Chương 81



Kiều Nhan sau khi nghe xong kế hoạch của Vương Tĩnh giật giật khóe miệng, tất cả kế hoạch cô ấy vạch ra chỉ mục đích kiếm thêm tiền tiêu vặt, vậy cô không chắc cô ấy có đổ hết tâm tư vào công việc hay không.

Hơn nữa, không phải cứ có tiền sẽ mở công ty được, còn phải có tài nguyên kèm theo mối quan hệ, hơn nữa còn phải có nhân tài theo mình, không phải là chuyện muốn làm là có thể làm ngay. Nếu dễ dàng như vậy, cô đã tự thân làm việc lớn từ lâu rồi.

Nhưng mà Vương Tĩnh cầm ra tất cả số tiền tích góp bao năm một lòng đầu tư, tất nhiên cũng có thể mời người chuyên nghiệp đi xử lý, bọn cô chỉ cần để ý một chút không xảy ra sai xót là được rồi.

Chuyện cũng đơn giản, có lẽ cô cũng nghĩ quá phức tạp rồi.

Kiều Nhan im lặng, tâm lý cũng có chút lung lay, đúng là đầu thai tốt quả thực là một năng lực.

Nếu đã có Vương Tĩnh làm chủ lực, vậy cô cũng chỉ tát nước theo mưa mà thôi. Cô sẽ dùng hết kinh nghiệm tích lũy của chính mình tham gia vào một chút.

Hai người, Vương Tĩnh dẫn đầu, bắt đầu từng chút một tiến tới.

Lý Văn Đào ve vãn biết được chuyện này, mặt dày đòi tham gia, bản thân anh ta cũng có không ít quan hệ, giúp đỡ không nhỏ.

Không lâu sau, Triệu Cảnh Hàn cũng nghe được, thân là chồng chưa cưới của Vương Tĩnh, anh cũng nên tham gia một chút, đáng tiếc Vương Tĩnh nói với anh, công tư phải rõ ràng, không cần anh nhọc lòng.

Thật ra, cô tìm đại lý do để từ chối, chủ yếu là vẫn nhìn lại vết xe đổ, không muốn cùng anh ta dính líu quá sâu, nếu không đến lúc xảy ra chuyện, nghĩ thôi đã thấy xui xẻo.

Mặt khác, phía sau Kiều Nhan luôn có ánh mắt như hổ của Triệu đại thần, bọn cô không dám cùng Triệu Cảnh Hàn dây dưa, nếu làm đại thần mất hứng, anh ta liền có thể tiêu diệt công ty mới thành lập của bọn cô trong nốt nhạc, nói không chừng còn ảnh hưởng đến gia đình cô. Không không người thông minh không ai làm thế.

Bên phía Triệu Cảnh Hàn sau khi bị từ chối cũng không nghĩ nhiều. Lượng công việc hiện tại của anh ta cũng đã rất lớn, không có nhiều thời gian để tâm. Ban đầu anh cũng chỉ muốn tham gia gia tăng chút tình cảm mà thôi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chả mấy chốc mà đã sắp tới sinh nhật của An Bảo Bảo.

Trước đây, Triệu Quân Khiêm từng nói sẽ cho Kiều Nhan một bất ngờ lớn, cho dù cô lăn lộn uy hϊếp trên giường nhưng một chút anh cũng không hé lời. Cô cân nhắc thật lâu, nghĩ xem thông thường những vị tổng tài bá đạo sẽ làm gì, càng suy nghĩ lại càng tò mò chờ mong.

Niềm vui dần dần hé lộ. Ban đầu Kiều Nhan chỉ đoán anh đón gia đình cô lên đây đón sinh nhật Bảo Bảo. Nhưng mọi người lại lén lút tập luyện gì đấy, mỗi lần cô đi qua đều gạt không cho cô xem.

Thật ra Kiều Nhan cũng đoán được một ít, hợp tác phối hợp với bọn họ, cùng người nào đó diễn một chút.

Hai tuần chuẩn bị trôi nhanh, Tối hôm trước sinh nhật, đoàn đội trang điểm đột nhiên kéo đến cửa, nửa đêm kéo cô từ trong ổ chăn ấm áp. Đợi đến sáng sớm, Kiều Nhan mở mắt ra đã thấy thấy cô gái xinh đẹp váy trắng trong gương không phải mình sao, phía sau còn tặng kèm một người đàn ông tuấn mỹ tây trang ngay ngắn.

"Triệu tổng, đây là bất ngờ của anh?" Kiều Nhan đưa tay chạm lên gương mặt trắng noãn trang điểm tinh xảo, thật không thể tin được đây lại là chính mình.

Triệu Quân Khiêm thong thả bước đến, tay dài duỗi ra ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô.

""Hửm, Triệu phu nhân, hôm nay chính là ngày tổ chức hôn lễ của chúng ta, em có vui hay không?"

Vui nha, ngày như thế này, làm sao cô lại không vui được chứ.

"Chỉ là, An An sau này không biết có trách anh hay không, rõ ràng là ngày sinh nhật của mình, cuối cùng lại biến thành kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ." Kiều Nhan suy nghĩ, không chừng sau này chỉ vì chuyện này mà cuộc sống hai cha con mâu thuẫn.

"Yên tâm, thằng bé nhất định không dám."

Triệu Quân Khiêm dịu dàng nắm tay cô đi xuống, phía dưới, mọi người nhà họ Kiều đã trang điểm xong xuôi chờ đợi, vẻ mặt tươi cười chào đón hai nhân vật chính.

An Bảo Bảo cũng không chịu thua kém, chạy lên phía trước không cần ai đỡ mình. Bé con mặc một bộ vest nhỏ, trên tay còn cầm theo bó hoa nhỏ xinh, bộ dáng vô cùng nghiêm chỉnh, còn giả vờ bắt chước bộ dáng nghiêm nghị của ba mình, nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Đến lúc ba mẹ xuất hiện, cậu bé còn chạy lên muốn mẹ ôm lại bị bà nội kéo lại.

Kiều Nhan ngượng ngùng nắm tay Triệu Quân Khiêm đi xuống, An Bảo Bảo cuối cùng cũng được lại gần mẹ, cùng em trai Kiều cùng nhau nâng váy cưới đi ra ngoài.

Bên trong sảnh bày trí đổi mới hoàn toàn, hoa tươi giăng đèn lung linh rực rỡ, chỉ trong một đêm mà tất cả thay đổi đến chóng mặt. Hẳn tất cả đây là công sức của anh. Vô số đoàn đội làm việc với hiệu suất cao chỉ mong mang đến bất ngờ này cho cô.

Khách khứa đến đông đủ, Kiều Nhan vừa đi ra một tràng vỗ tay lớn vang lên.

Triệu Quân Khiêm dắt tay cô tiến vào lễ đường, hai người tách ra một trước một sau, hẹn một lát nữa gặp lại trước đài tuyên thệ.

Hôn lễ này thật khiến người ta mong chờ.

Cha Kiều hôm nay diện mạo rực rỡ hẳn lên, tây trang tóc tai gọn gàng, tinh thần lại vô cùng vui vẻ, không còn bộ dạng khắc khổ như ngày trước. Hẳn là ông đã chuẩn bị cho ngày này đã lâu, cong khủy tay cười cười nhìn con gái.

"Đi thôi con, cha đưa con đi qua đoạn đường này." Cha già mừng rỡ cười hiền hòa.

Đôi mắt Kiều Nhan chớm lệ, đặt bàn tay lên khủy tay ông, cùng nhau bước lên thảm đỏ, bước qua hành lang dài đầy hoa, đi đến trước mặt người đàn ông của cô.

Triệu Quân Khiêm đứng hiên ngang nhìn cô gái xinh đẹp dần dần tiến lại phía mình, khuôn mặt ôn nhu mười phần nuông chiều, anh vươn tay chờ đợi cô, nghênh đón vợ yêu của mình.

Kiều Nhan nhìn lại đôi mắt thâm thúy, bên trong tình cảm dâng trào rực cháy, cô nhịn không được ngượng ngùng cúi đầu.

Toàn bộ con đường nói ngắn không ngắn, dài cũng không dài, cha Kiều vô cùng khẩn trương, cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ, giao con gái cho người con rể ông yên tâm vô cùng nhưng vẫn không khỏi càm ràm hai câu, dặn dò con rể về sau phải đối xử với con gái thật tốt, cuộc sống phải thật sự hạnh phúc.

Theo sau, lão phu nhân đại diện nhà trai cũng đứng lên phát biểu cảm nghĩ cùng chúc phúc, nói xong tất cả đều vỗ tay chúc mừng đôi vợ chồng mới cưới.

Mẹ Kiều cùng em trai Kiều ngồi phía dưới vừa xem vừa lau nước mắt, vui đến phát khóc.

An Bảo Bảo xách lẵng hoa nhỏ lon tay chạy quanh ba mẹ, còn không ngừng tung cánh hoa, bà nội Triệu phải kéo thằng bé lại để bắt đầu buổi lễ.

Người chủ trì bắt đầu tuyên thệ.

"Tôi đồng ý". Nói ra những lời này quả thực không khó, Kiều Nhan cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

"Chúc mừng hai vị đã kết thành vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn môi cô dâu." Hôn nhân đã được chứng giám, mọi người bên dưới thi nhau vỗ tay.

Hai má Kiều Nhan đỏ rực, trái lại Triệu Quân Khiêm lại vô cùng bình tĩnh, mắt phượng lạnh lùng toát ra một chút xấu xa, bàn tay lớn đưa ra giữ chặt lấy gáy cô cúi xuống.

"Ưʍ..." Kiều Nhan run lên một chút, khϊếp sợ.

Bình thường ở bên ngoài anh vô cùng nghiêm chỉnh, hiện tại đứng trước mặt mọi người, thế nhưng anh lại không chỉ hôn mà còn hôn bằng lưỡi.

Kiều Nhan sợ đến mức thân thể cứng đờ, ngay cả nhìn bên dưới cũng không dám, cô sợ bị người khác phát hiện. Cho dù cặp đôi mới cưới nhưng để mọi người nhìn thấy cũng không tránh khỏi ngại ngùng.

May mà lần này anh chỉ nhẹ nhàng lướt qua rồi thôi, cô thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại đám đông phía dưới lại vô cùng nuối tiếc.

Buổi lễ hoàn tất, tiếp theo chính là đến tiệc mục ném hoa, những cô gái hận không thể thi nhau ra trận, ngay cả phù rể phù dâu cũng phấn chấn chạy vào góp vui, càng sớm càng có vị trí thuận lợi.

Triệu Cảnh Hàn không làm phù rể, căn bản Triệu Quân Khiêm cũng sẽ không đồng ý. Anh ta ngồi ở dãy ghế thứ nhất bên nhà trai, dưới ánh mặt trời nhìn một đám đông chen chúc nhịn không được lặng lẽ cười.

Kiều Nhan đứng ở trên đài cao, bên dưới đã chuẩn bị xong liền xoay lưng ném hoa ra phía sau. Một trận náo loạn hiển nhiên đã có kết quả.

Hoa vừa rơi xuống, Vương Tĩnh hết sức nhảy ra bắt lấy, để cướp được hoa mà phong thái hàng ngày cô cũng không cần, bỏ hết mặt mũi nhắm lấy mục tiêu, chỉ là quá trình có chút ngoài ý muốn.

Lúc đấy Lý Văn Đào đang đứng cạnh Vương Tĩnh, không biết lúc đấy anh nghĩ thế nào cũng tùy tiện đưa tay bắt lấy, thời điểm đại tiểu thư vừa nắm được hoa cũng là lúc chạm vào bó hoa. Chuyện này đồng nghĩa với hai người cùng bắt được, quyền sở hữu là vấn đề hết sức đau đầu.

Vương Tĩnh chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này, lập tức nhấc váy phù dâu, một cước thò móng vuốt đạp Lý Văn Đào, thành công chiếm lấy bó hoa vô cùng đắc ý.

Lý Văn Đào đưa tay sờ mũi, cũng không muốn cùng cô so so, cùng cô đùa giỡn một trận.

Sau buổi lễ, Kiều Nhan thay lễ phục, gặp qua hai gia đình hai bên rồi cùng Triệu Quân Khiêm đi chúc rượu.

Bận việc cả một ngày, đợi chờ màn đêm buông xuống, khách khứa lần lượt rời đi, không khí náo nhiệt dần dần tan biến, đến lúc này hôn lễ mới chính thức kết thúc.

Ngày hôm sau, báo chí tài chính kinh tế đều đăng bài về hôn lễ xa hoa này của cô. Qua tay người viết mà nó đã trở thành hôn lễ thế kỷ, Kiều Nhan biết được buồn cười không thôi, còn bị Vương Tĩnh cười nhạo hỏi cảm giác của cô thế nào.

Trong lòng Kiều Nhan thực sự cảm động, trên mặt tổng tài nhà mình vẫn duy trì trạng thái như thường ngày.

Bất kể gió Đông Tây Nam Bắc, cô dịu dàng nhìn anh đứng yên ở đó, không có suy nghĩ nào khác, không còn phân biệt nghèo hèn, giàu sang, trái tim bình yên đến lạ thường.

Triệu Thị cùng anh luôn làm chỗ dựa cho cô, không còn người nào dám làm phiền cô nữa, báo chí viết loạn cũng không có khả năng, tất cả đều chỉ là lời chúc phúc, còn có quần chúng ăn dưa chúc phúc cũng có, ao ước cũng nhiều mà ganh ghét cũng không ít.

Cuối cùng bởi vì hai đương sự quá kín tiếng, ngay cả ảnh chụp cũng không có, nhiệt độ cũng rất nhanh đi xuống.

Có lẽ hôn lễ đã kí©h thí©ɧ Triệu Cảnh Hàn, sau đó anh ta cũng thường xuyên hẹn hò cùng Vương Tĩnh, cảnh đẹp ý vui, rất nhanh cũng đi tới đàm đạo một chút về hôn lễ.

Tất cả đều phát triển theo ý muốn, Hứa Nhã Nhã lại đột nhiên trở về nước.

-----------------

Editor: Sorry mọi người. Mình nghỉ sinh chăm con lâu quá giờ mới trở lại được, sắp hết truyện rồi mà coi chừng chưa hết drama nữa. Thật tội nghiệp cho An AN, ngày sinh nhật mà chả ai thèm nhớ.