn nữa còn bị quấy rầy nên tính khí sau khi ngủ dậy của cô cũng không tốt, nửa tỉnh nửa mê mắng chửi một tiếng bệnh thần kinh liền cầm điện thoại ném ra xa, ngửa đầu tiếp tục ngủ.
Đợi đến lúc Kiều Nhan tỉnh lại lần nữa, sức sống tràn đầy thì đã sang đến ngày hôm sau, trên di động hiển thị vài cuộc gọi nhỡ.
Kiều Nhan nhìn thấy hiện thị người gọi nhỡ tên Anh yêu, suy đoán đa phần chính là tên bênh thần kinh Triệu Cảnh Hàn, nghĩ đến cuộc điện thoại kia, cô thật muốn kéo anh ta vào danh sách đen.
Chỉ là đối phương còn đang hứa hẹn tặng cho cô vòng cổ kim cương với vòng ngọc phỉ thúy, cô còn chưa lấy đâu.
Bảo bối đưa đến trước mặt, không cần mới phí phạm, Kiều Nhan là không tính cự tuyệt những lễ vật này, coi như là vì phí đền bù tổn thất tình cảm của nguyên chủ, thuận tiện vì chính mình mưu kế chút phúc lợi một chút, nhất cử lưỡng tiện.
*nhất cử lưỡng tiện: một mũi tên trúng nhiều đích
Bởi vậy, cô tạm thời nhịn xuống, không đem tên đầu heo này kéo vào danh sách đen, mà là đem "Anh yêu " đổi thành đầu heo ngu xuẩn.
Vừa đổi xong, Kiều Nhan thoải mái cười, đang chuẩn bị đi rửa mặt một phen, điện thoại lúc này có cuộc gọi đến.
Màn hình nhấp nháy người gọi "đầu heo ngu xuẩn".
" Alo, Triệu Cảnh Hàn, có chuyện gì sao?" Kiều Nhan khóe miệng nhếch lên, nhận điện thoại liền hỏi thẳng tình huống.
Ngày hôm qua không nói một tiếng bỏ đi, buổi tối còn gọi điện thoại nháo nhào một trận, lúc này gọi đến, trăm phần trăm là không có chuyện gì tốt.
Triệu Cảnh Hàn bên kia dừng một chút, bắt đầu phân phó.
"Nhã Nhã đối với chuyện ngày hôm qua có chút hiểu lầm, trong khoảng thời gian này chúng ta tốt nhất đừng gặp mặt, chờ cô ấy cảm xúc ổn định lại nói, em ngoan ngoãn chờ ở trong nhà đi."
Nghe qua cô đã hiểu rõ, tổng thể ý tứ rất đơn giản.
Chính là ngày hôm qua du thuyền quay đầu cập bờ trở về, Hứa Nhã Nhã nhận được tin tức cùng Triệu Cảnh Hàn nháo loạn cả lên, hiện tại đang phải dỗ dành bình dấm chua.
Vì thế, anh ta cùng cô trước tiên tránh mặt một chút, tạm thời đừng tìm anh ta, chờ Hứa Nhã Nhã hết giận lại nói.
Kiều Nhan nghe xong nở nụ cười châm chọc, tên đầu heo vô sỉ, càng cảm thấy chân tình của nguyên chủ với tên này càng không đáng giá.
Triệu Cảnh Hàn quá ảo tưởng, anh ta cho rằng hiện tại kim ốc tàng kiều nhưng vẫn muốn cô trên cương vị bạn gái trên danh nghĩa tạm thời vì lợi ích mà đi theo anh ta?
Tự kỷ là bệnh, phải trị!
Đáng tiếc Kiều Nhan không tính giúp anh ta trị bệnh thần kinh, cô không phải bác sĩ, nhường Hứa Nhã Nhã phụ trách tai họa này đi, cô không muốn chơi cùng bọn họ.
Kiều Nhan cười lạnh chờ Triệu Cảnh Hàn nói xong, trực tiếp đáp trả.
"Triệu Cảnh Hàn, chúng ta đã chia tay, chuyện của các người về sau không liên quan tới tôi, không cần tới quấy rầy tôi!" Giọng điệu quyết đoán lưu loát.
Kiều Nhan nói xong lời nói này, chỉ cảm thấy những khó chịu trong lòng do hai người kia gây ra đều thoải mái, cảm giác thật sảng khoái.
"Kiều Nhan, em đừng làm loạn nữa, tôi ở bên này đã muốn đủ mệt mỏi rồi" Triệu Cảnh Hàn thanh âm mang theo mỏi mệt cùng khàn khàn, như là cả đêm qua cả đêm không ngủ.
Nhưng mà, Kiều Nhan lại không có nửa điểm đau lòng.
Kính hỏi nam chủ đại ca, làm anh ta mệt mỏi như vậy là ai? Còn không phải là quả tim trên đầu của anh ta sao, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, đều là nghiệt do bản thân tạo ra, mệt mỏi cũng là tự anh ta gánh lấy, mắc mớ gì liên quan đến người ngoài như cô.
Cho nên, Kiều Nhan cực kỳ không cho anh ta mặt mũi dứt khoát nói lời chia tay.
"Anh thế nào đều không quan hệ với tôi, nếu cô ta để ý tôi đã từng là bạn gái của anh như vậy, tôi đây liền rời đi, không làm chướng mắt mấy người."
"Triệu Cảnh Hàn, anh làm ơn nhớ kỹ, chúng ta đã chia tay, xin đừng đi tìm tôi !"
Kiều Nhan nói xong dứt khoát tắt điện thoại, không cho Triệu Cảnh Hàn một điểm phản bác, thuận tiện đào cho Hứa Nhã Nhã một cái hố cho cô ta nhảy vào. Biết tên nam chủ khốn nạn bên kia đang không tốt, Kiều Nhan liền vui vẻ , tâm tình không tệ đi vào phòng tắm, sau đó thỏng thả làm cho mình bữa sáng tuyệt vời, nghênh đón một tương lai mới.
Tiếp theo chính là thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trốn chạy khỏi đây.
Kiều Nhan dứt khoát đưa tất cả đồ vật có trong nhà tập trung ra phòng khách, vật nào có giá trị để một bên, không quan trọng để một bên, bận rộn cả buổi sáng thời gian, cuối cùng đem tất cả đồ vật phân loại rõ ràng.
Giữa trưa nghỉ ngơi một chút, Kiều Nhan cảm giác hình như mình đã quên chuyện gì đó, cuối cùng thu dọn lại bộ quần áo hôm qua mới đại kinh thất sắc, nhớ tới hai tấm chi phiếu cô còn chưa đi đổi, còn đang nằm trong túi áo lót của cô nha!
Kiều Nhan nhanh chóng bắt lấy cái áo tìm qua, may mắn chính mình vội vàng sửa soạn đồ đạc, chưa kịp đem quần áo đi giặt, không thì 700 vạn của cô một đi không trở lại vẫn chỉ là ý trên mặt chữ.
Nếu quả thật thành ra như vậy, không cần Hứa Nhã Nhã cố ý gọi điện chọc tức cô, Kiều Nhan mình cũng có thể đem chính mình tức gần chết, ruột gan chuyển xanh mét.
Kiều Nhan cẩn thận lấy ra hai tấm chi phiếu, cất vào ví cẩn thận như bảo bối, lúc này nhịp tim mới dần dần bình phục.
Trời ạ, suýt nữa hù chết cô rồi.
Việc này không nên chậm trễ, Kiều Nhan dựa theo trí nhớ hôm qua, lúc này dùng bản đồ đi tới ngân hàng gần nhất, quần áo cũng không đổi chạy ngay ra ngoài.
Đợi đến lúc chị gái trong quầy giao dịch làm xong nghiệp vụ, 700 vạn chuyển đổi thành công, thuận lợi gửi vào mấy tấm thẻ ngân hàng của nguyên chủ, Kiều Nhan rốt cuộc lau mồ hôi, tâm tình mới thả lỏng một chút.
Thẳng đến lúc này, Kiều Nhan mới phát hiện, chính mình tóc tai bù xù trông không khác gì một người điên, quả thực đánh mất bộ dáng xinh đẹp vốn có.
Ây da, thật sự là tiền tài mê hoặc lòng người nha, ngay cả cô không có ngoại lệ đâu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ
- Chương 9: Đừng đi tìm tôi